Màn đêm tĩnh lặng, từng con sóng nhẹ vỗ về mạn thuyền.
Trăng đêm nay rất sáng, hằn từng vệt sáng lấp lánh lên mặt biển và in bóng một người con gái đang ngồi bên mép thuyền.
Cô gái mặt bộ âu phục cổ, mái tóc búi cao. Những sợi tóc bị gió thổi trở nên xơ rối. Khuôn mặt thanh mảnh lạnh lẽo, đôi tay mảnh khảnh lật giở từng trang giấy.
Cô gái chăm chú đọc dòng chữ trên sách. Cà phê vẫn đang tỏa hơi nóng. Cơn gió đêm lành lạnh, dễ chịu.
Không biết tự khi nào, dưới mặt biển đêm sâu thẳm, đôi mắt ấy vẫn luôn dõi theo cô.
Thoáng liếc mắt, cô nhìn thấy một vệt sáng lướt qua. Nghi ngờ, thầm nghĩ là cá sao? Là một con cá lớn a..
Uống ngụm cà phê, bất cẩn đánh trúng đống sách vở trên bàn, máy nghe nhạc trượt ra khỏi khe hở của thuyền. Cô vội vàng chồm người ra định bắt lấy. Không biết "thứ" ở bên dưới mặt biển cũng giơ tay bắt được.
Một cánh tay tái nhợt thon dài cầm máy nghe nhạc của cô từ dưới mặt biển trồi lên. Cô kinh hãi, chưa đợi cô kịp phản ứng thì tiếp nửa thân trên của người đó ngoi lên khỏi mặt nước.
Cũng không hẳn là người mà phải gọi là người cá sao? Bởi vì cô thấy thấp thoáng bên dưới mặt biển là một chiếc đuôi cá màu bạc hoàn chỉnh. Là nàng tiên cá trong truyền thuyết sao? Không, phải gọi là chàng.
Mái tóc đen dài óng ả xả xuôi xuống mặt biển, khuôn mặt có vài chiếc vảy cá bạc óng ánh hai bên gò má. Ánh trăng hắt xuống khiến làn da vốn trắng giống như đang phát sáng. Đôi mắt đen thuần ướt át hoảng hốt nhìn cô.
Một sự bất ngờ kinh diễm. Sự hoảng sợ ban đầu của cô bị đình chỉ trước sự xuất hiện của thiếu niên người cá trước mặt.
Sau mất vài giây ngơ ngác, thiếu niên đột nhiên lặn xuống, chiếc đuôi vung vẫy bơi đi mất. Sóng biển dập dờn rồi trở nên tĩnh lặng như lúc ban đầu. Giống như chuyện vốn chưa hề xảy ra, cũng chưa hề có cuộc gặp mặt nào.
Cơn xúc động trong lòng cũng dần lắng lại. Cô hoàn hồn ngồi xuống ghế dựa, bàn sách trước mặt ngổn ngang, máy nghe nhạc cũng không còn nữa...
Gió đêm vẫn dịu dàng, ánh trăng sáng vẫn treo cao, con thuyền chậm rãi tiến về phía trước.
Người con gái ấy vẫn tiếp tục cuộc phiêu lưu của chính mình. Sự cô đơn cũng không chống lại được những hoài bão to lớn.
Màn đêm tĩnh mịch. Người thiếu niên người cá lặng lẽ nhìn chiếc thuyền dần dần tiến xa, hai tay nắm chặt chiếc máy nghe nhạc mang hơi hướng cổ xưa.