Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Chương 83: Nửa con gà (1)



Từ lúc Hà thị tiễn bước Vương bà tử đi, luôn luôn vội vàng ở phòng bếp, lúc Tử Tình đi vào phát hiện bà ngoại đang cầm con gà mái, không biết xuống tay như thế nào, thấy Tử Tình, bảo đi nhờ Tăng Thụy Ngọc đến giết gà.

Tử Tình cũng bất chấp, dẫn theo tiểu hắc, ra ngoài cổng thì gặp ông bà nội, Tử Tình nghĩ ông nội giết gà được, tội gì đi phiền toái tam thúc. Vì thế Tử Tình hỏi; "A công biết giết gà không?"

"Sao mà không biết chứ."

"Nương ngươi sinh con cũng không biết đến nhà báo tin, không biết chúng ta đều chờ à, chỉ biết vội vội vàng vàng giết gà này nọ." Điền thị bất mãn.

"Bà, nương ta sinh muội muội. Sinh vào giờ sửu một khắc hôm nay." mặt Điền thị bỗng chốc khó coi.

Vào cửa nhà, Hà thị thấy Tăng lão gia tử bọn họ, nhanh chào hỏi, mời Điền thị vào nhà, Tử Tình bắt gà đưa cho lão gia tử, còn mình thì đi nấu nước sôi.

Chỉ chốc lát Điền thị ra ngoài gọi lão gia tử về, thấy Tử Tình đang nhúng gà vào nước sôi, nói: "Tiểu hài tử làm chuyện này thì sao sạch sẽ được, để ta làm cho."

Tử Tình cũng lười nhổ lông gà, cũng không nghĩ gì, tiện tay quăng cho Điền thị, ai biết Điền thị nhổ sạch sẽ, nói: "Một con gà lớn như vậy, nương ngươi ăn không hết, ta lấy một nửa đưa cho đại nương ngươi ăn. Mà đại nương nương mới trở về ba bốn tháng, đâu có nuôi con gà nào.” Điền thị nói xong, lấy con dao chặt gà ra, Tử Tình chưa kịp nói gì, chả trách lại nhiệt tình giúp đỡ như vậy, thì ra là đã tính kế trước. Ai cũng không ngờ, bởi vì nửa con gà này, mà làm quan hệ huynh đệ vốn không hòa dịu gì lại xa lạ hơn rất nhiều.

Chờ Hà thị đi ra, Điền thị đã cầm nửa con gà về rồi, Tử Tình nói cho Thẩm thị nghe, ai ngờ Thẩm thị nghe xong, nói: "Không tốt rồi, chuyện xấu, chỉ sợ đại cha ngươi sẽ mất hứng, hắn là người luôn chú ý đến việc này việc nọ. Sao con không vào nói cho nương hoặc bà ngoại một tiếng để bắt một con gà đưa đi là được, nào có ai tặng người khác nửa con bao giờ."

"Nương, đâu phải con lấy, là bà nội tự lấy, con có thể nói gì, với lại, nếu có chuyện gì thì bà nội chịu." Tử Tình không tin là có chuyện gì lớn lao cả.

Thẩm thị cũng không nói gì, bảo Tử Thọ đi tìm tam đường thúc, nói hắn truyền tin cho đại cữu nhị cữu, Tử Tình mới biết được thì ra tam thẩm cùng nương lúc trước ở cùng một thôn. Lại nhờ Tử Tình đến đầu đường tìm người đánh xe lừa, cho hắn mười văn, đến thị trấn thì tìm người nói cho Tăng Thụy Tường biết mẹ con đều bình an.

Về nhà, Tử Tình mới biết phụ thân có lẽ sẽ không xin nghĩ phép về được, bởi vì mùng tám tháng mười là ngày tiểu cô xuất giá, khẳng định cha sẽ xin nghĩ phép, hơn nữa còn mười ngày nữa là được nghỉ phép rồi.

Tử Tình thấy trên mặt nương luôn hậm hực, nàng nghi ngờ có phải phụ thân không ở nhà nên nương sinh chứng hậu sản u buồn (buồn bã sau khi sinh). Liền nỗ lực tìm mọi lý do khuyên giải, nhưng hiệu quả không lớn.

Tử Tình đi tìm Hà thị thương lượng, mới biết được là vì muội muội mình và con của Chu thị cùng sinh một ngày, đây là điều không tốt, địa phương có loại mê tín, đứa nhỏ cùng sinh một ngày mà ở gần nhau thì tương khắc, xem ai mạnh hơn ai, đứa nhỏ nhà mình sinh ra trước, lẽ ra là không sợ, nhưng chỉ sợ đứa nhỏ của Chu thị có bệnh tật ốm đau gì lại trách tội bên này.

Tử Tình nghe xong, trợn mắt há hốc mồm, khó trách bản thân vừa nói xong thì sắc mặt bà khó coi, bản thân còn tưởng rằng bà trọng nam khinh nữ. Tử Tình hỏi: "Bà ngoại, sinh con đâu phải muốn sinh lúc nào là được, đây là ông trời an bày, có thể trách người khác à? Muốn trách thì trách đại nương sinh quá chậm, nếu không đứa nhỏ nhà nàng đã sinh trước một ngày. Với lại, nếu nương con không lo lắng cho đại nương nên bị động thai, nếu không thì sẽ sinh trễ hơn vài ngày đấy."

"Hài tử ngốc, ngươi không hiểu đâu, ngươi còn nhỏ, trải nghiệm sống ít, sao có thể hiểu nhiều được." Nói xong Hà thị còn thở dài.

Mười chín tháng chín, đại cữu nương Hứa thị cùng nhị cữu nương Triệu thị đều đến, đưa lễ xuống sữa, cơ bản đều là một rổ trứng gà, một xấp vải dệt. Thẩm thị nhìn thấy các nàng, nghĩ nghĩ, gọi Tử Tình lên, nhờ Tử Tình tìm xấp vải bông tốt, cắt 5 thước, lại bảo Tử Tình nhặt một rổ trứng gà đầy, chừng năm mươi cái, lại bắt gà mái, đưa cho Chu thị.

Tử Tình cầm không được nhiều thứ như vậy, kêu Tử Thọ đi theo, đến lão phòng, một nhà Xuân Ngọc cũng vội tới đưa lễ xuống sữa cho Chu thị, ánh mắt Yến Nhân Đạt cứ nhìn chòng chọc vào đồ mà Tử Tình cùng Tử Thọ cầm.

Xuân Ngọc nhìn, cũng nói: "Trứng gà cũng phải 50 cái nhỉ?" Nói xong lại nhận lấy vải bông trong tay Tử Thọ, mở ra, nói: "Vải dệt cũng 5 thước. Nhị tẩu của ta hôm nay thật hào phóng, ngay cả gà mái cũng bắt, ta sinh nhiều đứa nhỏ như vậy mà chưa thấy cộng lông gà nào."

Tử Tình cười nói: "Đại cô, ngươi cũng biết ngươi sinh nhiều đứa nhỏ như vậy, đại nương thật vất vả mới sinh một đứa, đương nhiên phải hào phóng chút chứ, nương ta sinh nhiều đứa nhỏ mà còn chưa thấy cái vỏ trứng nào của nhà đại cô kìa"

"Hừ, ta đâu phải không đưa đâu, chuẩn bị đi đây này. Lớn tước nhỏ sau chứ." Nói xong, bọn họ liền sinh khí đi ra ngoài, Tử Tình đem những thứ này đưa cho đại nương, để đường tỷ nhận, không có nhìn thấy đại cha.

Tử Tình về nhà, gặp cả nhà đại cô đều ngồi ở phòng khách, trong tay đại cô còn ôm Ngũ Mao mới hai tháng, xem ra là chờ ăn cơm, thật sự là Tử Tình không thể nói gì thêm. Trong nhà mình bận thế lại còn ngồi chờ ăn cơm, lớn lớn nhỏ nhỏ chín người. Tử Tình đành phải vào phòng bếp giúp chuẩn bị cơm trưa, biết đại cô bọn họ chỉ lấy hai mươi cái trứng gà, 2 thước vải thô đưa đến.

Cũng may trong nhà đồ ăn nhiều, lại có hai cữu nương hỗ trợ, rất nhanh ăn cơm trưa, Hà thị định tự mình bưng canh gà qua cho Thẩm thị, nhưng Tử Tình bảo để mình bưng cho.

Không đợi Tử Tình ngồi vào bàn ăn, thì đồ ăn trên bàn đã bị ăn hết bảy tám phần, Hứa thị cùng Triệu thị cũng không thể nào gắp thức ăn, Tử Tình dẫn hai đệ đệ ra ngoài, chờ một nhà đại cô ăn miệng đầy mỡ đi ra, Tử Tình tiễn khách, trở về phòng bếp, đồ ăn sạch bách, cơm cũng sạch bách, đành phải tự mình nhào ít bột mì, làm mấy bát bánh canh ăn, hai vị cữu nương cũng chưa ăn no, nói là chưa thấy nhà ai ăn khủng khiếp đến vậy.

Ăn cơm chiều xong, chuông cửa đột nhiên vang lên, Tử Tình cùng Hà thị đều buồn bực, giờ này còn ai đến nữa, Tử Tình đi ra ngoài cổng hỏi một tiếng, mới biết là đại cha đi lại, cầm những thứ Tử Tình đưa qua lúc sáng, nói câu: "Nói cho nương ngươi biết, cho dù ta nghèo thế nào, cũng không thể đại nương nương không ăn nổi thịt và trứng gà, chúng ta không phải ăn xin, trước đó lấy nửa con gà ném chúng ta. Sau còn bày đặt hào phóng làm gì?" Nói xong, đem mấy thứ bỏ xuống, không để Tử Tình có cơ hội nói chuyện.

Tử Tình đành phải nhặt mọi thứ vào nhà, nói cùng Thẩm thị: "Nương, nửa con gà kia gây chuyện rồi, đại cha trả lại hết mấy đồ lễ.”

"Cũng tại ta, lúc đó ta mà cùng ra ngoài thì tốt rồi." Hà thị nói.

"Bà ngoại, việc này không thể trách ai được, bà nội ta cũng chỉ có ý tốt, người thân thì đâu chú ý nhiều như vậy."

Cuối tháng, Tăng Thụy Tường trở về, Thẩm thị đem sự tình nói một lần cùng trượng phu, nói xong còn khóc rống một hồi, chắc trong lòng đè nén đã lâu, Thụy Tường ngồi ở đầu giường, không ngừng vỗ phía sau lưng thê tử, nói: "Không có việc gì, đã có ta, đừng lo lắng." Tử Phúc, Tử Lộc đứng một bên, cắn môi.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.