Cuộc Sống Cá Muối Hàng Ngày Của Nữ Phụ Hào Môn

Chương 17: Kỹ thuật diễn



Editer: Xiguajiu


-----------------------------------------------


            Người nhà họ Viên quá nhiệt tình, Thanh Nịnh ở đây đợi người cũng đã đợi ba ngày, nếu không phải thư ký Thạch với người bên nhà cũ* Giang gia liên tục gọi điện thoại, thì có lẽ bọn họ còn phải ở thêm mấy ngày nữa.


Nhà cũ: Ở Trung Quốc, nếu nói nhà cũ thì có thể hiểu là nhà bên nội, kiểu nhà chính mà họ hàng về mỗi khi có dịp.


Trên đường đi, Giang Trạch Dật cười khẽ, "Thư ký Thạch sốt ruột rồi đây."


Lần này người Giang gia đều đi sang Viên gia ở thành phố bên cạnh, thuận tiện cũng để người giúp việc trong nhà nghỉ hết. Thư ký Thạch đưa Giang Tư Linh đến Giang gia không thấy người thì liền sốt ruột.


Hắn tự cho rằng mình hiểu rõ người họ Giang, đáng tiếc không được chủ nhà cho phép, quản gia, người giúp việc sao có thể cho một thư ký đưa Giang Tư Linh vào ở được.


Gia đình giống nhà họ Giang chỉ một bức tranh treo trên tường cũng có giá cả triệu, nếu mà làm hỏng, họ cũng không thể đền nổi.


Thư ký Thạch bị chặn ngoài cửa chỉ có thể gọi điện thoại cho Giang Trạch Khôn, đến mức nói muốn theo sang Viên gia, hắn không ngu như vậy, đám người Viên gia nhạy bén hơn Giang Trạch Khôn nhiều. Chuyện này thuyết phục Giang Trạch Khôn thì dễ, nhưng nếu hắn nói cho đám người đó biết, chỉ sợ đám người họ Viên đó xé xác hắn ra.


Không còn cách nào hắn chỉ có thể mỗi ngày dậy sớm chút đưa Giang Tư Linh đến Giang gia ngồi đợi ngoài cửa, thuận tiện gọi điện thoại cho Giang Trạch Khôn. Việc này khó tránh khiến Giang Trạch Khôn nghi ngờ nên hắn cũng không dám gọi nhiều, khỏi phải nói cũng biết khó chịu đến thế nào. Không chỉ như vậy, nhân viên bảo vệ ngoài cửa còn mặt đày phòng bị nhìn hắn, có mấy lần hắn còn nhìn thấy người nhân viên kia cầm điện thoại lên rồi lại bỏ xuống.


Đây là coi hắn như kẻ trộm?


Giang Tư Linh cũng thấy rất không vui, còn tưởng rằng thư ký Thạch bản lĩnh lớn, hóa ra cũng chỉ có vậy. Nhìn xem, ngay cả việc nhà người ta đi Viên gia cũng không biết, khiến cô bây giờ chỉ có thể ngồi đội nắng tỏ ra đáng thương. Nghĩ cũng đúng, chỉ một thư ký bé nhỏ cũng nghĩ mình là đại nhân vật, còn vênh mặt hất hàm sai khiến mình.


Còn có đứa con gái kia của hắn,


Chờ mình được xác nhập vào dòng họ Giang, cô nhất định sẽ khiến thư ký Thạch đẹp mắt.


Oán hận liếc mắt nhìn thiếu nữ đang ngồi điều hòa trong xe, Giang Tư Linh lau đi chút mồ hôi trên mặt, không nhịn được đi qua, "Thư ký Thạch, chúng ta phải đợi tới khi nào? Cháu thấy không bằng trở về đi, cháu thì không có gì, chú mặc cả bộ đồ như này bí ra bệnh cũng không tốt lắm đâu."


Tuổi tác Giang Tư Linh và con gái thư ký Thạch Thặch Xảo Nhu cũng tương đương nhau, thân hình hai người cũng khá giống nhau, hai ngày nay cô cũng chỉ mặc quần áo của Thạch Xảo Nhu. Cũng không phải quần áo cũ, đều là hàng hiệu vẫn chưa cắt mác. Hôm nay cô mặc một chiếc váy bằng lụa, cái váy này cô chỉ mới nhìn thấy thôi đã thích rồi, đặc biệt khi nhìn thấy mấy con số trên phía sau.


Ban đầu Thạch Xảo Nhu cũng không muốn cho cô chiếc váy này, nhung nhìn xem cô là ai, chỉ cần cô muốn chưa có gì không đạt được. Cái này cũng không ngoại lệ, vài ba câu không chỉ khiến cô ta đưa quần áo đến, mà còn khiến cho thư ký Thạch trách mắng Thạch Xảo Nhu một lát.


Không giống Giang Tư Linh, thư ký Thạch mặc một bộ tây trang chỉnh tề, có lẽ do thói quen, hắn ra ngoài thì nhất định phải mặc chỉnh tề. Mặc như vậy vốn không phải vấn đề gì lớn, nhưng lúc này lại phải phơi mình dưới ánh nắng mặt trời.


Quay đầu nhìn Giang Tư Linh một cái, thư ký Thạch cười nhạt: "Ở trước mặt tôi khuyên cô không nên suy nghĩ quá nhiều nữa."


Giang Tư Linh há hốc mồm, cô muốn nói mình không phải như hắn nói, nhưng thấy ánh mắt khinh thường của hắn thì mặt lại đỏ lên nói không thành lời.


Thư ký Thạch cũng không để ý sắc mặt Giang Tư Linh lúc này khó coi, "Cô cho rằng tại sao tôi phải để con gái tôi nhường quần áo cho cô, nhưng mà phải thừa nhận loại người như cô mặc bộ này rất hợp, nhu nhu nhược nhược thực sự rất khơi dậy ham muốn chiếm hữu của đàn ông, nhưng chỉ vậy còn chưa đủ."


"Tôi nhận được tin tức nói, Giang Trạch Khôn hôm nay sẽ trở về, đến lúc đó cô biểu hiện tốt một chút. Nhớ lấy, chỉ nói miệng rằng nhận con gái nuôi vẫn chưa được, chắc chắn phải để họ cho tên cô vào hộ khẩu, chỉ cần thêm tên vào hộ khẩu, thì mới có tư cách được chia tài sản nhà họ Giang."


Hắn tạm thời vẫn sẽ giữ lại Giang Tư Linh, cũng chỉ bình tĩnh nói cho Giang Tư Linh, hôm nay người nhất định sẽ trở lại, hắn lấy tin tức cụ thể từ đâu thì lại không nói.


Giang Tư Linh cũng thông minh, cô biết bây giờ còn cần dựa vào thư ký Thạch, vì vậy cũng không hỏi nhiều.


Còn về việc thư ký Thạch nói, trong lòng cô giễu cợt, coi mình ngu thật sao, cô đương nhiên biết phải biểu hiện thật tốt.


Hai người đang nói thì nhìn xuống dưới núi có xe lái tới, thư ký Thạch híp mắt liếc nhìn, "Đến rồi, " đường đi trên núi đến nhà họ Giang cũng không xa, thư ký Thạch vội vàng gọi con gái mình xuống.


Thạch Xảo Nhu mặc một thân váy xanh lá trà, trên mặt tẳng điểm nhẹ*, không nhanh không chậm bước xuống xe. Thời điểm đi ngang qua Giang Tư Linh còn cố ý hừ lạnh một tiếng, cao ngạo ưỡn ngực.


*Ở đây còn một cụm nhưng mình không hiểu ý tác giả lắm nên xin phép bỏ: mặc hận trời cao của 10 mét.


Cô đẩy Giang Tư Linh đứng bên cạnh thư ký Thạch ra, còn vòng tay khoác lên cánh tay thư ký Thạch.


Giang Tư Linh bị đẩy ra, mắt rũ xuống thoáng qua vẻ giận dữ, chờ ngẩng đầu lên đã lại biến thành một chú thỏ nhỏ điền đạm đáng yêu rồi, nhìn về phía Thạch Xảo Nhu tức giận mà không dám nói gì. Cô cũng sẽ không sáp lại nữa, mà rút tay bị hai cha con họ Thạch kẹp vào, giống như một cô bé bị trêu tức.


Giang Tinh Diệu ngồi ở cạnh cửa xe, xuyên qua kính thấy hết mọi chuyện, hắn chỉ tay sang bên kia nói: "Thật sự phải để anh Diệc Nam qua đây xem chút, nhìn kĩ thuật diễn của người ta này, lúc nào cũng trong trạng thái nhập vai, không cần chuẩn bị hay thấy phiền não gì. Em gái à tính tình em đơn thuần, sau này nhớ phải cách xa mấy người kia một chút, tránh để bị người ta tính kế."


Viên Dao chen qua nhìn theo ngón tay Giang Tinh Diệu, "Anh Tinh Diệu, cái cô Giang Tư Linh mọi người đang nói đến là cô ta à?" Cô đồng tình gật đầu một cái, "Đừng nói, nhắc đến anh Diệu Nam cũng đúng, nhu nhu nhược nhược còn không phải bạch liên hoa* hay sao."


*Bạch liên hoa/ hoa sen trắng: Vẻ ngoài ngây thơ tâm cơ có thừa.


Ở Viên gia ba ngày, những gì nên nói Giang Trạch Khôn đều nói hết cho mọi người rồi, bao gồm chuyện cửa Giang Tư Linh. Lúc ấy Bạch Diệc Nam liền nói cô gái này rất giống một vai chính tiểu bạch hoa nào đó trong phim truyền hình, chẳng qua người ta nhu nhược vô tội thật, còn cô ta là giả bộ, trong lòng lại có thể rất ác độc, nếu để cô có cơ hội chắc chắn sẽ bị cắn không ít.


Hôm nay nhìn thấy, thật chẳng ra làm sao. Nhìn Giang Tư Linh cuộn chặt nắm tay, trong lòng cô chắc hận chết Thạch Xảo Nhu đi.


Nghĩ tới đây Viên Dao cũng có hơi cười trên nỗi đau khổ của người khác, Thạch Xảo Nhu một đứa con gái của thư ký, cũng phải dựa thế lực Giang gia mới có thể vào Lam Phong, có tư cách gì ở trước mặt mình giở trò.


Đặc biệt mỗi lần sau khi thi nhìn thấy mình, cô ta luôn bày ra dáng vẻ hận rèn sắt không thành thép, nhìn Viên Dao run lẩy bẩy.


Thanh Nịnh cũng thuận thế nhìn sang, thấy Giang Tư Linh trước sau không đồng nhất cũng không nói gì, đây chẳng qua là dáng vẻ đang diễn kịch của cô ta thôi, ở cô nhi viện bản thân thấy nhiều, cũng không cảm thấy kỳ lạ.


Giang Trạch Khôn lái xe đi đằng trước, cũng không biết do vô tình hay cố ý, chạy xe một vòng trước mặt thư ký Thạch, phun hơi nóng cho mấy người bọn họ.


"Thật đáng tiếc, người quét dọn ở đây làm việc quá nghiêm túc, nếu mà để lại chút bùn đất thì tốt hơn nhiều." Nhỏ giọng lẩm bẩm mấy câu, Giang Trạch Khôn mở cửa xuống xe, hắn nhìn về phía thư ký Thạch áy náy cười cười, "Xin lỗi nha thư ký Thạch, lâu rồi không lái xe nên kỹ thuật không thành thạo lắm, vốn muốn đỗ xe, kết quả đạp nhầm chân ga chạy một vòng."


Lý do này của Giang Trạch Khôn đừng nói thư ký Thạch, đến Giang Tinh Trác tám tuổi cũng sẽ không tin. Cho dù đi xe công nghệ cao thì đạp dừng xe với đạp tăng tốc có thể như vậy sao?


Lý do vụng về này của Giang Trạch Khôn, người Giang gia cũng có thể nhìn ra, thư ký Thạch không biết có nhìn ra hay không vẫn còn có thể nghịn, cái gì cũng chưa nói.


Giang Trạch Dật còn ngồi trong xe thu hết tất cả trong mắt, thư ký Thạch này quả thật tâm tư thâm trầm, lời nói dối này của anh cả cũng không dấu giếm, mà sắc mặt thư ký Thạch đều không đổi lấy một lần, cái này lại khiến hắn phải cảnh giác hơn rồi.


Người Giang gia chỉ có Giang Trạch Khôn xuống xe, những người khác đều không động, Thạch Xảo Nhu hướng Giang Trạch Khôn lên tiếng chào hỏi, lại xoay qua gõ cửa kính một xe khác, vừa gõ vừa gọi, " Anh Tinh Diệu, anh Tinh Diệu"giọng nói khiến người ta ngọt đến phát ngấy.


Viên Dao quay cửa xe xuống, tức giận: "Gõ cái gì mà gõ, còn gọi anh Tinh Diệu nữa, cô là trẻ lên ba còn chưa dứt sữa hay gì?" Cô với Thạch Xảo Nhu chuyện không vừa mắt nhau đã không phải ngày một ngày hai rồi, ngày trước thấy Thạch Xảo Nhu cũng như thế này, ngược lại không ai cảm thấy không đúng.


---------------------------------------------------------------


Mình edit truyện này từ bản trung làm cả dịch lẫn beta thì có nên để link bản conver mà mình để phần giới thiệu không. Onl chờ câu trả lời : >
Đợt này kiểm duyệt mà mình không biết cách ẩn truyện bạn nào biết cứu mình với:((.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.