“Aiz” Mai hoa lộc ngăn động tác của anh lại: “Đừng xa lạ như thế, về sau động hiệp chúng tôi còn phải nhờ cậu nhiều, tôi cũng không khách khí”.
Chiếu Dã cười: “Được.”
Di Di nói: “Còn nữa, tôi có thể nấu ăn cho mọi người”.
Dương thúc vuốt râu: “Trở về là tốt rồi, tốt rồi”.
Lực Ca vừa nghe có ăn, thèm đến chảy nước miếng.
“Nhưng mà, so với việc nghĩ cách cứu cậu như thế nào, tôi còn sợ cậu trực tiếp phá cửa xông ra ngoài hơn, lúc đó bọn tôi cũng khó mà cứu vãn”. Mai hoa lộc trêu chọc.
Chính xác là Chiếu Dã cũng nghĩ tới chuyện này…
Vì sao anh không hành động, nhớ lại đêm đó Mai hoa lộc có nói: “Lần sau đừng xúc động như vậy, người bên cạnh sẽ rất lo lắng”.
Chiếu Dã sẽ không làm như vậy nữa.
Lực Ca khen: “Đàn ông phải như thế”
Mai hoa lộc nói một việc khác: “Tôi có ý này, tốt nhất trong khoảng thời gian này hai người nên trốn đi một thời gian. Tôi cảm thấy tên Jack sẽ không buông tha, vì tránh hắn làm chuyện xấu, vẫn nên nghĩ cách cho thỏa đáng”.
Di Di cảm thấy Mai hoa lộc nói có lý, nói một câu đáp ứng: “Được…”
Trên đời này Chiếu Dã chưa từng nghe qua từ “Trốn” bao giờ.
“Anh cho rằng tôi sẽ bị hắn bắt được nhược điểm lần thứ hai?”
“…” Vừa một giây trước Mai hoa lộc còn cảm thán Chiếu Dã hành động cẩn trọng, giây tiếp theo bị sói làm cho cân não. Anh ta đỡ chán, đổi câu từ khác:”Tránh đầu sóng ngọn gió”.
Chiếu Dã: “Vì sao tôi phải tránh hắn?”.
“…” Anh ta không biết nói gì.
Di Di đứng phía sau Chiếu Dã nháy nháy mắt với Mai hoa lộc, chỉ chỉ vào mình, tay ra dấu OK.
Ý là để việc này cho tôi.
Long mày Mai hoa lộc rãn ra, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, khuyên bảo Chiếu Dã không cần đến anh ta.
“Thôi được rồi, mọi người về nhà đi”. Mai hoa lộc nói với mọi người.
“Rất vui vì hai người trở lại tiểu khu Kim Hoa”. Mai hoa lộc nói với Chiếu Dã và Di Di.
–
Ngạn Kỳ và Nặc Nhân nghe được tin, đến nhà thăm hai người.
Di Di mua rất nhiều đồ ăn tiếp đón, bốn người vui vẻ ăn bữa cơm. Tiễn Nặc Nhân và Ngạn Kỳ rời đi, Di Di ngồi trên ghế tủm tỉm cười ngắm Chiếu Dã đang rửa chén.
“Chiếu Dã, bao giờ anh mới mua giường cho em?”
“Đã sớm mua rồi, nhiều ngày như vậy mà em không về xem?”
“A?” Cô cũng xác nhận vài ngày rồi chưa về nhà mình.
Di Di nhảy nhót chạy về phòng mình, trong phòng có chiếc giường mới tinh, mềm mại hơn so với giường cũ của cô. Chiếu Dã nghe thấy tiếng cô cười, khóe miệng không tự giác cong lên. Con thỏ nhảy nhót chạy từ bên kia qua bên này, ôm chặt vòng eo hẹp của Chiếu Dã: “Anh mua từ lúc nào, sao em không biết?”
“Một tuần trước.”
“Hả?” Di Di cho rằng Chiếu Dã lừa mình ở chung lâu như vậy, chắc sẽ ước gì giường cô vĩnh viễn không đổi, mãi mãi ngủ trên giường anh. Là cô đang đem lòng tiểu nhân đọ quân tử. Nhưng Di Di không biết rằng, ý nghĩ của Chiếu Dã là: Giường nhỏ làm có cảm giác hơn.
“Hôm nay em muốn ngủ ở đâu?” Chiếu Dã cho cô lựa chọn.
Di Di nắm góc áo Chiếu Dã, nhón chân nỉ non bên tai anh:”Ngủ ở chỗ anh…”.
Hơi thở thơm ngọt lướt qua bên tai Chiếu Dã, anh đứng hình, tay như gông cùm xiềng xích muốn khóa Di Di lại.
Di Di: “Em đi tắm rửa…”
Chiếu Dã ôm bả vai cô: “Vậy hôn anh một cái đã”. Hai đôi môi lâu ngày gặp nhau, vẫn ấp áp như mọi lần. Sau khi trời đất rung chuyển tìm lại được đồ vật của mình, như chiếc thuyền nhiều ngày phiêu bạt đã cập bến. Môi cô ướt át làm anh mê muội, anh khé cắn nếm tiến vào trong miệng, hai đầu lưỡi tiếp xúc tinh tế vị tình. Cô ngon miệng hơn cả bánh kem. Chiếu Dã đánh giá ở trong lòng.
Hôn sâu, tìm kiếm trong miệng cô nơi thịt mềm, nhiệt tình khiêu khích. Cảm nhận được cô đang một bên không có chỗ tránh, một bên co rúm đáp lại.
Lông ngực Chiếu Dã rung rung, rầu rĩ cười, véo vào sau cổ cô làm thân mình không tự giác dựa vào thân thể anh. Cả người Di Di mềm nhũn, hai tay quàng lên cổ Chiếu Dã, sắp không thở nổi.
Chiếu Dã buông cô ra, vỗ vỗ chiếc mông tròn trịa, nâng lên vững vàng tiến về phía trước:”A”. Di Di không đứng vững sợ hãi hô lên.
“Ôm chặt anh.” Chiếu Dã nói.
Di Di ghé vào trên vai Chiếu Dã, hai chân kẹp lấy lưng anh, như con gấu koala.
“Anh làm gì…”
“Không phải em muốn tắm sao, cùng nhau.”
Hai cánh môi Di Di đỏ bừng ướt át, mắng Chiếu Dã một câu.
Chiếu Dã đi về hướng phòng tắm: “Cởi quần áo ra…”
“Còn chưa đến.”
“Anh muốn nhìn em cởi bây giờ.”
Di Di thẹn thùng không thôi, nói với Chiếu Dã: “Vậy anh nhắm mắt.”
“Được.”
Di Di cởi cúc áo khoác, ném lên sô pha cách đó không xa, chầm chậm cởi áo lông, cúi đầu nhìn xem Chiếu Dã có hé mắt hay không.
“Còn một cái nữa đâu.” Chiếu Dã nói.
“A? Anh nhìn lén!”
Tay Chiếu Dã ở dưới mông di di đưa lên phía trước sờ đến một chiếc áo giữ nhiệt:”Không nhìn lén”.
Hừ: “Tạm tin anh”.
m thanh bình tĩnh, nhưng mặt thì không, bây giờ giống như quả hồng đỏ thấu.
Cô chậm rãi cởi chiếc áo cuối cùng. Nghe được âm thanh quần áo rơi xuống, Chiếu Dã dừng bước chân.