“Để xem tình hình thế nào đã?” Lưu San nói với giọng đầy lý trí, cắn hạt dưa nghe hát.
“Cô này tư chất hơi kém, còn chưa phát triển hết, ai vậy chứ?” Người đàn ông mang số 10 ở trước mặt Lưu San hỏi người đàn ông ở bên cạnh.
“Không biết, họ có thể dẫn thêm người tới, có một số người tôi cũng không biết, chưa từng gặp.” Thẩm Diên Dũng cũng miễn cưỡng nói, nhìn về phía Lưu San, nhếch mép lên.
Lưu San liếc nhìn Thẩm Diên Dũng.
Cười cái gì mà cười!
Sao cô ấy lại cảm thấy giọng nói của người này rất quen.
“Sao lại không có ai có dáng người đẹp nhỉ? Như thế mà cũng dám tới, đúng là sỉ nhục con mắt của tôi.” Số 10 nói với giọng khinh bỉ.
Lưu San cảm thấy không ra gì.
“Nguyệt à, chúng ta ra ngoài bãi biển chơi đi.” Lưu San kéo Bạch Nguyệt đi.
Cô ấy đi nhanh quá nên không chú ý tới đầu bếp đang bưng đồ ăn tới, suýt nữa đâm sầm vào Bạch Nguyệt.
Người đàn ông đeo mặt nạ sói nhanh tay đón lấy, kéo tay của Bạch Nguyệt lại.
Lưu San còn chưa biết chuyện gì xảy ra, khi quay đầu lại thì thấy Bạch Nguyệt đã ở trong lồng ngực của người đàn ông đeo mặt nạ sói.
“Đi phải nhìn đường chứ, cứ đi lung tung như vậy sao, thật là thô lỗ.” Người đàn ông đeo mặt nạ sói khẽ nói.
Giọng điệu của anh vô cùng cứng rắn, bá đạo, sắc bén và lạnh lùng.
Giọng nói ấy vô cùng giống… Cố Lăng Kiệt.
Tình trạng của Bạch Nguyệt đã cứng đờ, kinh ngạc nhìn anh.
Tim đập thình thịch, đập rất nhanh.
Có lẽ là cô bị điên rồi, chỉ nghe thấy giọng nói giống Cố Lăng Kiệt thì tim lại đập nhanh tới vậy.
Làm sao Cố Lăng Kiệt lại có thể tham gia những cuộc xem mắt như thế này được cơ chứ.
“Nguyệt à, cậu không sao chứ.” Lưu San kéo Bạch Nguyệt ra.
Bạch Nguyệt lắc đầu: “Không sao.”
Lưu San nhìn thoáng qua người đàn ông đeo mặt nạ soi: “Bạn tôi là người phụ nữ của Cố Lăng Kiệt, anh đừng có ý định gì với cô ấy cả.”
Mặt Bạch Nguyệt đỏ bừng lên, may là được giấu đằng sau chiếc mặt nạ.
Từ bao giờ mà cô lại trở thành người phụ nữ của Cố Lăng Kiệt vậy.
Bởi vì quá mất mặt, nên cô nhanh chóng rời khỏi biệt thự.
Trên bờ cát sóng biển đang vỗ rì rào.
Một chiếc Maserati phiên bản giới hạn đang đứng ở trung tâm hoa hồng.
Mà hoa hồng được xếp thành hình trái tim.
Hai sợi dây lụa màu đỏ thắt ở đằng sau xe, gió biển thổi vào tung bay trên không trung, vô cùng lãng mạn.
Lưu San kéo Bạch Nguyệt đến hóng hớt.
Tô Khánh Nam bước xuống khỏi xe, cười một nụ cười mê hoặc.
Trên tay hắn cầm một quả bóng bay hình trái tim, phía dưới quả bóng bay hình trái tim là chiếc chìa khóa xe Maserati, đi về phía Hình Cẩm Nhi đang ở trong đám người đó.
“Oa, người đàn ông ấy thật đẹp trai.” Một số người ồn ào, các cô gái nhìn Hình Cẩm Nhi một cách ngưỡng mộ.
“Anh đã đến Mỹ để mua chiếc xe mà em thích, sao em lại không ngoan, anh vừa về đã thấy em đi xem mắt, em muốn chọc giận anh phải không?” Tô Khánh Nam nói, giọng điệu vô cùng cưng chiều.
Hình Cẩm Nhi thẹn thùng nhận quả bóng từ tay Tô Khánh Nam.
Kiểu dáng mới, hàng đặt theo yêu cầu, Maserati, thế nào đi nữa cũng phải đáng giá hơn mười tỷ.
‘Em đi cùng bạn tới đây.” Hình Cẩm Nhi giải thích.
Tô Khánh Nam nắm lấy cằm cô ta, mặc kệ đám người đang đứng xem cúi đầu xuống hôn lên môi Hình Cẩm Nhi.
Xung quanh vang lên tiếng ủng hộ.
Lưu San tức giận nghiến răng nghiến lợi: “Tô Khánh Nam có ý gì vậy, là chồng người khác lại đi lấy lòng người phụ nữ khác, tên khốn này cũng có thú vui tao nhã đấy, dám bỏ ra mười tỷ, cũng hào phóng đấy, sao tớ chưa từng thấy hắn hào phóng với cậu như thế bao giờ.”
Bạch Nguyệt mỉm cười.
Cô còn bình tĩnh hơn nhiều so với tưởng tượng, nhìn thấy họ ngọt ngào như vậy, cô lại thấy có lẽ sẽ nhanh chóng được ly hôn thôi.
Lưu San đi ra ngoài, gọi điện cho Cố Lăng Kiệt.
Đầu dây bên kia Cố Lăng Kiệt nghe máy.
“Thủ trưởng à, anh đã tới chưa? Bạch Nguyệt bị người ta trêu đùa.” Lưu San giả vờ đáng thương.
“Tôi thấy hết rồi, không cần lo lắng.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
Anh đã thấy, lẽ nào đã tới rồi?
Lưu San vui mừng nhìn xung quanh.
Cô ấy nhìn thấy người đàn ông đeo mặt nạ sói cũng đang nghe điện thoại, cô ấy nhanh chóng chạy tới đứng trước mặt anh.
“Thủ trưởng Cố.” Lưu San thận trọng hỏi.
“Ừm.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng trả lời.
“Tốt quá rồi, anh đến thật rồi, lát nữa tôi đưa Bạch Nguyệt về phòng đi, chúng tôi ở phòng 3022, anh hãy nói chuyện với cô ấy đi, Bạch Nguyệt thích anh đó, ha ha, tôi trốn trước đây.” Lưu San vui vẻ nói.
Cô ấy chạy ra kéo Bạch Nguyệt về phòng.
“Nàng San ơi, sao thế?” Bạch Nguyệt không hiểu cô ấy sao lại vui vẻ tới vậy.
“Đứng ở đây làm gì, sỉ nhục đôi mắt của chúng ta, đi thôi, chúng ta về phòng đi, tớ có quà cho cậu.” Lưu San không nói thêm gì mà kéo Bạch Nguyệt về phòng.
“Rốt cuộc là quà gì vậy?” Bạch Nguyệt càng tò mò.
“Cậu tắm trước đi, tắm xong sẽ biết liền.” Lưu San đẩy Bạch Nguyệt vào phòng tắm, giúp cô mở vòi nước.
“Quà gì mà sao phải tắm chứ?” Bạch Nguyệt không hiểu.
“Cậu dài dòng làm gì nhỉ, tớ sẽ làm hại cậu sao?” Lưu San vỗ ngực nói.
Bạch Nguyệt cởi quần áo ra, Lưu San ôm đống quần áo của cô đi ra.
“Sao cậu lại lấy quần áo của tớ vậy?”
“Lát nữa sẽ mang vào cho cậu.” Lưu San không hề quay đầu lại.
Bạch Nguyệt càng nghĩ càng cảm thấy kì lạ, cô tắm xong nhưng cũng không thấy Lưu San mang quần áo đến cho.
“Nàng San à, nàng San ơi!” Bạch Nguyệt gọi.
Không có ai trả lời cô.
Bạch Nguyệt không hiểu gì cả, quấn khăn tắm đi ra khỏi phòng tắm, lại nhìn thấy người đàn ông đeo mặt nạ sói đang ngồi trên ghế sofa.
Cô giật mình: “Anh là ai, sao anh có thể vào được phòng tôi?”
Cố Lăng Kiệt vẫn không nói gì, Lưu San mở cửa, ngóc đầu vào, cười hì hì: “Anh ấy là người đàn ông mà tớ làm quà tặng cậu, Nguyệt à, Tô Khánh Nam đã tìm người phụ nữ khác rồi, cậu cũng nên tìm người đàn ông khác đi, không thì sẽ thiệt mất.”
Bạch Nguyệt: “…”
“Cái con nhóc này, cậu nói bậy bạ gì vậy?” Bạch Nguyệt đuổi theo Lưu San.
Lưu San đóng cửa lại, gài câu chổi lau nhà vào cánh cửa.
Bạch Nguyệt kéo cửa ra, nhưng không thể mở ra được.
Cố có cảm giác như bị bạn bè bán đứng vậy.
“Nàng San à, nàng San ơi, cậu mở cửa đi, mở cửa ra nào.” Bạch Nguyệt gõ cửa.
Lưu San không hề để ý tới cô.
Bạch Nguyệt hết sức cạn lời, xoay người nhìn người đàn ông đang đeo mặt nạ sói.
Ngược lại người đàn ông đeo mặt nạ sói vô cùng bình tĩnh, nhìn cô một cách sâu sắc, không hề có hành động gì hết.
“Chuyện đó, bạn tôi đã bày ra một trò đùa ác ý, anh đừng để bụng.” Bạch Nguyệt xin lỗi.
Cố Lăng Kiệt đứng lên, đi về phía cô.
Bạch Nguyệt lùi lại theo bản năng, lưng chạm phải cánh cửa lạnh lẽo.
Cố Lăng Kiệt giơ tay, chống tay ngay cạnh đầu cô: “Anh không tin, em lại không đoán được ra anh là ai?”
Trái tim của Bạch Nguyệt đập thình thịch, tay cô run rẩy, giơ tới gần mặt nạ của Cố Lăng Kiệt, kéo nó ra.
Đúng là… Cố Lăng Kiệt.
“Sao anh lại ở đây?” Bạch Nguyệt hỏi một cách đầy kinh ngạc.