Hiển nhiên Ân Vô Chấp cũng không ý thức được hành động của mình.
Cậu bị phát hiện thì lặng lẽ buông Khương Ngộ ra, trước khi ra khỏi thang cuốn lại ôm chặt lấy: "Cẩn thận".
Thậm chí cậu còn nghi ngờ – với cái kiểu của Khương Ngộ thì khả năng cao y sẽ không tự bước chân lên được rồi ngã lăn ra đó.
Thực tế thì Ân Vô Chấp đã quá coi thường Khương Ngộ, y từng tự đi thang cuốn rồi. Đầu tiên là ngồi xổm xuống cạnh thang cuốn, sau đó giơ hai tay ra chống phía trước, thang cuốn sẽ đưa tay y đi và kéo người y ra theo tư thế nằm từng chút một.
Y sẽ nhanh chóng được vận chuyển lên trên.
Mọi người xung quanh có dòm ngó thì nhóc lười cũng chẳng quan tâm.
Ân Vô Chấp vốn định ăn một bữa thật thịnh soạn cùng Khương Ngộ, nhưng với trạng thái của y bây giờ mà cậu làm thế thật thì chắc y sẽ hao hết một nửa phần sức và không còn thời gian đi xem phim nữa.
Cuối cùng họ chỉ ăn đơn giản.
Đến rạp chiếu phim, Ân Vô Chấp tìm một cái bàn rồi lau sạch cho Khương Ngộ nằm gục xuống rồi hỏi: "Uống coca không?".
Không đáp, nghĩa là không.
Cậu lại hỏi: "Thế trà sữa?".
Khương Ngộ vẫn không hé răng.
Ân Vô Chấp: "Làm gì có chuyện đi xem phim mà không ăn uống, tôi mua một hộp bỏng ngô rồi đây, thêm một cốc coca nữa nhé".
Cậu không dám mua hai cốc vì chẳng đào đâu ra cánh tay thứ ba, tay Khương Ngộ thì có cũng như không.
Lúc xếp hàng mua vé Ân Vô Chấp lại nhìn Khương Ngộ, sau đó phát hiện y đã biến mất.
Cậu:?
Tìm mãi mới phát hiện Khương Ngộ chẳng biết đã chạy sang ghế mát xa bên cạnh từ lúc nào, đang nằm đó hưởng thụ.
Những lúc thế này thì nhanh nhẹn quá nhỉ.
Dù Ân Vô Chấp đã chuẩn bị tâm lí nhưng cuối cùng vẫn phải một tay cầm coca, cánh tay kẹp hộp bỏng ngô, chừa lại một tay xách theo Khương Ngộ mới vào được rạp mà tìm chỗ ngồi trước khi phần quảng cáo mở đầu kết thúc.
Khương Ngộ nhìn màn hình lớn trước mặt, rạp chiếu tối om chẳng gợi cho y bao nhiêu cảm xúc, y nói với Ân Vô Chấp như đang ám chỉ: "Tôi đúng là một gánh nặng".
Ân Vô Chấp gật đầu: "Cậu nói phải".
Khương Ngộ: "Thế lần sau cậu còn dẫn tôi đi xem phim không?".
Ân Vô Chấp không hề do dự: "Có".
Khương Ngộ nằm ườn ra.
Đây là một bộ anime điện ảnh, kĩ xảo rất mượt mà nhưng nội dung thì không ổn lắm, đương nhiên Ân Vô Chấp cũng chẳng đến để xem nội dung.
Tay cậu lặng lẽ đặt trong hộp bỏng ngô đợi Khương Ngộ chạm vào, nhưng bộ phim đã qua hơn nửa mà vẫn chẳng thấy đâu.
Ân Vô Chấp chỉ đành bốc bỏng ngô nhét vào miệng y, Khương Ngộ há mồm ngậm, đợi bỏng ngô nhanh chóng tan ra trong nước bọt rồi nuốt xuống.
Cứ lặp đi lặp lại, Ân Vô Chấp bắt đầu thấy bực mình nhưng lại không tiện nói thẳng vì xung quanh vẫn còn người khác, đành phải im lặng.
Bộ phim nhanh chóng kết thúc, cậu lập tức gọi: "Khương Ngộ".
Khương Ngộ giật mình tỉnh giấc, lớn tiếng đáp: "Ừ".
"Ban nãy cậu không ngủ đấy chứ?".
Khương Ngộ muốn đáp là không, nhưng đúng là y vừa ngủ.
Không phải y không thích xem phim, chỉ là không quen ra rạp thôi. Dầm mưa dãi nắng bao xa để đến đây ngồi đã mệt lắm rồi, lấy đâu ra sức để nhớ xem phim đang chiếu là gì nữa.
Người xung quanh đã đi gần hết rồi, Ân Vô Chấp đang cầm cốc coca, nhìn y với ánh mắt sâu thẳm.
Khương Ngộ: ".".
"Sao cậu không ăn bỏng ngô?".
"Phải giơ tay".
"Cậu không khát à?".
"Coca diệt t*ng trùng [1]".
[1] Một câu nói nổi tiếng trên mạng xã hội Trung Quốc. KY MÌNH XÓA BÌNH LUẬN!!
Ân Vô Chấp im lặng một lúc, đặt cốc coca xuống.
Cậu ôm hộp bỏng ngô còn thừa ra khỏi rạp rồi hỏi: "Tiếp theo chúng ta đi đâu?".
"Tôi qua đó nhé".
Ý y là chỗ ghế mát xa.
Ân Vô Chấp cũng bó tay: "Nghỉ một lúc cũng được, nhưng tôi muốn mua quần áo nữa".
Khương Ngộ làm cái mặt như tai họa ập tới, nhưng vẫn cố gượng: "Được, nằm một lúc rồi đi".
Mỗi đứa nằm vào một máy rồi nhét tiền, cơ thể Khương Ngộ nhanh chóng được nâng lên, y lần nữa nhắm mắt hưởng thụ.
Ân Vô Chấp nằm sấp bên cạnh nhìn y, tay chống má, thực ra thế này cũng không tệ.
Nhưng cặp đôi nhà người ta ai cũng dạo phố rồi xem phim, mỗi cậu ở đây, sao cứ có cảm giác thiếu thiếu cái gì.
Khương Ngộ nằm ở ghế mát xa gần một tiếng, nếu Ân Vô Chấp không gọi chắc y còn chẳng định đi.
"Dậy đi mua quần áo nào".
Khương Ngộ lưu luyến rời xa cái ghế, dựa vào người cậu như không xương, mềm giọng hỏi: "Hôm khác mình đi mua quần áo được không".
"Ngày mai cậu vẫn dậy nổi à?".
Mai thì chịu. Khương Ngộ đã ra ngoài cả ngày nay, ít nhất phải hồi máu hết cả tháng mới đủ.
Y ngẫm nghĩ chốc lát: "Để cuối tuần đi".
"Thật nhé?".
"Ừm". Khương Ngộ nói. "Hôm nay đi ăn với xem phim, lần sau đi mua quần áo".
Ân Vô Chấp nhéo má y, gương mặt mềm mại như hấp đầy nước, biểu cảm thì ủ rũ. Ngay cả lúc nói chuyện với cậu y cũng thở chẳng ra hơi, dường như sẽ gục xuống bất cứ lúc nào.
Cậu không làm khổ y nữa: "Được rồi".
Cuối cùng Khương Ngộ cũng được giải phóng, y níu tay áo cậu, bàn tay lại trượt xuống dưới nắm lấy ngón tay cậu.
Đáy lòng Ân Vô Chấp rung động, cậu thấp giọng hỏi: "Còn đi được không?".
Khương Ngộ: "Muốn bế".
Ân Vô Chấp bèn bế y lên.
Khương Ngộ uốn éo trong lòng cậu, thở ra một hơi thật dài.
Yêu đương thực sự rất mệt mỏi.
Nhưng dù Khương Ngộ có chống cự đến đâu thì cái hẹn cuối tuần cũng sắp tới rồi.
Đêm thứ sáu, nhớ tới chuyện ngày mai phải ra ngoài, y lại bắt đầu uể oải.
Khương Ngộ nằm ườn ra trên ghế sô pha, mẹ Khương đang xem phim truyền hình, đúng lúc nam chính cũng đang lâm vào cảnh ngộ tương tự – bị nữ chính quấn quýt đòi đi dạo phố, ăn nhà hàng, xem phim, anh ta thì nghĩ thà đi làm còn hơn.
Mẹ y thở dài: "Cái tên nam chính này, không có vợ là đáng lắm, tập hôm qua đã báo trước hai người sẽ chia tay mà".
Khương Ngộ hỏi: "Tại sao đi chơi cùng nhau lại chứng tỏ được tình cảm ạ?".
"Vì hai người phải có thời gian riêng tư chứ". Mẹ y kiên nhẫn đáp. "Làm gì có cặp đôi nào không muốn thể hiện tình cảm, để tất cả mọi người biết họ đang cực kì hạnh phúc?".
Khương Ngộ nhớ lại lúc Ân Vô Chấp ôm mình trong trung tâm thương mại, chợt thấy đắc ý khoe khoang.
Thì ra Ân Vô Chấp hẹn y đi chơi là để thể hiện tình cảm à.
Khương Ngộ ủ ê quay về phòng, nằm mơ trong lúc đang lim dim ngủ.
Trong mơ y và Ân Vô Chấp đi mua quần áo, Ân Vô Chấp không chịu tự mua mà thử bộ nào cũng hỏi ý kiến y, lại còn bắt y mua, bắt y thử đồ, Khương Ngộ không muốn thì dọa sẽ cắt tóc, y đành vừa lẩm bẩm vừa đi thay quần áo.
Vất vả lắm mới được ra khỏi trung tâm thương mại, Khương Ngộ cúi đầu, chợt phát hiện chân mình đã biến mất.
Cánh tay cũng biến mất.
Cuối cùng cả cơ thể y đều biến mất.
Ân Vô Chấp nắm tay không khí vui vẻ về nhà, còn quay mặt về phía không khí mà tha thiết nói: "Cảm ơn cậu vì đã thích tôi thật nhiều".
Khương Ngộ tỉnh giấc, ngơ ngẩn, trong lòng chỉ nghĩ được đến chuyện nên xù hẹn Ân Vô Chấp thế nào cho hợp tình hợp lẽ.
Y cầm điện thoại lên, gõ bàn phím: [Tôi không muốn đi dạo phố].
Khương Ngộ nhìn dòng chữ ấy một lúc lâu rồi cuối cùng vẫn xóa đi.
Chỉ một ngày thôi, mình chịu được mà.
Cố lên nào, Khương Ngộ.
Ân Vô Chấp nhanh chóng chạy sang, vừa nhìn thấy y đã hỏi: "Sắc mặt cậu không ổn, sao thế, tối qua ngủ không ngon à?".
Khương Ngộ cụp mi: "Không đâu".
Ân Vô Chấp ngồi xổm xuống trước mặt y, có vẻ rất lo lắng: "Khó chịu ở đâu thì phải nói với tôi đấy nhé".
"Mình không ra ngoài được không".
"Cậu khó chịu đi sao mà đi được". Ân Vô Chấp sờ trán Khương Ngộ. "Có sốt không?".
Ân Vô Chấp không nhớ chuyện kiếp trước nhưng vẫn rất quan tâm y. Khương Ngộ tự thấy mình xấu lắm, chỉ có chút yêu cầu đó thôi mà cũng chẳng thể thỏa mãn cậu.
Y xốc lại tinh thần: "Tôi không khó chịu, tôi muốn ra ngoài".
"Thật không?". Ân Vô Chấp vẫn chẳng yên lòng. "Tôi đi lấy nhiệt kế nhé, cậu đợi chút, nếu thực sự khó chịu thì chúng ta ở nhà thôi".
Khương Ngộ chỉ mong mình bị sốt thật.
Thế thì không phải đi đâu.
Cảm giác tội lỗi nhanh chóng trào dâng, không được, y đã đồng ý với Ân Vô Chấp của kiếp trước là sẽ thương yêu hắn mà.
Y giận Ân Vô Chấp vì đã quên mất y, nhưng Ân Vô Chấp của bây giờ chẳng biết gì cả. Muốn trả đũa thì cũng phải tính sổ với người có kí ức mới được.
Kết quả nhiệt kế là Khương Ngộ không sao hết.
"Cơ thể khỏe mạnh, không sao". Ân Vô Chấp hỏi. "Nhưng sao sắc mặt cậu kém thế? Tâm trạng xấu à?".
Khương Ngộ lắc đầu.
Ân Vô Chấp thả lỏng: "Thế thì ra ngoài chơi với tôi, chắc tâm trạng sẽ tốt hơn đấy".
Cậu đi tìm quần áo cho Khương Ngộ, nét tuyệt vọng lướt qua gương mặt y.
Ân Vô Chấp bừng bừng sức sống, vừa đến trung tâm thương mại đã kéo y vào một tiệm quần áo, đặt y xuống ghế ngồi, bắt đầu hỏi: "Tôi mặc cái nào đẹp hơn?".
Khương Ngộ thành thật đáp: "Cái nào cũng đẹp".
Ân Vô Chấp dáng cao chân dài, đương độ mới lớn, vóc người đẹp như người mẫu, gương mặt còn đẹp hơn mấy ngôi sao đang nổi.
Mấy nhân viên tranh nhau chụp ảnh: "Em đẹp trai mặc thêm mấy bộ nữa đi".
Nhưng giọng y quá nhỏ, lại đang nằm trên ghế sô pha như một con cá chết, dĩ nhiên cũng chẳng ai để ý.
May là Ân Vô Chấp tinh mắt phát hiện, cậu nói thẳng: "Em không thích bị chụp".
Cậu không chút khách sáo mà yêu cầu các nhân viên xóa hết ảnh mình, mặc bộ quần áo mới bước đến chỗ Khương Ngộ.
Y phát sợ.
Y chỉ mong Ân Vô Chấp đừng thốt ra câu nói kia, ngàn vạn lần đừng thốt ra câu nói kia.
Nhưng Ân Vô Chấp vẫn nói: "Bộ này đẹp, cậu cũng dậy thử đi".
Cậu thì thầm bên tai Khương Ngộ: "Như mặc đồ đôi ấy".
Mọi thứ trong mơ đều đang xảy ra ở hiện thực.
Nhân viên hướng dẫn nhanh chóng chủ động lấy ra thêm một bộ nhỏ hơn hai cỡ, đôi môi tô son đỏ thẫm của cô ta chu lên, nói với Khương Ngộ: "Chắc chắn em rất hợp với bộ này".
Nhân viên hướng dẫn kia đã nói: "Phải cởi áo phao ra mới mặc được".
Cô ta còn nói: "Hay chị chọn thêm cho em một bộ quần áo trong nữa nhé?".
Không, không, không.
Ân Vô Chấp bế Khương Ngộ vào phòng thử đồ: "Phiền các chị lấy cho cậu ấy những món giống em là được, mấy thứ khác thì thôi".
Khương Ngộ ngồi xuống ghế, một người khác nhanh chóng chui vào phòng thử đồ chật hẹp, Ân Vô Chấp xoa đầu y: "Lại đây thử xem nào".
Khương Ngộ xác nhận đi xác nhận lại cỡ quần áo rồi mới bắt đầu thử.
Nhân viên hướng dẫn không lừa y, đúng là cỡ thích hợp với y.
Bộ quần áo trên người Khương Ngộ có khí chất khác hẳn với Ân Vô Chấp.
Ân Vô Chấp lúc nào cũng đầy sức sống, mặc vào lại càng rạng rỡ hơn, vừa ngầu vừa tươi sáng.
Mặt Khương Ngộ lúc nào cũng không biểu cảm, điệu bộ như sắp chết, bộ đồ tối màu khiến làn da trắng như tuyết nổi bật hơn hẳn, đường nét tinh xảo động lòng người.
Ân Vô Chấp đỡ y đứng dậy trước gương: "Đẹp lắm, mua đi".
Khương Ngộ nói: "Thế không thử nữa nhé".
Ân Vô Chấp vui vẻ đồng ý: "Được".
Một nhân viên không nhịn được mà hỏi lại: "Chị chụp cho hai em một tấm nhé?".
Ân Vô Chấp nhìn thoáng qua Khương Ngộ, thấy y không có vẻ kháng cự thì hai mắt sáng rực lên: "Được ạ".
Chụp riêng thì không được nhưng chụp chung thì hoàn hảo.
Ra khỏi cửa hàng, Khương Ngộ nói: "Tôi không muốn thay quần áo".
Ân Vô Chấp đáp: "Mua thêm đôi giày nữa, cậu cứ ngồi im một chỗ chọn là được".
Đúng là Ân Vô Chấp không giày vò Khương Ngộ, y chỉ việc ngồi im trên ghế, cậu tự lấy giày cho y thử mà không cần nhân viên.
Thấy không hợp thì cởi ra chọn đôi khác.
Khương Ngộ nhìn bóng lưng đang chăm chú chọn lựa bên quầy hàng, lòng nhẹ nhõm hơn đôi chút.
Chỉ việc ngồi thì vẫn nằm trong phạm vi chấp nhận được.
Cuối cùng Ân Vô Chấp cũng chọn được một đôi giày rất hợp với Khương Ngộ, cậu bảo y đứng lên: "Xem có thoải mái không nào".
Khương Ngộ đã tê cả người, được cậu đỡ dậy bước qua bước lại.
Trông cậu vẫn có vẻ chưa thỏa mãn, nhưng Khương Ngộ đã không chịu nổi nữa: "Tôi buồn ngủ".
"Được rồi". Ân Vô Chấp nói. "Chúng ta về xe, cậu cứ ngủ một lúc đi".
Khương Ngộ gật đầu, bò lên xe rồi gối lên đùi cậu mà ngủ.
Y chợp mắt tầm hai ba tiếng, khi thức giấc thì sắc trời đã tối sầm, xe dừng lại trên một con đường quen thuộc. Khương Ngộ mơ màng mở mắt, Ân Vô Chấp nói: "Tỉnh rồi à".
"Đây là đâu".
"Phố cũ trường cấp hai". Ân Vô Chấp đáp. "Tôi cũng chẳng biết quán nào ngon nên đành tới đây, cậu còn nhớ tiệm miến chua cay tôi kể hồi trước không?".
Khương Ngộ vẫn có ấn tượng.
Ngày xưa y chưa từng ăn những quán cạnh trường, không phải vì mẹ dặn mất vệ sinh mà bởi bản thân y chỉ muốn nhanh nhanh được về nhà ngủ sau khi tan học. Khi mọi học sinh khác đã nếm hết món ngon trên những con phố xung quanh, Khương Ngộ thậm chí chưa bao giờ ăn uống bên ngoài.
Ba năm cấp hai, chưa một lần.
Dù Ân Vô Chấp có rủ y đi thì cũng chẳng bao giờ thành công.
Cậu có vẻ hơi xúc động: "Trước giờ tôi vẫn muốn cùng cậu ăn miến chua cay ở đây một lần, không ngờ dùng cách này lại hẹn được cậu ra".
Khương Ngộ: ".".
Y theo Ân Vô Chấp vào quán.
Quán không rộng nhưng bàn ăn được lau dọn sạch sẽ, Ân Vô Chấp đưa Khương Ngộ ngồi xuống vị trí cạnh cửa sổ, gọi một suất miến chua cay đặc trưng.
Khương Ngộ ăn cay được nhưng khẩu phần không quá nhiều, Ân Vô Chấp thì ăn khỏe hơn nhưng chịu cay không quá giỏi, miến chỉ hơi cay nhưng cũng cần kèm một bát cơm trắng.
Y nhìn những sợi miến trong suốt: "Nước canh, quần áo mới".
"Không dây ra quần áo được đâu". Ân Vô Chấp buộc khăn ăn vào cổ Khương Ngộ. "Thế này là được, đây, tôi đút cho".
Sợi miến rất dài, Ân Vô Chấp chọn thật kĩ để gắp vừa đủ miến vào thìa, vậy là không lo nước canh bắn linh tinh.
Sau đó cậu đưa thìa tới bên miệng Khương Ngộ.
Y há miệng chậm rãi hút, hút được một nửa thì nghe Ân Vô Chấp nói: "Hồi ấy điều tôi nuối tiếc nhất là không thể rủ cậu đi ăn sau giờ học, giờ đến đây rồi lại phát hiện chẳng có nơi nào gợi được kí ức xưa của tôi và cậu trừ quán trà sữa cậu thường hay uống khi chờ xe ở góc đường phía kia".
Khương Ngộ chỉ tập trung ăn, bớt chút thời gian nhìn cậu một cái để tỏ ý mình đang nghe.
"Giờ đã cấp ba rồi". Ân Vô Chấp giơ tay, ngón cái không ngoan nhéo nhẹ tai Khương Ngộ. "Tôi không cho phép giữa hai ta có bất kì tiếc nuối nào thêm nữa".
Khương Ngộ vô thức cắn đứt sợi miến.
"Mục tiêu của tôi là lưu lại thật nhiều hồi ức thuộc về chúng ta ở phố ăn vặt gần trường trong suốt quãng đời cấp ba còn lại".
Khương Ngộ còn chưa kịp phản ứng, nước mắt đã bắt đầu tuôn rơi.
Lưu lại thật nhiều hồi ức ở phố ăn vặt gần trường mới.
Nghĩa là nhất định Ân Vô Chấp sẽ thường xuyên rủ y đi ăn.
Ăn đủ món đồ vặt, có thể còn có những món cứng phải nhai nhiều.
Có lẽ còn có cách ăn phức tạp nào mà y chưa từng biết đến.
Khương Ngộ không ngờ yêu đương lại mệt mỏi tới vậy.
Y vất vả khổ cực đi học cả tuần, ngày nào cũng phải ra khỏi cửa từ lúc sáng sớm, đến lúc mặt trời xuống núi mới được về nhà, vất vả lắm mới có cuối tuần để ngủ thỏa thích, giờ lại phải ra ngoài. Y đã rất cố gắng để đi hẹn hò mà.
Hóa ra dã tâm của Ân Vô Chấp lớn tới vậy, hóa ra cậu muốn tạo cả một con đường hồi ức.
Y bắt đầu tan vỡ.
Ra ngoài, tới trường, ăn, làm bài tập, đối mặt với giáo viên và cuộc thi hàng tuần – thế đã mệt lắm rồi.
Sao con người phải yêu đương.
Y khóc, Ân Vô Chấp cuống cuồng lau nước mắt ướt hết vài tờ giấy, sợ hãi hỏi: "Khương Ngộ, Khương Ngộ, cậu sao thế, sao cậu lại khóc? Có phải cay quá không?".
Ân Vô Chấp lau miệng sạch sẽ cho Khương Ngộ, môi y đỏ rực.
Y nói: "Tôi muốn về nhà".
"Được, được". Ân Vô Chấp nhanh chóng trả tiền, Khương Ngộ đã loạng choạng bước ra ngoài, nước nhỏ xuống cằm ướt đẫm mảnh khăn buộc trên cổ.
Y bước tới cửa xe, hình như tài xế cũng đã đi ăn.
Khương Ngộ nhìn cánh cửa đóng chặt mà nghĩ tới chuyện phải đợi tài xế quay về rồi gọi ông lại mới được vào trong.
Nỗi buồn lại ập tới.
Đến lúc Ân Vô Chấp đuổi kịp thì Khương Ngộ đã ngồi xổm xuống ven đường, khóc không nín nổi.
"Khương Ngộ, Khương Ngộ...". Ân Vô Chấp nhanh chóng nâng cằm y lên. "Cậu sao thế, rốt cuộc làm sao thế?".
"Cửa, cửa xe".
Ân Vô Chấp nhìn thoáng qua rồi đạp vào cửa xe hai cái, quay lại ngồi xổm bên cạnh y: "Nó bắt nạt cậu sao, tôi đánh rồi, đừng khóc nữa".
"Tài xế".
Ân Vô Chấp lấy điện thoại ra gọi cho tài xế: "Bác ấy sẽ về nhanh thôi, chắc chắn không hơn một phút đồng hồ, cậu còn gì không vui nữa cứ nói đi".
"Yêu đương". Khương Ngộ nói. "Mệt".
"Thế thì thôi không yêu...". Ân Vô Chấp thở ra một hơi, nhũn cả người. "Cậu, cậu đừng bảo, muốn chia tay với tôi đấy nhé".
Sao lấp lánh trên trời.
Tài xế vội vã chạy tới, thấy hai đứa nhóc đang ngồi xổm trên đất.