Sau một lúc chật vật thì anh cũng nằm lại được một cách ngay ngắn, đi lại cầm cái khăn trên trán của anh lên cô thấy nó nóng hỏi.
Vắt nước xong thì cô lại đặt cái khăn lên trán anh, nhìn cả người anh đổ mồ hôi mà tự nhiên cô thấy ngứa mắt, hơn nữa ông cậu này ở rất sạch nên người bị như thế chắc sẽ cảm thấy rất khó chịu.
Thế là Phương Anh chạy đi tìm thêm một cái khăn nữa rồi nhúng nước lau cổ lau tay cho anh.
Xong xuôi rồi thì cô lên giường ngồi, mắt thì nhìn về phía anh. Người đàn ông này đối với người ngoài luôn tỏa ra mình nghiêm khắc khó ở, lúc nào cũng ngầu lồi.
Khi ở với mình thì dịu dàng, có thể nói anh cứ như người cha người mẹ của vậy, còn khi ngủ như thế này thì anh rất dễ thương và an yên.
Cô biết tình cảm anh đối với mình chính là cậu cháu nhưng mà thỉnh thoảng cô lại ảo tưởng, đôi khi con tim của mình run động kịch liệt. Dẫu biết cả hai sẽ không có kết quả, cô cũng đã cố gắng kiềm nén tất cả cảm xúc nhưng mà hình như tất cả điều vô dụng.
Trong khi cô đang suy nghĩ thì đột nhiên có tiếng điện thoại, cầm điện thoại của anh lên cô thấy số này không để tên, là một số điện thoại lạ.
Cô cứ nghĩ một người làm ăn kinh doanh như Lâm Doãn Mặc thì việc có người gọi đến như thế này chuyện bình thường. Chuyện làm ăn của anh cô không biết, một đứa trẻ như cô thì không tiện nghe điện thoại cho lắm.
Nhưng điện thoại cứ reo mãi, sợ là có việc gấp lại thêm tiếng reo của nó sẽ ảnh hưởng đến sự nghỉ ngơi của anh nên cuối cùng cô cũng chỉ đành bấm bụng mà nghe.
Lời còn chưa kịp thốt lên thì cô đã nghe phía bên đầu dây điện thoại bên kia có một người phụ nữ đang khóc.
“Em biết là anh giận em chuyện khi xưa, nhưng bây giờ em hối hận rồi, em quay đầu rồi, chúng ta có thể gặp nhau không” Phương Anh: “???” Sao khi nhìn nhận được vấn đề thì cô nở một nụ cười hiểm độc, cố gắng chỉnh giọng của mình cho giống một người trưởng thành rồi bắt đầu nói:
“Chủ nhân của chiếc điện thoại này hiện giờ không thể nghe mái được nên mong chị gọi sao”
“Người ở đầu dây bên kia là ai vậy, sao cô có thể nghe được điện thoại của ấy”
“Cô đoán xem, tôi là ai mà có thể nghe được điện thoại của Doãn Mặc”
“Không, không, anh ấy là của tao mày là con hồ ly tinh”
Cảm thấy người ở đầu dây bên kia đầu óc có vẻ không được bình thường nên cô cũng không nói gì nữa mà cúp máy.
Cô sợ mình mà chọc đối phương thêm một chút nữa thì sẽ có chuyện không hay. Lúc đầu cô chỉ muốn giỡn một xíu, muốn kiếm chuyện cho ông cậu của mình bận một chút nhưng ai ngờ lại đυ.ng phải một người điên. Vừa mới buông điện thoại xuống thì dưới nhà có tiếng chuông cửa, đoán là bác sĩ đến nên cô chạy lon ton xuống mở cửa.
Vị bác sĩ này có vẽ ngoài trung niên nhưng nhìn mặt thì cô cứ cảm thấy người này gian gian thế nào ấy.
Khám cho anh xong thì bác sĩ bảo anh không sao, chỉ bị sốt bình thường thôi cứ tiêm thuốc và truyền dịch là sẽ ổn.
Theo như bổn phận của một chủ nhà, bác sĩ khám xong thì cô đi tiễn ông nhưng khi vừa đến cửa thì ông bác sĩ quay người lại nắm chặc cổ tay của cô.
Nhìn thấy gương mặt 9 phần dâʍ đãиɠ kia là cô đã đoán được chuyệngì sẽ xãy ra tiếp theo. Liều mạng vùng vẫy mãi nhưng vẫn không thể nào thoát khỏi tên bác sĩ này được.
Cuối cùng Phương Anh đành phải dùng chiêu hàm răng thần chưởng của mình ra mà cắn cái tay mà tên kia.