Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 206: Gầy đi hai mươi cân.



Với câu hỏi của người bán rau, Tống Đàm hừ một tiếng:

“Người nhà cả mà còn nói chuyện tiền nong à.”

Người bán rau không khỏi có chút bực mình:

“Ha, cô cứ bám mãi chuyện này không buông được à? Con gái tôi đi học tốn bao nhiêu tiền, học được bao nhiêu thứ tốt, còn có kinh nghiệm làm việc nữa, sao lại không được lấy tiền chứ?”

Ông ta ngẩng cao đầu vẻ đầy tự hào:

“Tôi nói cho cô nghe, nó trước đây ở trường còn từng đạt giải thưởng thiết kế đấy!”

Nói xong lại thở dài:

“Nhưng mà cũng chẳng có ích gì, tốt nghiệp xong thi vào viện thiết kế thì qua được vòng viết, lại trượt phỏng vấn. Về nhà tính vừa đi làm vừa ôn thi lại, thế là xin vào một công ty lớn ở Ninh Thành.Trời ạ, công ty đó chỉ biết bắt nạt người mới, con bé nhà ta làm hai năm mà tinh thần suy sụp cả!”

Người bán rau nói xong, lại liếc mắt nhìn Tống Đàm:

“Nếu không phải quan hệ của chúng ta thế này, tôi còn chẳng muốn nhắc tới chuyện con gái ta đâu!”

Hiểu rồi.

Tống Đàm gật đầu, tỏ ý cảm ơn sự tin tưởng của ông:

“Con gái chú (đổi xưng hô từ ‘anh’ sang ‘chú’ nhé, vì từ giờ, Tống Đàm đã biết người bán rau tuổi tác gấp đôi mình, con gái chú lại còn lớn tuổi hơn cả cô – lời Editor) đúng là không may mắn lắm, chú vừa nói gì nhỉ? Gầy mất hơn hai chục cân? Ôi chao, con gái gầy quá là không khỏe đâu!”

“Nếu không thế này đi, chuyện tiền nong tôi không nhắc tới nữa, chú để cô ấy theo tôi về xem môi trường thế nào. Nếu được, chúng ta ký hợp đồng làm bản thiết kế nhé!”

Cô cười ngọt ngào:

“Chú, tôi thấy chú ngồi bán rau ở đây, thảnh thơi nhàn nhã, nhà cũng không thiếu tiền đúng không? Chuyện bản thiết kế tính toán làm gì, chủ yếu là để cô ấy dưỡng sức khỏe, phải không nào?”

“Còn về giá cả, ha, chú không hiểu thị trường mà, để tôi từ từ thương lượng với cô ấy nhé.”

Người bán rau nhìn cô, cảm giác mình sắp bị lợi dụng, vẻ mặt đầy nghi ngờ. Nhưng nghĩ đến con gái, ông cũng không khỏi xót xa, liền bán tín bán nghi, móc điện thoại ra gọi:

“Con gái à, tới chợ rau bên sông đi... Ừ, cha gọi thì tới đi, nói nhiều làm gì? Mau lên nhé!”

Gác máy, ông nhìn lại Tống Đàm, hạ giọng hứa hẹn:

“Cô dưỡng sức khỏe cho con gái tôi tốt, khỏe lại rồi tôi giới thiệu cho cô một đối tượng ngon lành.”

Được thôi!

Tống Đàm cũng rút điện thoại ra:

“Tìm một người khỏe mạnh chút, đàn ông thực thụ ấy.”

Người bán rau cười đểu giả:

“Sao, mấy cô gái bây giờ không phải thích mấy anh chàng mặt trắng trẻo à? Con gái ta ngày nào cũng hâm mộ mấy ngôi sao, hét ầm ầm lên đấy! Cô lại thích loại lực lưỡng cơ à?”



Đúng rồi!

Tống Đàm gật đầu:

“Đầu tháng sáu có thời gian không? Nếu không thì giới thiệu cho tôi vào đầu tháng sáu nhé.”

Người bán rau ngẩn người, ban đầu chỉ định nói đùa thôi. Cô gái trẻ này tài giỏi như vậy, sao lại nôn nóng tính chuyện đối tượng? Nhưng nghe Tống Đàm đã lên cả lịch, ông không khỏi bất ngờ:

“Sao phải đợi tháng sáu? Một tháng gặp được mấy người mà còn lên cả lịch trình thế?”

Tống Đàm cười ngại ngùng:

“Không, hiện giờ mới có chú nói đến một người thôi. Nhưng chú thấy đấy, tôi còn chưa đăng ký mà, đầu tháng sáu giới thiệu, quen nhau nửa tháng, nhà tôi vào mùa gặt lúa luôn.”

“Người ta khỏe mạnh chút, không chịu làm việc nặng thì tôi biết sao được liệu người đó có đủ khỏe không? Đừng có mà là loại uống bột protein, tiêm thuốc để cơ bắp đâu, yếu lắm!”

Người bán rau: …

Một lát sau, ông không nhịn được mà chửi:

“Phi! Tôi biết ngay mấy cô gái bây giờ, cái đầu toàn những ý nghĩ kỳ quặc, chẳng ai muốn nghiêm túc tìm người yêu cả!”

“Con gái tôi năm nay hai mươi sáu rồi, nếu con bé không kén chọn thì đàn ông trên thị trường đều là đồ thừa của người khác rồi!”

Tống Đàm cười vô tội.

Cô biết mà, cứ hễ nhắc đến việc bắt đối tượng phải làm nông, dù là các bà thím trong làng hay bạn bè nhiệt tình, lập tức im lặng ngay.

Tất nhiên, nếu họ không im lặng cũng không sao.

Dù gì chỉ cần họ dám giới thiệu người, cô cũng dám dẫn xuống ruộng.

Nói gì đến chuyện yêu đương chứ, phàm nhân nào xứng với một “tiên nữ” biết kiếm tiền như cô?

╭(╯^╰)╮

Trong lúc chờ đợi, rau tía tô và ngồng tỏi cũng được chọn gần hết. Hai loại rau này đều có thể xào nấu, rõ ràng được ưa chuộng chẳng kém gì hành lá.

Chỉ có rau mùi – loại rau ngon nhất thế giới – vẫn còn tủi thân nằm lại hơn ba chục bó trong giỏ.

Tống Đàm quyết định, nếu đợi con gái của người bán rau bên cạnh đến mà vẫn không bán được hết, thì cứ mang về gói lại gửi qua bưu điện!

Đang nghĩ vậy thì bỗng nhiên một chiếc xe máy điện phong cách lao tới đỗ ngay cạnh chiếc bán tải.

Từ xe bước xuống một cô gái trẻ, khoảng tầm 1m65, dáng người cân đối, làn da màu bánh mật.

Cô mặc một bộ áo liền quần rộng rãi, đi đôi bốt Martin, tóc dài xoăn được buộc gọn một cách tùy ý, thậm chí dáng đi cũng có vẻ mang theo chút “gió”.

“Ôi trời!”

Tống Đàm tròn mắt nhìn không chớp.

Dù sao kiểu con gái như thế này, cả hai kiếp của cô cũng chẳng gặp được mấy lần.



Nhưng nhìn kỹ khuôn mặt cô gái ấy, Tống Đàm lại quay đầu liếc sang người bán rau đang cười toe toét ở bên cạnh, không khỏi thắc mắc:

“Không phải chú nói con gái chú giảm hơn hai mươi ký sao?”

Nhìn thế nào cũng thấy cô gái này trông rất cân đối khỏe mạnh, giảm cân ở chỗ nào chứ?

“Đúng thế mà.”

Ánh mắt người bán rau đầy vẻ cưng chiều của một người cha, còn không quên đau lòng nhìn bộ áo liền quần rộng thùng thình:

“Cô không thấy quần áo của nó rộng thênh thang thế kia à?”

Tống Đàm im lặng, không nói thêm.

Cô chẳng thấy rộng lùng thùng gì, chỉ thấy kiểu đồ rộng này khá đẹp mắt.

“Cha, có việc gì thế ạ?”

Cô gái xoay chìa khóa xe máy điện trong tay, rồi ngồi xổm ngay xuống trước quầy rau của người bán rau.

Người bán rau cười vui vẻ:

“Đến đây, con gái. Cha giới thiệu với con, đây là cô chủ quầy kế bên. Nhà cô ấy muốn xây một cái sân vườn lớn, đang cần tìm kiến trúc sư để vẽ bản thiết kế. Cha nghĩ ngay đến con nên gọi con tới.”

Cô gái tỏ vẻ ngạc nhiên:

“Cha giới thiệu? Không phải cha vẫn không muốn con làm nghề này sao?”

Rồi cô đưa mắt đánh giá Tống Đàm, ánh mắt lập tức trở nên dịu dàng hơn:

“Chào người đẹp!”

Rõ ràng là một “trùm xã giao” còn hơn cả Tống Đàm.

Người bán rau nghe xong câu ấy liền không vui:

“Con là con gái cha. Từ nhỏ đến lớn, con muốn làm gì mà chưa làm được? Cha chẳng phải đều ủng hộ con sao? Nếu không phải vì con đi làm xa, ngày ngày bị người ta bắt nạt, gầy đi hơn hai chục ký, thì cha cũng không gọi con về làm gì!”

Cô gái thở dài bất lực:

“Con đã nói với cha bao nhiêu lần rồi, con không bị bắt nạt. Sao cha cứ không tin thế?”

Quay sang, cô quyết định từ bỏ người cha khó thuyết phục này, thay vào đó mỉm cười với Tống Đàm:

“Chào cô, tôi là Triệu Phương Viên. Phương là hương thơm, Viên là Viên Minh Viên. Cô cứ gọi tôi là Viên Viên được rồi.”

“Đừng nghe cha tôi nói linh tinh. Trước đây tôi từng làm nhiều dự án ở Ninh Thành, từ biệt thự, căn hộ cao tầng đến nhà ở dạng duplex. Nếu cô muốn đặt tôi làm bản thiết kế, có thể xem thử trước. Trên mạng cũng có danh sách các kiến trúc sư, cô sẽ tìm được tên tôi. Nhưng tôi nói trước, giá tôi nhận thiết kế không rẻ đâu.”

Cách cô gái nói đầy tự tin và có phần kiêu ngạo. Tống Đàm quay sang nhìn người bán rau đang im lặng chẳng biết nói gì, nghĩ ngợi một chút, rồi vẫn tò mò hỏi:

“Cha cô nói là cô ở đó bị bắt nạt, gầy đi hơn hai chục ký, tâm trạng cũng…”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.