Một bộ phim về thanh xuân, với chi phí quay thấp, diễn viên là những gương mặt mới, thù lao đóng phim cũng rất thấp, không thể so với những đoàn làm phim lớn. Không ngờ chỉ mất 60 triệu đồng cuối cùng lại thu về 2,6 tỷ, trở thành kỷ lục phòng bán vé.
Con số này khiến bất cứ ai làm trong ngành điện ảnh đều phải ghen tị đến đỏ mắt. Bộ phim thành công đã đưa tên tuổi các diễn viên lên tầm cao mới, đặc biệt là đạo diễn kiêm nữ chính – Giang Nhiễm. Người đang nổi như cồn, chạm là phỏng tay.
Giá cổ phiếu của Đông Ảnh cũng một bước tăng vọt.
Giang Nhiễm cùng Tiêu Mộ Viễn đi tham gia bữa tiệc của gia đình, phát hiện những người lúc trước từng tỏ thái độ với cô giờ đây đều khách khí. Ngay cả Tiêu Như Như còn gọi cô một tiếng “chị dâu”.
Đợi Giang Nhiễm đi xa, Thư Khả đến bên Tiêu Như Như, bất mãn hỏi: “Từ khi nào mà cậu với cô ta có quan hệ tốt như vậy?”
“Chị ấy là chị dâu của tớ mà, quan hệ tốt là chuyện đương nhiên.” Tiêu Như Như cười hì hì.
“Trước kia không phải còn nói sẽ giúp tớ sao……” Thư Khả buồn bã.
Tiêu Như Như than nhẹ một tiếng, thấp giọng khuyên nhủ: “Cậu đừng vậy nữa. Anh tớ kết hôn cũng đã hơn một năm rồi, hai người họ còn tình cảm như vậy. Cậu nhìn đi ……”
Tiêu Như Như chỉ Tiêu Mộ Viễn đang ôm Giang Nhiễm đứng trước đài phun nước.
Giang Nhiễm trong tay cầm một phần bánh ngọt, ăn một miếng lại đút cho Tiêu Mộ Viễn một miếng.
Tiêu Như Như nói tiếp: “Cậu từng thấy anh tớ thân mật với người khác như vậy chưa?”
Thư Khả vẫn cố chấp: “Không phải trước kia cậu nói họ sớm hay muộn cũng ly hôn sao……”
“Khi đó tớ không hiểu chuyện, nào biết người chị dâu này không chỉ xinh đẹp mà còn giỏi giang như vậy.” Tiêu Như Như nhún vai, nhìn Giang Nhiễm bằng ánh mắt tràn đầy hâm mộ.
“Trước kia cho rằng chị ấy dựa vào hôn ước mới được gả vào Tiêu gia, là loại người thấy người sang bắt quàng làm họ.”
Nhưng mà chị ấy đã gả vào Tiêu gia hơn một năm rồi, không có làm gì xấu, cũng không kéo bè kéo cánh. Quan hệ với ai cũng nhàn nhạt, chỉ chuyên tâm làm việc của mình.
Sau khi xem phim chị ấy đóng, cô còn khóc sưng cả mắt.
Người chị dâu này cô thừa nhận rồi!
Tiêu Như Như nói lời thấm thía khuyên nhủ: “Cậu cùng chị ấy không giống nhau. Nếu nói anh tớ thích kiểu người như vậy, thì cậu không thể nào lọt vào mắt của anh ấy đâu. Cậu nên từ bỏ sớm đi.”
Thư Khả hơi khó chịu, lúc trước còn tưởng tìm được đồng minh, không ngờ bây giờ lại phản bội cô.
Nhưng mà một năm này cô cũng đã từ chối khá nhiều vị thanh niên tài tuấn rồi. Mặc dù cô vẫn thích Tiêu Mộ Viễn, nhưng chưa ngốc đến nỗi cứ chờ anh mãi.
“Haiz……” Tiêu Như Như vỗ vai Thư Khả: “Anh tớ thật ra là một người rất nhạt nhẽo, không thú vị chút nào đâu. So với những người cùng lứa thì anh ấy trưởng thành hơn nhiều, cứ như ông cụ non vậy. Lớn lên cũng đẹp đấy nhưng nhìn nhiều cũng chán thôi, không hiểu sao chị Giang Nhiễm lại thích nữa. Chúng ta chúc cho họ bách niên giai lão nhé.”
Thư Khả cười buồn. Ngoài việc buông bỏ, cô còn làm gì được.
Không có Tiêu Như Như giúp đỡ, cô còn không thể gặp gỡ Tiêu Mộ Viễn, làm sao có thể theo đuổi anh.
Một năm nay cô cũng nếm trải đủ rồi, dù cho dùng lý do gì cũng không thể hẹn được Tiêu Mộ Viễn. Cô không thể làm việc mất mặt như vậy nữa, tránh việc trộm gà không được còn mất nắm gạo, đắc tội anh.
Sau thành công của bộ phim đầu tay, Giang Nhiễm gọi cho người đại diện, bày tỏ suy nghĩ không muốn nhận các hoạt động của truyền thông.
Cô muốn chuyên tâm chuẩn bị cho tác phẩm tiếp theo.
Nếu cứ tiếp tục mệt mỏi bôn ba, hết ứng phó với các hoạt động tuyên truyền, rồi lại tham dự các show truyền hình, thì cô sẽ mệt chết mất.
Mục tiêu của cô không phải làm nghệ sĩ, cô luôn rõ ràng ngay từ đầu, cô muốn trở thành một người đạo diễn giỏi.
Có rất nhiều đoàn phim tìm tới muốn cùng Giang Nhiễm hợp tác, Giang Nhiễm cơ bản đều từ chối. Gặp được vai phụ nào hợp ý, cô mới suy xét một chút, vừa không chiếm dụng bao nhiêu thời gian, lại có thể nâng cao trình độ.
Cô không vì thành công đầu tay mà đắc chí, cũng không vì đột nhiên nổi tiếng mà sa vào giới giải trí vàng thau lẫn lộn.
Bắt đầu chuẩn bị cho dự án mới, cô cùng các biên kịch hàng ngày chôn chân ở phòng làm việc.
Cô biết rõ linh hồn của bộ phim là ở kịch bản, dù cho hình ảnh có đẹp cỡ nào, diễn viên có chuyên nghiệp bao nhiêu mà kịch bản tệ hại thì bộ phim cũng mất đi giá trị. Cho nên đối với kịch bản, cô vô cùng coi trọng, tự mình cùng các biên kịch chỉnh sửa.
Khi kịch bản hoàn thành, cô không chỉ liên hệ với những diễn viên gạo cội mà còn mở buổi casting để tuyển chọn thêm vài gương mặt mới.
Hiện giờ cô đã có Đông Ảnh chống lưng, không còn phải lo lắng tài chính nữa. Đối với việc tuyển diễn viên, chỉ cần xem khí chất và cách diễn thôi.
Sau buổi casting, mọi thứ đều được chuẩn bị ổn thỏa, bắt đầu quay bộ phim mới.
Nửa năm qua đi.
Đầu tháng bảy, tin ông nội nguy kịch truyền đến.
Đại gia đình vội chạy đến thăm.
Tiêu Mộ Viễn và Giang Nhiễm lúc biết được cũng vội bỏ hết công việc, chạy qua.
May mắn, ông lão mạng lớn, được cấp cứu kịp thời, chuyển nguy thành an.
Mọi người đều âm thầm thở phào một hơi.
Ông còn chưa phân chia tài sản, nếu cứ vậy ra đi, thể nào mọi thứ cũng rối tung cả lên.
Giang Nhiễm không quan tâm đến những chuyện đó, cô chỉ nghĩ về nguyện vọng của ông nội……
Ông đã nói muốn ôm chắt, nếu không nắm chắc, khả năng cao sẽ không hoàn thành được tâm nguyện của ông.
Vài ngày sau, hai vợ chồng rời bệnh viện, về nhà.
Trong phòng, Tiêu Mộ Viễn theo thường lệ đòi ân ái……
Khi anh định lấy bao, Giang Nhiễm ngăn cản: “Không cần đâu……”
Tiêu Mộ Viễn hơi giật mình, đè nén cảm xúc vui vẻ, nhìn cô hỏi: “Em đã sẵn sàng?”
Giang Nhiễm gật đầu: “Em nghĩ kĩ rồi.”
Tiêu Mộ Viễn lại nói: “Nhưng mà em còn đang quay phim….”
Giang Nhiễm cười: “Không sao. Cũng chưa chắc một lần đã trúng. Còn nếu có thì cũng phải mất mười tháng mang thai, bộ phim này nhiều nhất cũng chỉ mất ba đến bốn tháng nữa là hoàn thành. Chúng ta vẫn có thể chuẩn bị tốt. Hơn nữa, cũng có nhiều thai phụ làm việc trong thời gian mang thai mà.”
Tiêu Mộ Viễn chăm chú nhìn cô, ở trong mắt cô, anh thấy được sự mong chờ.
Anh cúi đầu, dùng sức hôn lên môi cô……
Một lúc lâu sau, với chất giọng khàn khàn, anh thì thầm bên tai cô: “Cảm ơn bà xã.”
Anh không biết nên biểu đạt cảm xúc vui vẻ, kích động lúc này của mình như thế nào.
Cuối cùng, liều chết triền miên.
Hôm nay, lúc Giang Nhiễm bận rộn ở đoàn làm phim, mẹ cô gọi đến.
“Con gái ….. Có thể dành thời gian về nhà một chuyến không?”
“Sao vậy mẹ?” Giang Nhiễm nghe giọng của mẹ cô có chút kỳ lạ.
“Đợi con về…… Trở về rồi nói.”
Giang Nhiễm kết thúc công việc sớm, lái xe mất hai giờ về nhà.
Ba mẹ đều ở nhà chờ cô, vẻ mặt lo lắng, sốt ruột.
Giang Nhiễm có chút khẩn trương: “Sao vậy ạ? Có chuyện gì vậy ạ?”
Giang Hữu Thành thở dài một hơi, nói: “Chúng ta bị Trần Tư Vận nắm nhược điểm……”
Giang Nhiễm sắc mặt biến đổi: “Sao lại vậy?”
“Lúc liên doanh, bà ta tự dưng lại đổi ý khiến chúng ta phải chịu thiệt khá nhiều, bây giờ lại lấy danh nghĩa kiểm kê tài sản, dồn chúng ta vào một góc……”
Giang Nhiễm hít sâu một hơi: “Không phải con đã nói bố mẹ phải đề phòng bà ta sao?”
“Trước khi con nói, bà ta……” Giang Hữu Thành thở dài, giọng nói tràn đầy hối hận: “Có mấy giao dịch lớn đều là bà ta làm, nhưng trên danh nghĩa người phụ trách lại là bố. Bây giờ trăm ngàn chỗ hở, bố cũng không biết làm sao.”
Dương Dung nói: “…… Dù sao cũng là thông gia, còn cùng nhau hợp tác, lúc ấy làm sao nghĩ đến, lại trở thành như vầy. Con nói xem chúng ta chỉ là gia đình bình thường, có gì đáng để bị tính kế?”
Giang Hữu Thành: “Nếu Trần Tư Vận khởi tố, chúng ta khả năng sẽ bị phạt vì tội tham ô……”
Giang Nhiễm ngẩn người: “Nghiêm trọng vậy ư?”
Dương Dung nói: “Khả năng còn nghiêm trọng hơn, Lý cao theo bố con nhiều năm như vậy, giờ bị Trần Tư Vận đào tới bên người, hắn biết không ít chuyện bố con từng làm……”
Bọn họ thời trẻ cùng nhau lập nghiệp, vì lợi nhuận mà cũng từng nhuốm đen, dù là không cố ý, nhưng một bị phát tán ra, mọi người đều xong đời.
Giang Nhiễm đỡ trán, cố ép mình bình tĩnh lại, hỏi tiếp: “Bà ta trăm phương ngàn kế như vậy là vì cái gì? Nhà mình có đắc tội bà ta sao?”