*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ta là một con lợn, một con lợn chính hiệu, nhà ở Động Bàn Tơ của Hoa Quả Sơn, cách kinh thành mười dặm, sở thích là ăn, ngủ, ăn, ngủ, đào nhân sâm, ăn, ngủ, ăn, ngủ..
Chà, ta là một con lợn vui vẻ, đang sống một cuộc sống hạnh phúc!
Ta là một con lợn, nhưng ta không phải một con lợn bình thường, ta là một con lợn đã tu luyện thành tinh, vì vậy mỗi ngày ngoài ăn ngủ ra, ta còn thường xuyên suy tư.
Vấn đề ta suy nghĩ nhiều lắm, ví dụ tháng trước trước trước trước trước của tháng trước nữa, ta suy nghĩ tại sao Tiểu Bạch có tên còn ta lại không có?
Tháng trước trước trước trước của tháng trước nữa ta suy nghĩ, tại sao Tiểu Bạch rõ ràng là một con rắn tinh, nhưng lại gọi hắn là Tiểu Bạch?
Tháng trước trước trước của tháng trước nữa ta suy nghĩ, trong nhà của ta có nhiều bảo bối như vậy đó là của ai?
Tháng trước trước của tháng trước nữa ta suy nghĩ, Tiểu Bạch mượn bảo bối của ta tại sao nội trong ba ngày chúng đều có thể tự quay về?
Tháng trước của tháng trước nữa ta suy nghĩ, tại sao lúc ta đào nhân sâm, phải hô ba tiếng: "Nhảy, Nhảy, Nhảy", hô hai tiếng có được không, hô bốn tiếng có được không?
Tháng trước của tháng trước ta suy nghĩ, bức họa trên tường kia có viết "Vẫn còn một trăm ngày" là có ý gì?
Tháng trước ta suy nghĩ, rốt cuộc thì sườn sốt tỏi trắng (1) ở Bích Vân Thiên ngon hay là sườn hầm tỏi đen (2) ở Gia Thiện ngon?
Tháng này ta suy nghĩ, ta rốt cuộc thì bao nhiêu tuổi rồi?
Đến tháng sau suy nghĩ cái gì, đợi tháng sau rồi nói đi.
Ta là một con lợn, một con lợn vui vẻ, nhưng mà bây giờ con lợn vui vẻ này đói rồi, thế nên con lợn vui vẻ phải đi tìm mĩ thực đây!
Ta từ từ bò ra từ cái chăn lông cáo, nhảy đến suối nước nóng rửa ráy một chút, sau đó tung người lên không trung, dang chân tay ra, hô to một tiếng: "Y phục đến đây!" cái tủ của ta liền mở ra, một bộ quần áo trắng từ trong tủ bay ra ngoài. Mọi người đều nói lợn vừa lười vừa bẩn, ta thừa nhận có chút bẩn, nhưng ta rất ưa sạch sẽ nha. Nhìn này, quần áo của ta sạch thơm như thế này mà. Nhưng hôm nay bộ quần áo này có chút kì lạ, sao ta lại cảm thấy bộ quần áo này có chút không nguyện ý thế nhỉ?
Nếu ta giống như hồ ly tinh ranh xảo trá, ta liền có thể từ thái độ của bộ quần áo nhìn ra hôm nay sẽ có chuyện lớn xảy ra. Nhưng ta lại chỉ là một con lợn, thế nên cái gì cũng không nhìn ra, thế nên ta vì nghĩa không chùn bước, đi tìm con đường mĩ thực.
Mặc quần áo xong xuôi, xoay qua xoay lại trước gương, trong gương là một con lợn nhỏ màu hồng phấn híp mắt lại cười với ta. Tuyệt cú mèo, hình tượng hoàn mĩ vô khuyết, xoay người liếc mắt đến bức họa trên tường, bên trên có mấy chữ: "Bánh xe vận mệnh vừa chuyển động, hai tinh tú cuối cùng sắp hội tụ.."
Ta thở dài một hơi, lúc trước bức họa này đều viết hôm nay thời tiết rất đẹp, thích hợp ra ngoài, hoặc sắp mưa rồi, đừng ra ngoài, hoặc tiệm nào có rau tươi, tiệm nào thuê nhà bếp mới, thức ăn hợp thời nhất là cái gì.. từ tháng trước trước nữa, bức họa này bắt đầu chuyển thành "Vẫn còn một trăm ngày", bên trên còn xuất hiện rất nhiều những câu kì lạ khó hiểu, ví dụ hôm qua là: "Nhìn, hay là không nhìn cũng là một vấn đề". Hôm kia là: "Nhắm, hay mở cũng là một vấn đề". Hôm kìa thì là: "Bức họa đang suy nghĩ, Phật Tổ Như Lai có thể cười không", còn nữa "Đây.. chính là.. sự tương hội của số kiếp!", "Ta là miếng thịt quay, ta chẳng biết gì hết".
Ngươi mà là thịt quay thì ta ăn ngươi luôn, chứ còn đem treo ngươi trong phòng làm gì? Xem ra bức họa này bệnh không nhẹ nha! Mặc dù không biết những bảo bối này từ đâu tới, dù gì thì cũng ở trong nhà của ta, ta phải chú ý đến chúng, yêu thương bảo vệ chúng, như vậy chúng mới có thể thay ta đọc mệnh. Đúng rồi, hôm nay vào thành phải hỏi đại phu một chút liệu có thể xem bệnh cho bức họa này không.
Cuối cùng chuẩn bị ổn thỏa, ta xoay người ra ngoài, đứng trong vườn dược ở cửa động, nói một câu: "Búp bê nhân sâm, nhảy, nhảy, nhảy". Đất dần tơi ra, một củ nhâm sâm nhỏ từ trong lòng đất nhảy ra, nhảy đến cái túi vải điều trong tay ta. Gói nhâm sâm lại xong, ta đột nhiên nghĩ ra, tháng trước của tháng trước nữa ta suy nghĩ, tại sao lúc đào nhâm sâm phải hô ba tiếng "Nhảy, nhảy, nhảy", hôm nay phải thử một chút liệu có thể hô hai tiếng hay là bốn tiếng được không. Nhưng mà lại vừa đào xong rồi, lười đào lại lần nữa, thôi lại đợi lần sau thử vậy.
Trên bức họa Động Bàn Tơ của Hoa Quả Sơn bắt đầu xuất hiện dòng chữ: "Cuối cùng cũng tống cổ tên nhóc đó đi rồi, thật mệt quá mà!.. Tại sao lại có chút không nỡ nhỉ? Nhưng mà thật sự là có chút không nỡ đấy.. Sao lại có cảm giác như cha gả con gái đi vậy chứ? Xì, ta làm sao lại là cha của của một con lợn vừa lười vừa tham ăn được chứ? Nhưng ta nhớ là tuổi của tên nhóc đó còn lớn hơn ta, hình như so với ông của cụ ta còn lớn hơn.. Cái lão bất tử này.. ngươi không thể chết được.. ngươi nhất định phải sống mà quay về đấy.. Ta chỉ là một miếng thịt nướng, ta cái gì cũng không biết. Ta chỉ là một miếng thịt nướng, ta không được khóc.. oa ooa oooa ooooa.. Đều tại con lợn nhà ngươi, làm cho bức họa trên trời dưới đất độc nhất vô nhị, cử thế vô song, thiên hạ vô địch đưa chuyện là ta phải khóc.. oa ooa oooa ooooa.. Ngươi nhất định phải sống quay trở về đấy.. ngươi còn phải tiếp tục ăn hại mọi người nữa.."
Chữ trên bức họa thiên hạ vô địch đưa chuyện rất lâu sau này ta mới biết, lúc đó ta không nhìn thấy, không lo không phiền, đủng đỉnh đủng đỉnh hướng kinh thành mà đi.
Đến tiệm dược liệu đợi ông chủ đánh giá nhâm sâm, đổi ngân lượng, đến Bích Vân Thiên ăn sườn sốt tỏi trắng, cơm no rượu say rồi, đến một cửa tiệm mua mĩ thực.
Lúc ta đang cầm rất nhiều mĩ thực đứng trước Tương Lô Phúc định mua bánh bà xã (3) trời quang mây tạnh, mặt trời rực rỡ bỗng nổi lên một trận cuồng phong.
Chú thích bởi Socolachammam:
(1) Sườn sốt tỏi trắng:
(2) Sườn hầm tỏi đen:
Link
(3) Bánh bà xã (老婆饼) Bánh ngọt hay bánh vợ hay bánh cưới là một loại bánh ngọt truyền thống của Quảng Đông với lớp vỏ mỏng như bánh ngọt, và được làm bằng một quả dưa mùa đông, bột hạnh nhân, và vừng, và gia vị với năm loại bột gia vị.