“Những gì mẹ tôi nói là thật sao? Đỗ Nhược Vi, ai cho cô cái quyền dám hỗn láo với bà ấy vậy?”
Lời mẹ mình vừa mới dứt, Quách Thừa Nhân ngay lập tức quay sang nhìn chằm chằm Đỗ Nhược Vi với đôi mắt đen sâu hoắm chứa đầy vẻ suy tư, khuôn mặt người đàn ông sa sầm, đen kịt, trên trán nổi ba vạch đen. Hắn ta chẳng màng tới mọi chuyện, cứ thế trực tiếp trách mắng cô gái đang đứng phía đối diện mặc dù hai bả vai Đỗ Nhược Vi đang run lên cầm cập.
Hoàn toàn chả có chút gì gọi là tin tưởng.
Bởi trong quan điểm của Quách Thừa Nhân luôn nhận định rằng Đỗ Nhược Vi là kẻ xấu xa, ở trước mặt hắn luôn bày ra dáng vẻ yếu đuối, đáng thương, tuy nhiên sau lưng chắc chắn sẽ là một bộ mặt khác. Dám cãi lời mẹ hắn, điều này có thể lắm chứ, hơn nữa, Quách Thừa Nhân tin tưởng mẹ mình vô điều kiện, chưa từng mảy may nghi ngờ.
Đỗ Nhược Vi ngẩng mặt lên, ánh mắt đầy tang thương, cô cắn chặt môi, run rẩy thành tiếng, vội vã giải thích: “Không phải đâu, em chỉ muốn nêu nguyên nhân thôi. Em nào dám làm ra chuyện gì quá đáng.” Khuôn mặt người con gái co rúm lại, nhăn nhó liên tục, da dẻ lúc trắng lúc xanh, tâm trạng vô cùng hỗn loạn.
Hơi thở Đỗ Nhược Vi cũng vì thế mà trở nên dồn dập đi kèm với sự gấp gáp.
“Đỗ Nhược Vi, ý cô là tôi đang nói dối à?” Quách phu nhân hậm hực nghiến răng nghiến lợi, từng lời độc ác tuôn ra như mưa: “Còn dám cãi bay cãi biến cơ đấy. Cô tưởng con trai tôi dễ qua mặt nên cô mới lợi dụng để đạt được mục đích ư?” Hừ lạnh một tiếng, bà ta thoáng chốc liền quay về phía Quách Thừa Nhân, trực tiếp chỉ tay vào mặt Đỗ Nhược Vi, dáng vẻ cao ngạo cố tình vạch tội: “Mày biết nó làm những gì không? Làm cháu trai mẹ bị thương thì thôi, nay dám đứng đây ăn nói sai sự thật, vừa mới nãy thôi vợ mày thiếu chút nữa trèo lên đầu lên cổ tao ngồi đấy.”
Quách phu nhân trong lòng thầm đắc ý, tích cực chia rẽ mối quan hệ giữa Quách Thừa Nhân và Đỗ Nhược Vi. Bà ta chẳng thể tiếp tục đứng nhìn một kẻ chẳng ra gì làm ô nhục danh tiếng gia đình được, nhất là người thủ đoạn toan tính đầy mình giống Đỗ Nhược Vi. Muốn tống đối phương đi từ lâu rồi, tuy nhiên người con gái vô cùng kín tiếng, thỉnh thoảng mới ra ngoài nên Quách phu nhân chưa thể gán lên đầu Đỗ Nhược Vi tội danh ngoại tình được, đành hậm hực chờ đợi thời cơ.
Thế mà dù bị bà ta cùng Thiệu Ninh Thuần dùng mọi cách chèn ép nhưng Đỗ Nhược Vi vẫn tỏ ra cực kỳ lì lợm, cứ nhất quyết ở yên trong nhà, chưa có dấu hiệu từ bỏ.
Vì cần đẩy nhanh tiến độ ly hôn đồng thời cưới Thiệu Ninh Thuần về làm dâu, Quách phu nhân đành phải khiến hôn nhân của Quách Thừa Nhân cùng Đỗ Nhược Vi xảy ra xích mích, hiểu lầm chồng chất hiểu lầm, như vậy đảm bảo người bị bà ta coi thành kẻ tâm cơ chắc chắn rời đi trong im lặng, cái danh nhà họ Quách cũng vì thế mà được giữ gìn.
Lời Quách phu nhân vừa dứt, khuôn mặt Quách Thừa Nhân càng thêm khó coi, những đường gân xanh nổi đầy trên trán và cánh tay hắn, thanh âm nồng nặc sát khí tuôn ra cùng ánh mắt hình viên đạn dán chặt lên thân thể Đỗ Nhược Vi: “Cô dám khiến con trai tôi bị thương ư? Người phụ nữ chết tiệt này, có phải cô chẳng muốn sống nữa đúng không? Đã thế lại dám láo toét với mẹ tôi, chưa có hình phạt thích đáng thì Đỗ Nhược Vi cô quyết chả dừng tay chứ gì? Cô ham muốn danh phận, vinh hoa phú quý đến mức độ nào rồi?” Lồng ngực Quách Thừa Nhân phập phồng lên xuống.
“Không… không phải… không phải như vậy…” Đỗ Nhược Vi vô lực lắc đầu, thanh âm lí nhí mấp máy nơi đầu môi, những người xung quanh cũng khó lòng mà nghe được, nó yếu ớt đến mức đối phương chỉ tưởng cô mới chỉ hé răng thôi.
Thiệu Ninh Thuần đứng ở bên cạnh khoanh hai tay trước ngực, vẻ mặt cô ta tràn trề cảm giác đắc ý, khóe môi người phụ nữ từ từ cong lên một đường, kéo dài tới tận mang tai. Cô ta cười thầm, lần này Thiệu Ninh Thuần chưa cần ra tay cũng đã có người khác thay mình xử lý kẻ thù không đội trời chung, thậm chí bản thân còn được đối phương nâng niu nữa, cảnh tượng trước mắt với cô ta thật tuyệt vời biết bao.
Mặc kệ khuôn mặt Đỗ Nhược Vi xuống sắc đến đỉnh điểm, Quách Thừa Nhân hoàn toàn chả thèm liếc mắt, gầm gừ: “Con trai bảo bối của tôi, tôi còn chưa dám mắng thằng bé nửa lời, nay cô làm nó bị thương, Đỗ Nhược Vi, cô định giết con trai tôi hay gì? Cô độc ác đến mức cả đứa trẻ cũng không buông tha. Mẹ tôi nữa, bà ấy cao tuổi rồi, cô còn dám khiến bà ấy tức giận đến mức độ này, định làm nhà họ Quách chúng tôi sụp đổ rồi mình cô ôm lấy toàn bộ tài sản, tôi nói đúng chứ?” Người đàn ông tiến tới, dùng tay bóp chặt lấy chiếc cằm nhỏ nhắn xinh đẹp của Đỗ Nhược Vi, hung hăng thiếu chút nữa làm nó vỡ vụn.
Hắn chẳng có thói quen đánh phụ nữ, tuy nhiên, thời khắc này, Quách Thừa Nhân cực kỳ muốn giết chết Đỗ Nhược Vi.
Đối phương khiến hắn tức giận bừng bừng, ngọn lửa trong người hùn hụt bốc cháy. Lý trí hoàn toàn bị cơn giận nuốt trọn, Quách Thừa Nhân hiện tại đã chẳng còn phân biệt được đúng sai, với hắn, Đỗ Nhược Vi luôn là người có lỗi dù chưa từng nghe cô giải thích.
Thấy mẹ mình đau đớn đến mức nhăn nhó mặt mày, Quách Vị An đứng ở một góc tuy hoảng sợ nhưng vẫn can đảm chạy một mạch tới chỗ Quách Thừa Nhân, dùng bàn tay nhỏ nhắn yếu ớt tóm lấy quần ba ruột, nức nở mở lời: “Ba à, ba đừng mắng mẹ mà. Con xin ba đấy.” Nước mắt chảy dọc theo gò má xinh xắn.
Nó thật sự cảm thấy đau lòng thay mẹ.
Bị thứ mình ghét động chạm, Quách Thừa Nhân trong chốc lát trực tiếp hất mạnh chân khiến bé con ngã sõng soài trên mặt đất, hắn trừng mắt: “Cái thứ dơ bẩn này, ai cho phép mày động vào tao. Với cả tao đã cấm màu đừng gọi tao là ba cơ mà, tao chẳng phải ba mày đâu.” Buông tay ra, Đỗ Nhược Vi vội vàng thở hồng hộc, người đàn ông tiếp tục mở miệng: “Tôi kêu cô dạy dỗ nó rồi cơ mà.”
Quách Vị An chịu đau, cánh tay trầy xước mấy vết thương, đứa trẻ càng khóc lớn hơn. Đỗ Nhược Vi dù khó chịu nhưng con gái quan trọng hơn, cô vội vàng ngồi xuống ôm lấy bé cưng vào trong lòng, cật lực dỗ dành, nước mắt cũng vì thế tuôn ra nhiều hơn.
“Thừa Nhân, anh bình tĩnh một chút.” Thiệu Ninh Thuần ngay lập tức nhập vai, cô ta trưng ra bộ mặt thương hại, tiến tới khoác tay Quách Thừa Nhân, thanh âm cợt nhả vang lên: “Đứa trẻ còn nhỏ, sao anh mạnh tay vậy? Hơn nữa Nhược Vi cậu ấy không cố ý mà, con mình chỉ bị thương nhẹ thôi, chuyện này chúng ta bỏ qua đi.” Nhưng ở bên tai Quách Thừa Nhân, hắn ta hoàn toàn nghe ra nghĩa khác mà chưa nhận thức rõ hàm ý mà Thiệu Ninh Thuần đang biểu đạt.
Hắn dịu dàng xoa đầu cô ta: “Tiểu Thuần, em quá mức lương thiện rồi. Hôm nay vết thương nhỏ, tuy nhiên, mai sau nó chắc chắn càng ngày càng lớn hơn với tâm địa của Đỗ Nhược Vi, đến mức có thể mất mạng đấy. Tóm lại cần diệt trừ luôn.” Quách Thừa Nhân hướng về phía mẹ con Đỗ Nhược Vi đang ngồi trên nền đất, hừ lạnh: “Lần này không phạt cô thì chắc chắn sau này cô còn quá đáng hơn. Thời gian này cấm được phép động vào con trai tôi với cả tránh khỏi tầm mắt mẹ tôi đi, chuyển xuống nhà phụ mà ở. Cơm nước muốn ăn tự bỏ tiền ra ngoài mà mua.”
Ba người bọn họ rời khỏi, bỏ mặc Đỗ Nhược Vi.
Cô bắt buộc chịu cảnh tượng như vậy.
Trong một lần đi chợ mua thức ăn, Đỗ Nhược Vi tình cờ gặp người quen, đối phương thấy cô liền nhiệt tình chào hỏi: “Nhược Vi, em là Đỗ Nhược Vi đúng chứ? Em còn nhớ anh không?”