Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 203: Kế hoạch nghề nghiệp mới.



Cuộc sống của Tiểu Phùng rất quy củ.

Hàng ngày, cô thức dậy lúc ba giờ rưỡi sáng, đến năm rưỡi thì gói xong tất cả các loại bánh bao, sáu giờ đem bánh đi hấp chín, và trước sáu giờ rưỡi, cô phân loại bánh bao vào từng giỏ giữ nhiệt được bọc kỹ trong chăn bông. Sau đó, cô cùng con trai xuống tầng.

Dưới nhà có một chiếc xe ba gác đơn giản. Mỗi loại bánh nhân khác nhau được để riêng trong một giỏ trên thùng xe phía sau, cùng với bé Tiểu Thiên, cả hai chầm chậm đi về phía trường học.

Trường học nằm đối diện một bệnh viện nhỏ, và những người qua lại bệnh viện chính là khách hàng mục tiêu của Tiểu Phùng.

Nhưng hôm nay lại có chút khác biệt.

Vừa xuống tầng, cô đã thấy bà cụ sống ở tầng một nhìn chăm chú vào giỏ bánh của mình, sau đó ngập ngừng hỏi:

“Tiểu Phùng này, ta cứ ngửi thấy mùi hành, cô có phải làm bánh bao nhân t.hịt heo và hành không?”

Tiểu Phùng hơi sững sờ.

Nhân bánh này cô làm không được ngon, từ lâu không bán nữa vì khách hàng không mấy ưa chuộng. Nghe vậy, cô lập tức ái ngại:

“Xin lỗi bà Lý, cháu chỉ hấp ít bánh cuộn thôi, có phải mùi hành quá nồng làm phiền mọi người không ạ?”

Là người thuê nhà, cô luôn chú ý giữ ý tứ trong sinh hoạt. Hàng xóm trong khu đối xử rất tốt với cô.

Như bà Lý ở tầng một, đôi khi cô về muộn, bà còn gọi Tiểu Thiên vào nhà chơi.

Đây cũng là lý do Tiểu Phùng luôn coi trọng ý kiến của mọi người xung quanh.

Nhưng bà Lý lại xua tay:

“Nhà ai nấu ăn mà chẳng có mùi? Miễn đừng ăn thứ hôi như mắm tôm hay bún ốc là được. Năm ngoái, cô gái trên tầng cứ ăn cái đó mỗi tối, ta già rồi nên chịu không nổi cái mùi ấy.”

Bà vừa nói vừa chậm rãi bước lại gần:

“Cho ta hai cái bánh cuộn, mùi hành thơm quá, đêm qua ta còn không nhịn nổi.”

Có khách ngay khi chưa ra khỏi sân, Tiểu Phùng cũng không ngại mất thêm chút thời gian.

Cô nhanh nhẹn mở chăn giữ nhiệt, mang găng tay, lấy ra hai chiếc bánh cuộn mềm mại, nóng hổi.

Bánh cuộn không to, chỉ cỡ nắm tay một cô gái. Lớp bột mềm màu vàng nhạt do có dầu hành và hành lá, được điểm xuyết bởi chút bột gia vị thập tam hương hương, cùng vài lá hành xanh mướt do nhiệt độ cao.

Vừa mở chăn giữ nhiệt ra, mùi thơm nức đã khiến bà Lý chảy nước miếng.

Bà lập tức đổi ý:

“Lấy cho ta bốn, không, tám cái!”

Tiểu Phùng ngạc nhiên.

Dẫu vậy, cô chỉ mỉm cười hỏi:



“Bà Lý, nhà chú Tào (‘chú Cá Cỏ’ đấy mọi người – lời Editor) trên tầng đã dậy chưa ạ? Hành này hôm qua chú Tào đưa cho háu đấy. Cháu định mang bánh bao và bánh cuộn qua, nhưng sợ dậy sớm quá làm phiền giấc ngủ của họ.”

“Ôi chao, cái anh Tào này!”

Bà Lý tỏ vẻ không hài lòng:

“Mùi hành thơm thế này, chắc chắn là hành lá nhà trồng. Một ông đàn ông như anh ta mua ở đâu được nhỉ? Ta phải hỏi kỹ mới được.”

Đang nói thì cửa sổ tầng trên bất chợt kéo “xoẹt” một cái. Chỉ thấy thím Tào thò đầu ra từ cửa sổ phòng khách, gọi lớn:

“Tiểu Phùng! Ta bảo tối qua mùi hành thơm thế nào, hóa ra cô làm bánh cuộn! Cho ta tám cái!”

Nói xong, bà vội vã chạy xuống tầng.

“Ôi trời, đúng là cái hương này đây, nghĩ cả đêm rồi, mơ cũng thèm đến chảy nước miếng.”

Tiểu Phùng nhanh tay nhanh chân lấy tám cái bánh cuộn hành, quay lại xếp thêm vài cái bánh bao:

“Thím ơi, đây là rau chú Tào cho hôm qua, làm sao để thím trả tiền được? Cầm mà ăn đi ạ.”

Thím Tào định nói gì đó, nhưng bụng đã cồn cào kêu lên trước. Bà đỏ mặt, ngại ngùng cầm lấy một cái bánh cuộn cắn ngay một miếng lớn.

Đợi miếng bánh thơm ngon nuốt xuống bụng, bà mới phức tạp thu lại ý định trả tiền, rồi thật lòng góp ý:

“Tiểu Phùng à, vậy thím mặt dày nhận thôi. Nhưng nghe thím nói nè, bánh bao thì đừng bán nữa, sau này chỉ bán bánh cuộn hành đi.”

“Đúng rồi!” Bà Lý, vốn định mang bánh về nhà ăn, nhưng thấy thím Tào ăn tại chỗ, cũng không kiềm được.

Lúc này, bà chỉ vài ba miếng là nuốt gọn cái bánh lớn bằng nắm tay. Tiểu Phùng còn lo bà bị nghẹn, thì đã nghe bà thành thật gợi ý:

“Cháu cứ ra cổng khu mà bán nhé. Bánh bao của cháu không bằng nhà phía ngoài cầu, nhưng bánh cuộn hành này ngon như thế, cả đời bà chưa từng ăn qua. Đảm bảo sẽ bán đắt!”

Giọng hai người vang lớn trong sân, chẳng bao lâu, những người đi làm, đi chợ cũng kéo đến đông hơn.

Tiểu Phùng bận rộn trong khu, mồ hôi đổ đầy trán, đến khi nghe tiếng Tiểu Thiên ấm ức gọi:

“Mẹ, sắp trễ giờ rồi.”

Cô mới sực tỉnh, vội vàng đạp xe ba bánh, lao ra khỏi khu.

Không cần đoán cũng biết, ra chợ trễ mất rồi.

May là ở bệnh viện giờ ăn cũng linh động, muộn một chút cũng không sao. Hơn nữa, bánh bao và bánh cuộn hành đã gần như bán hết ngay trong khu.

Cô đưa Tiểu Thiên đến cổng trường, rồi đưa thêm cho con ba cái bánh cuộn hành:

“Con ngoan, chưa vào học đâu, cứ ăn ở đây đi, ăn xong rồi hãy vào lớp nhé.”



Trường học quản nghiêm, không cho trẻ con ăn đồ ngoài tùy tiện. Cô nhìn quanh, rồi chạy đến mua một ly sữa đậu nành bên cạnh.

Đây là sữa đậu nành xay tại chỗ, giá hai đồng rưỡi một ly, mua xong cô có chút xót tiền.

Nhưng nghĩ đến bánh cuộn hành được khen ngợi không ngớt sáng nay, tim cô lại đập thình thịch.

Nếu sau này dùng loại hành ngon như thế để làm bánh cuộn hành, mình có thể kiếm thêm được nhiều tiền không nhỉ?

Dẫu sao, bánh cuộn hành chỉ rắc chút hành làm điểm nhấn, dù hành có đắt cũng chẳng đội chi phí lên bao nhiêu.

Vừa suy nghĩ, cô vừa mở nắp rổ bánh cuộn hành, hương hành thơm ngát lan tỏa trong không khí, khiến người đi đường cũng phải dừng lại ngó.

Bảy giờ năm mươi, Tiểu Thiên vào trường.

Tám giờ ba mươi, Tiểu Phùng bán hết sạch bánh bao và bánh cuộn hành.

Cô thu dọn rổ, đạp xe ba bánh vội vàng về nhà, đúng lúc gặp chú Tào đang chuẩn bị ra ngoài tìm bạn câu cá. Cô nhanh miệng hỏi:

“Chú! Chú Tào! Chú mua hành ở đâu thế ạ?”

Chú Tào ngẩn ra:

“Một làng nhỏ hẻo lánh, người ta tự trồng trong vườn nhà.”

Nói xong, chú chợt nhớ ra điều gì:

“À đúng rồi, hình như sáng nay họ bán rau ở chợ lớn gần bờ sông, khoảng chín giờ ấy.”

“Chủ là một cô gái trẻ.”

Nói xong chú cũng vội vã rời đi.

Mắt Tiểu Phùng sáng bừng lên, cô thu xếp mọi thứ, rồi chạy nhanh xuống lầu, leo lên xe buýt.

Quyết định rồi, ngày mai chỉ làm bánh cuộn hành thôi!

Sau khi đổi hai chuyến xe buýt, cuối cùng cô đến chợ lớn bên bờ sông lúc chín giờ rưỡi. Cô có chút lo lắng, không biết giờ này người bán rau đã dọn hàng chưa.

Nhưng vừa bước vào chợ, cô thấy một chiếc xe bán tải cũ kỹ vừa đỗ lại góc chợ.

Từ trên xe bước xuống một cô gái trẻ rất xinh đẹp. Cô gái quen tay mở thùng xe, lấy ra một rổ hành lá nhỏ đỏ tươi quen thuộc.

Ngay sau đó, một đám các bà các cô từ bốn phương tám hướng lập tức ùa đến.

Giọng cô gái trẻ vang lên trong trẻo:

“Hai mươi đồng ba lạng nhé! Đừng nhầm đấy!”

Tiểu Phùng nghe xong chỉ thấy trời đất tối sầm lại.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.