Một giọt chất lỏng lạnh băng rơi trên mặt Thẩm Hoặc. Cậu vô thức duỗi tay sờ lên, dính dính nhão nhão. Ngón tay còn chưa đưa tới gần mũi, một mùi tanh nồng đã đánh úp lại.
Ngẩng đầu thấy một con quỷ bám trên trần nhà giống như thằn lằn. Lúc này con quỷ đối diện với Thẩm Hoặc, nhe răng trợn mắt, mà từ góc độ của cậu nhìn lại, vừa lúc nhìn thấy một vòng quanh miệng quái vật lúc nhúc những con giòi trắng.
Thứ vừa rồi nhỏ lên mặt cậu chính là nước miếng của con quái vật. Ngay lập tức dạ dày Thẩm Hoặc cuộn trào.
Cũng không biết con quái vật kia dùng tư thế kỳ quái đó nhìn chằm chằm họ bao lâu rồi.
Vì sao nó lại không tấn công nhân lúc đám Thẩm Hoặc buông lỏng cảnh giác?
Quái vật thành tinh? Hay là nó đang phòng bị ai đó?
Thẩm Hoặc bỗng nhớ tới, ngay vừa rồi khi thứ kia đứng ở cửa gọi cậu, ma nữ không đầu xuất hiện ngay sau đó, và rồi cậu không còn nghe tiếng gõ cửa nữa.
Chẳng lẽ "người" nó đề phòng là ma nữ không đầu?
Thẩm Hoặc càng nghĩ càng thấy có khả năng, chúng nó sợ hãi ma nữ không đầu vì thế muốn tránh đυ.ng chạm với cô ấy.
Lúc Thẩm Hoặc mất tập trung, cậu chợt phát hiện gương mặt ghé sát vào trần nhà kia đã thay đổi vị trí.
Vừa rồi còn là khuôn mặt chất phác, hiện tại liền biến thành một mặt cười quỷ dị, dường như cả khuôn mặt đang càng ngày càng gần. Trong lòng Thẩm Hoặc kinh hoàng, hét lớn với Ổ Đồng:
“Mau rời khỏi đó!”
Ổ Đồng vẫn chậm một bước.
Ngay sau đó, da đầu Thẩm Hoặc nháy mắt nổ tung.
Vừa rồi không phải là ảo giác của cậu, đồ vật kia giũ người từ trên trần nhà xuống, duỗi dài cổ. Cái cổ vừa dài vừa uốn éo như con rắn, cuốn lên eo Ổ Đồng kéo cô đi mất. Giống như con khỉ hoang trong núi, dễ dàng câu người lên cây. Trần nhà chính là cây của chúng nó.
Lúc này cửa bị ngoại lực mạnh mẽ phá tanh bành.
“Thẩm Hoặc, cứu tôi!”
Thẩm Hoặc nghẹn họng nhìn chân chối. Cậu nhận ra một việc, mấy thứ này chẳng những thông minh, mà còn biết sử dụng âm mưu.
Ổ Đồng chính là mồi để câu Thẩm Hoặc.
Con mẹ nó thế này còn chơi cái trứng!
Thẩm Hoặc vừa mắng vừa lần theo dấu vết đuổi đuổi kịp. Ngay lúc cậu đang tìm người, khóe mắt phát hiện có gì đó đang đi theo sau cậu, nhưng chờ đến khi cậu dừng lại thì đồ vật kia lại biến mất.
Cái đèn đẹt!
Thẩm Hoặc không nhịn được văng phụ khoa.
“Cứu mạng!”
Trước mắt không thể để ý nhiều như vậy, Thẩm Hoặc chạy theo tiếng tiếng kêu, chạy một lúc lâu đến bây giờ, cậu chỉ nghe thấy tiếng kêu cứu, lại không thấy bóng dáng Ổ Đồng.
Trên mặt cũng bị kéo ra một vài vết máu, chắc là Ổ Đồng đã bị thương rồi.
Đúng lúc này Thẩm Hoặc cảm nhận được có một luồng ác niệm bánh úp lại từ phía sau. Cậu nghiêng đầu nghiêng người, dựa vào bên kia tường. Người trước mắt đúng là Mã Hi, trong tay cô ta cầm hai con dao phay, lưỡi dao sắc bén còn dính một ít cặn màu nâu, hẳn là máu thịt từ trên người động vật nào đó. Trên áo ngủ màu trắng có rất nhiều vết bẩn kỳ quái, cũng không biết có trúng nơi nào.
Vẻ mặt cô ta hiện giờ tương đối kinh khủng, tròng mắt trợn ngược lên trên, toàn bộ hốc mắt đều là lòng trắng, đi đường dùng mũi chân.
Những đặc điểm này chứng minh rằng cô ta đã trúng tà.
Thẩm Hoặc hô hai tiếng, Mã Hi không có đáp lại, chỉ đứng bất động ở đó. Ngay khi cậu hoạt động bước chân, Mã Hi liền xoay người sang bên này một cách quỷ dị.
Hành động của cô ta giống như người điên, cầm dao phay chém khắp nơi, rất nhiều lần Thẩm Hoặc suýt bị chém trúng. Mà lúc này vài thứ trốn ở trong góc, duỗi dài cổ, ý đồ tấn công Thẩm Hoặc.
Trước có sói sau có hổ, Thẩm Hoặc bị bao vây.
Ngay lúc này trước mắt Thẩm Hoặc bỗng sáng ngời. Xi𝑛 ủ𝑛g hộ chú𝑛g 𝙩ôi 𝙩ại ﹏ 𝑻 𝘳 ù m 𝑻 𝘳 u 𝘆 ệ 𝑛.𝑽N ﹏
Phía sau Mã Hi vài bước có một chỗ ngoặt, nếu cậu đoán không sai chắc chắn là một cái cầu thang.
Nhưng tiền đề là nếu không có sai.
Thẩm Hoặc khẽ cắn môi đoán sai thì đoán sai, còn hơn là đứng một chỗ chịu chết.
Cậu nắm lấy cơ hội luồn qua dưới nách Mã Hi chạy trốn ra bên ngoài, vô cùng khéo léo rẽ vào cửa cầu thang. Ở đó cậu thấy được Ổ Đồng đang ngồi thở dốc.
Những thứ giống con khỉ đó kéo Ổ Đồng đến tận đây?
“Ổ Đồng, chị không sao chứ?”
"Tạm thời chưa chết được, khụ khụ khụ!"
Ổ Đồng nói xong ho mạnh vài tiếng. Thẩm Hoặc phát hiện trên người cô có rất nhiều nơi bị trầy da, không phải vết thương nghiêm trọng, dưỡng hai ngày là có thể tốt lên.
Người cũng không có việc gì, nhưng đợi lát nữa thì chưa chắc, bởi vì phía sau có thứ đuổi theo.
Thẩm Hoặc nhặt cây lau nhà bên hiên lên, chống vào bụng Mã Hi khiến cô ta không có cách nào tới gần.
"A A!"
Ổ Đồng thấy tay Mã Hi cầm dao phay, bên ngoài hiện lên tia chớp chiếu từng ngóc ngách lên khuôn mặt cô ta.
Cô không khống chế được bản năng của mình, vô thức hét chói tai. Thẩm Hoặc đứng gần cô nhất ăn đủ, lỗ tai cậu ong ong cả lên.
"Chị gái à, đả thương địch thủ một ngàn tự hại mình tám trăm như thế có được không? Chị có thể khống chế cảm xúc của mình một chút có được không? Mau tới hỗ trợ đi!"
"Rất xin lỗi, rất xin lỗi!"
Ổ Đồng hoang mang rối loạn nhặt cái chổi trong góc lên, ấn thẳng vào mặt người ta. Trên cái chổi còn lưu lại không ít mùi thối, trát đầy mặt Mã Hi.
Thẩm Hoặc co rút khóe miệng. Cậu cảm thấy khi Mã Hi tỉnh táo lại, chắc chắn sẽ phát điên mất.
Nhưng mà thối thì thối, ít ra còn có tác dụng quỷ bán thân.
Chỉ thấy giây tiếp theo Mã Hi ngã sóng xoài trên mặt đất, cả người run rẩy, miệng sùi bọt mép, trong miệng còn trào ra vô vàn hạt gạo trắng.
Theo lý thuyết, axit trong dạ dày con người có thể tiêu hóa đồ ăn rất nhanh, gạo nuốt vào sẽ nhanh chóng thành nước chua, vì sao lại còn có thể phun ra những hạt gạo no đủ như vậy?Điều này làm cậu nhớ tới chén gạo sống bị Mã Hi đạp đổ trên hành lang.