Cuộc Sống Hàng Ngày Của Một Tên Lười Không Thiết Sống

Chương 107



Mới sáng sớm mà Khương Ngộ đã bị ánh sáng từ điện thoại của Ân Vô Chấp đánh thức, lúc cậu rời giường y vẫn còn mệt rũ.

Khi chắc chắn Ân Vô Chấp đã xin nghỉ học, y chìm vào giấc ngủ.

Danh tiếng của Ân Vô Chấp bao giờ cũng tốt, lần nào thi cũng xếp hạng cao, được thầy cô yêu quý, cậu xin nghỉ bệnh thì chắc chắn thầy cô sẽ không hỏi nhiều.

Đây mới là cảm giác có Hoàng hậu chứ.

Lẽ ra phải thế từ sớm rồi mới phải.

Khương Ngộ thực sự đã đợi ngày này quá lâu.

Y cứ thế ngủ đến lúc mặt trời đã lên cao, Ân Vô Chấp cũng nằm say giấc bên cạnh.

Cậu ngủ say đến thế là bởi đã tự ngồi bực dọc một lúc lâu với Khương Ngộ.

Ân Vô Chấp còn chưa làm gì mà y đã thoải mái ngủ mất rồi.

Hôm nay phụ huynh đều đi làm cả, không ai biết hai đứa trốn học, nhưng có lẽ chủ nhiệm lớp sẽ gọi điện báo cáo. Khương Ngộ thì không sao, cha mẹ y mắt nhắm mắt mở cho qua được, Ân Vô Chấp mà nghỉ học thì chắc sẽ bị truy hỏi rõ ràng.

Khương Ngộ vừa nghĩ vừa tiện thể nhìn đồng hồ đeo tay, phát hiện có vài cuộc gọi nhỡ, quả nhiên lúc gọi lại thì mẹ Khương có hỏi lí do tại sao không đi học.

Y đáp: "Tối qua Ân Vô Chấp ngủ không ngon".

"Thằng bé làm sao đấy?".

"Thức đêm tra tài liệu ạ".

"Còn con... Mà thôi, con thấy A Chấp xin nghỉ nên lười theo chứ gì, đúng không?".

"Dạ".

Mẹ Khương bó tay với y, bất đắc dĩ nói: "Tối nay về mẹ nấu tôm hùm nước ngọt, phạt A Ngộ tự ăn mười con".

Khương Ngộ: ".".

Y ghét ăn tôm hùm nước ngọt vì thấy có mùi, mỗi lần mẹ dỗ y ăn là lại phải cùng mấy người khác bóc sạch vỏ, lần này bà để y tự lột tôm ăn nghĩa là giận lắm rồi.

Khương Ngộ ủ rũ nằm xuống.

Ân Vô Chấp vẫn còn đang ngủ. Khương Ngộ có thể nhận ra cậu là Ân Vô Chấp từ nhỏ đương nhiên không chỉ vì cái tên, mà còn nhờ nốt ruồi son Ân Vô Chấp kiếp đầu tiên đã dành cả đời để vẽ.

Nốt ruồi son mọc bên khóe mắt, lớn hơn đầu kim một chút, quyến rũ, đỏ tươi.

Mỗi lần nhìn nốt ruồi này, Khương Ngộ lại không kìm lòng được mà thắc mắc Ân Vô Chấp đã vượt qua những năm tháng đằng đẵng đợi chờ ra sao.

Hắn đã tận mắt nhìn nước biển cạn khô chỉ còn lại vách núi, rừng cây xanh tốt rậm rạp mọc lên từng ngày, cảnh còn người mất, vật đổi sao dời, rốt cuộc sức mạnh nào đã giúp hắn đủ kiên định để chờ Khương Ngộ?

Khương Ngộ giơ tay vuốt hàng mi dài.

Đầu ngón tay cọ qua sống mũi thẳng tắp, lại chạm vào đôi môi hồng nhạt.

Cũng vì thế nên Khương Ngộ vẫn kiên trì đợi, y tin dù Ân Vô Chấp có mất kí ức thì vẫn là Ân Vô Chấp của y, Ân Vô Chấp của riêng mình Khương Ngộ.



Và quả thực Ân Vô Chấp lại quay về làm người yêu y.

Đầu ngón tay Khương Ngộ bỗng bị cắn nhè nhẹ, y không rụt lại, chỉ nhìn hàng mi khẽ run của Ân Vô Chấp.

Cậu mở mắt, nhả ngón tay y ra: "Sờ soạng gì đấy".

"Đói".

"Bình thường cậu nằm cả ngày mà có đói đâu, giờ lại đói à".

"Ừ".

Xưa nay nếu chỉ cần nói một chữ là đủ ý thì Khương Ngộ chẳng bao giờ nói đến chữ thứ hai. Ân Vô Chấp thoáng buồn cực: "Hôm nay là ngày trong tuần, cha mẹ không có nhà... Tôi bảo dì Ngô nấu mấy món cho cậu nhé, hay là...". Cậu thăm dò: "Mình ra ngoài ăn?".

"Ở nhà".

Khương Ngộ là sâu lười hàng thật giá thật, không cần ra ngoài thì chắc chắn sẽ không ra ngoài, vì ra ngoài phải rửa mặt rồi thay quần áo chứ không được mặc bộ đồ ngủ rộng thùng thình thoải mái nữa.

Kiếp trước y ở trong cung, mặc nội bào quanh năm suốt tháng, cũng bởi loại y phục ấy vừa mềm vừa nhẹ.

Nếu là người khác mặc nội bào đi khắp nơi trong thời phong kiến nghiêm khắc ấy thì đã bị đánh chết rồi.

Chỉ có y là Hoàng đế mới được quyền làm gì thì làm trên mảnh đất của riêng mình.

Dường như Ân Vô Chấp hơi thất vọng.

Cậu với Khương Ngộ vừa xác nhận quan hệ mà, thái độ của y thế này khiến cậu thấy lòng hơi quạnh quẽ.

Ân Vô Chấp vệ sinh cá nhân rồi xuống tầng trước, nhờ giúp việc chuẩn bị chút thức ăn, tới khi quay lại vẫn thấy Khương Ngộ đang nằm lười chưa dậy.

Hai đứa thân thiết, phụ huynh cũng không hạn chế qua lại nên trong phòng lúc nào cũng có đồ đạc thường ngày của nhau.

Ân Vô Chấp vào phòng tắm nặn kem đánh răng giúp Khương Ngộ rồi gọi: "Thay quần áo đi, chiều mình ra ngoài".

"Tại sao".

"Thế cậu nói xem tại sao phải ở nhà?".

"Lười".

Ân Vô Chấp thay quần áo: "Nhưng tôi không muốn ở nhà, tôi muốn đi chơi".

"Cuối tuần đi". Khương Ngộ lảo đảo bước vào phòng tắm. "Mệt".

Ngày nào chẳng mệt.

Ân Vô Chấp quăng quần áo xuống giường, nhìn y cầm bàn chải đánh răng cọ hai cái, dừng một lúc, lại cọ hai cái, lại dừng một lúc, cuối cùng cũng không nhịn được mà bước tới.

Cậu là người nóng tính, mỗi lần thấy Khương Ngộ làm gì là lại không dằn lòng nổi muốn tự tay làm hộ y luôn cho xong.

Bàn chải đánh răng trong tay Khương Ngộ bị Ân Vô Chấp cầm lấy, y ngoan ngoãn há miệng cho cậu đánh giúp, cậu rót nước cho y, y phồng má ngậm nước, cậu lại giữ đầu y lắc qua lắc lại rồi bảo y tự nhổ ra, cuối cùng nói: "Sau này tôi chẳng thèm thức dậy chung với cậu nữa đâu".

Nói thì nói vậy nhưng bên cạnh bồn rửa tay trong phòng Ân Vô Chấp lúc nào cũng đặt một cái ghế, tất nhiên cậu sẽ không ngồi ghế khi chỉ tốn có mấy phút đánh răng, mà nó được chuẩn bị riêng cho Khương Ngộ.

Khương Ngộ vệ sinh cá nhân xong xuôi rồi lại mặc đồ ngủ nằm oặt ra giường Ân Vô Chấp.

Cậu nói: "Tôi bảo dì ấy làm bừa một món, mì sợi, có ăn không?".

"Ừm". Thực ra Khương Ngộ không kén ăn lắm, chỉ là y sợ phiền thôi.

Giờ y tự ăn được rồi, lúc ăn mì cũng biết dùng đũa cuộn cuộn mấy vòng rồi cho vào miệng.

Nếu không ai ngó ngàng thì y sẽ tốn cả tiếng đồng hồ chỉ để ăn một bát mì.

Cũng may Ân Vô Chấp ăn thật nhanh rồi chuyển sang đút cho y.

Chẳng mấy chốc điện thoại Ân Vô Chấp đã reo vang, cậu cúi đầu đọc lướt qua rồi nói: "Hôm nay tôi đã nhờ các bạn giúp ghi âm và chụp vở cho rồi, cậu ăn xong thì đứng dậy đi, phải học bù nữa".

Khương Ngộ: ".".

Sao còn vụ này nữa.

Chẳng phải mọi người xin nghỉ là để không phải học ư.

Ân Vô Chấp gọi mấy tiếng, Khương Ngộ không nhúc nhích. Cậu đành bước tới, y trốn ra sau, Ân Vô Chấp thẳng tay xách y dậy.

Khương Ngộ không kịp phản ứng, lực tay ở lưng khiến mặt y va trúng mặt Ân Vô Chấp.

Bốn mắt nhìn nhau, tim Ân Vô Chấp chệch mất nửa nhịp, cậu ngượng ngùng quay sang phía khác mà gãi đầu, cuối cùng thả y xuống cái ghế mềm trước bàn học: "Cậu phải giữ vững thành tích, nếu không chúng ta sẽ không được học cùng lớp đâu đấy".

Khương Ngộ cực kì ghét chế độ chia lớp theo thành tích thi cử của trường mới.

Ân Vô Chấp nói: "Tôi sẽ tóm tắt kiến thức trên lớp hôm nay, cậu chỉ cần học kĩ những gì tôi bảo là được, nhé?".

Khương Ngộ khoanh chân ngồi trên ghế, nghe vậy thì ngạc nhiên, vô thức hỏi: "Ân Vô Chấp, cậu muốn nghe chuyện ngày xưa của chúng ta không".

"Cái gì?".

"Hồi xưa tôi không thích nghe các đại thần bẩm tấu lúc lên triều, cậu cũng tóm tắt lại cho tôi những thứ không quá phức tạp".

"Ồ, vậy sao". Ân Vô Chấp thoáng hoảng hốt, hình như đúng là có chuyện như thế thật, nhưng một cảm giác khó tả nhanh chóng trỗi dậy trong lòng.

Cậu cầm bút lên: "Hôm nay thầy chỉ chữa đề hôm qua thôi, cậu không cần viết, nhưng tôi giảng gì thì phải nhớ đó".

"A".

Tình huống quen thuộc khiến Khương Ngộ lại nằm gục xuống bàn, nghiêng sang nhìn Ân Vô Chấp, đến nỗi mặt cậu thoáng đỏ lên: "Nhìn gì đấy?".

"Đẹp".

Ân Vô Chấp: "...". Hít một hơi.

Có Ân Hoàng hậu, đời Khương Ngộ như cá gặp nước. Tuy ngày xưa Ân Vô Chấp không hề bạc đãi y nhưng giờ quan hệ giữa hai đứa đã càng lúc càng gần gũi hơn rồi.

Cậu sẽ canh thầy cô cho Khương Ngộ nằm gục trên bàn mà ngủ, sẽ cầm sách che đi ánh mặt trời chói lóa chiếu vào xuyên qua lớp kính thủy tinh, cũng bắt đầu mua rất nhiều bịt mắt nước bỏ sẵn trong cặp để chuẩn bị cho bất kì tình huống nào.

Khương Ngộ không cần chú tâm nghe giảng vì Ân Vô Chấp sẽ tóm lược những phần quan trọng cho y, y không cần nhớ mấy thứ lặt vặt, chỉ cần học kĩ những gì Ân Vô Chấp nói.

Khương Ngộ nghĩ thế này, có Ân Hoàng hậu, vạn sự đại cát.

Y bỗng nảy ra một ý nghĩ rồi kể với cha mẹ.

Mẹ Khương: "Con nói gì cơ?".

Cha Khương cũng buông quả táo đang gọt dở xuống, tỏ vẻ khiếp hãi: "Con lặp lại xem nào".

"Con không muốn tới trường". Khương Ngộ nói. "Con học ở nhà cũng được".

Mẹ Khương nói: "Con tới trường không chỉ để học kiến thức, mà còn có thể kết bạn với rất nhiều người...".

"Có Ân Vô Chấp là được ạ".

"Khương Ngộ". Cha y nói. "Ý con là con muốn bỏ học sao?".

"Con sẽ đi thi, nhưng con không muốn đi học". Khương Ngộ nằm xụi xuống sô pha. "Con sẽ đỗ vào cùng một trường đại học với Ân Vô Chấp, chỉ là không đi học thôi, thế cũng được mà".

Chẳng còn nghi ngờ gì, ý tưởng kì lạ của Khương Ngộ bị cả cha lẫn mẹ phản đối.

Y có thử lại mấy lần nhưng đều bị từ chối cả, cuối cùng ý thức được kháng cự là một chuyện rất tốn sức, đành tiếp tục những tháng ngày đau khổ ở trường học.

Chẳng biết tại sao sự việc lại tới tai Ân Vô Chấp, cậu tìm tới hỏi thẳng: "Cậu không muốn đi học à?".

"Ừ".

"Sao không?".

"Không muốn cử động".

Ân Vô Chấp ngồi xuống giường y, giận dữ: "Rốt cuộc cậu có ý gì đây Khương Ngộ?".

Khương Ngộ: "?".

"Tôi là gì của cậu?".

Khương Ngộ hoang mang: "Hoàng hậu".

Ân Vô Chấp sầm mặt: "Cậu lặp lại lần nữa xem".

Dường như ý thức được điều gì, Khương Ngộ nói: "Bạn trai".

Ân Vô Chấp há miệng, chốc lát sau mới nói: "Hai ta thế này, có thực sự là đang hẹn hò không?".

Rõ ràng Khương Ngộ chỉ mới kể lại chuyện kiếp trước cho cậu thôi, giữa họ căn bản không có bắt đầu, mọi chuyện đều chẳng khác gì trước kia – Khương Ngộ vẫn gọi cậu là Ân Vô Chấp, chuyện thân mật nhất hai đứa từng làm là ôm nhau ngủ.

Chỉ đơn thuần là ngủ mà thôi.

Đôi khi Khương Ngộ lại vô thức gọi cậu là Hoàng hậu.

Ban đầu Ân Vô Chấp còn thấy lạ lạ vui tai, nhưng cậu dần phát hiện, dường như Khương Ngộ chỉ là đã quen ở bên cậu. Rõ ràng họ chỉ vừa mới hẹn hò với nhau, mối tình của cậu chỉ vừa mới bắt đầu, vậy mà Khương Ngộ đã coi mình và cậu như đôi vợ chồng già.

Khương Ngộ cũng hiểu ra.

Y đáp: "Hai ta... đúng".

"Đúng à". Ân Vô Chấp nói. "Cậu có từng rung động với tôi chưa, trái tim cậu có từng vì tôi mà đập rộn rã chưa, cậu gần như chưa nói thích tôi bao giờ... Cậu nói người cậu thích nhất là Hoàng hậu, cậu coi tôi là hắn nhưng có từng để ý tới cảm nhận của tôi chưa? Khương Ngộ, rốt cuộc cậu thích tôi hay thích người trong trí nhớ, cậu có phân biệt được không?".

Khương Ngộ vô thức ngồi thẳng dậy.

Y thành thật nói: "Xin lỗi, tôi sai rồi".

"Giờ cậu còn không muốn đi học nữa. Cậu đã quen ở bên tôi, có nhìn thấy tôi không cũng chẳng quan trọng, nhưng với tôi thì đây là mối tình đầu, cậu là người đầu tiên tôi thích, tôi có rất nhiều, rất nhiều chuyện muốn làm cùng cậu...". Ân Vô Chấp nói. "Khương Ngộ, nếu cậu thực sự không nghiêm túc thì tôi sẽ...".

Khương Ngộ nhìn cậu.

"Tôi sẽ cắt tóc, cho cậu cả đời này không quấn được".

Tóc Ân Vô Chấp đã dài quá tai, có thể buộc lên thành một chỏm ngắn cũn sau đầu, nhưng cậu vẫn là một thiếu niên gọn gàng tươm tất chứ không hề có vẻ nữ tính.

Khương Ngộ sợ, y ngoan ngoãn nói: "Vậy cậu muốn gì đây".

Khương Ngộ đang làm nũng kìa.

Tim Ân Vô Chấp đập chệch nửa nhịp, rồi lại giận tái mặt.

Đây là lần đầu tiên cậu thấy Khương Ngộ làm nũng, nhưng chắc chắn tên kia đã thấy vô số lần.

Cậu nói: "Cậu phải yêu đương với tôi cho đàng hoàng, phải cố coi như cậu đang lần đầu thích tôi, không được gọi tôi là Hoàng hậu nữa".

Khương Ngộ: "Ừm".

"Chưa hết". Nhắc đến chuyện này, Ân Vô Chấp cũng bực: "Rốt cuộc chúng ta có đang hẹn hò không đây".

Khương Ngộ đáp: "Có".

"Cậu tỏ tình với tôi chưa?".

".". Hình như chưa. Đúng là họ có mở lòng rồi thuận theo đó mà ở bên nhau, nhưng dường như Ân Vô Chấp rất hoang mang.

Khương Ngộ nói: "Tôi thích cậu".

Ân Vô Chấp cau mày nhìn y: "Chẳng có tí vui tươi nào cả, mặt cậu lạnh như tiền ấy, thế này mà bảo thích tôi à?".

".". Ân Hoàng hậu đúng là được voi đòi tiên.

"A". Khương Ngộ hỏi: "Cậu muốn thế nào".

Ân Vô Chấp cắn môi: "Tôi muốn tình cảm chân thật, tự nhiên, không được qua loa, phải thận trọng, không được vội vã".

Khương Ngộ: ".".

Sao hẹn hò lắm yêu cầu thế.

Khó vậy.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.