Cùng Mẹ Ảnh Hậu Tham Gia Gameshow

Chương 3: Thơm thơm còn ấm áp nữa



Nhìn Mạc Tuệ cầm lấy trứng gà và cà chua đi về phía bếp ga, An An ngoan ngoãn đi theo.

Phòng bếp được thiết kế mở, có đầy đủ mọi thứ từ nồi chén cho đến gạo, Mạc Tuệ nhìn đống dụng cụ trước mặt mà im lặng hồi lâu.

[ Anti-fan vừa nói ở đâu rồi? Hiện lại còn muốn cãi nữa hay không? Mạc Tuệ vốn dĩ rất tốt bụng, cô nghe đứa trẻ nói muốn ăn trứng xào cà chua, liền lập tức đi làm.]

[ Cái này có gì mà tốt? Mạc Tuệ tham gia chương trình này, chính là mẹ thực tập của đứa bé này, đứa trẻ còn nhỏ như vậy, chẳng lẽ lại đi nấu cơm cho chính mình sao?]

[ Xem cô đứng ngây ngốc như vậy, chắc đến muối và giấm cũng không phân biệt được, đường đem muối thành đường mà bỏ vào.]

[ Có đôi lúc tui thật hoài nghi, đại minh tinh rốt cuộc là người như thế nào? 27 tuổi mà vẫn còn vụng về, một chút sự tự giác cũng không có. Nhà sản xuất này đúng là không được bình thường, games show giống như một cái kính chiếu yêu*, làm cho bọn họ lộ ra con người thật của mình, nhìn xem bao nhiêu minh tinh bị chửi trong chương trình thực tế!]

*Kính chiếu yêu: Gương thời Đường Gương soi thấy kẻ có dấu chân tức đó là thần núi, kẻ không có dấu chân chắc chắn đó là ma quỷ". Điều này chứng tỏ, tà ma có thể che giấu bộ mặt thật để lừa người, nhưng sẽ phải hiện nguyên hình trong gương, nên đạo sĩ dùng gương để đối phó với chúng. Như vậy gương còn được gọi là "kính chiếu yêu", ở đây có nghĩa là làm rõ được con người thật của mỗi người.

Làn đạn ngày càng náo nhiệt, nhiều người bắt đầu thảo luận trạng thái của Mạc Tuệ.

Thời gian ảnh hậu xuất hiện đó là một năm trước. Đã hơn một năm, cô không có nhận bất cứ hoạt động gì, ở bên truyền thông cũng không có bất cứ thông tin gì, các fan trông ngóng mòn con mắt, rốt cuộc cũng chờ được lúc cô tham gia chương trình, cộng đồng fan giống như được ăn tết. truyện đam mỹ

Mặc dù đã qua một năm, nhưng lúc thấy Mạc Tuệ trên màn hình, cũng không thể che lại lương tâm nói một câu "trạng thái tốt".

Hai mươi bảy tuổi, tuy không thể so sánh với đàn em, nhưng các fan vẫn thấy Mạc Tuệ so với trong quá khứ ngày càng rực rỡ lóa mắt hơn. Nhưng lại không giống với cô lúc này, mệt mỏi không thôi.

Cũng không phải không đẹp, chỉ là không giống với khí phách hang hái năm đó.

Đều nói địa vị dưỡng người, cô rõ ràng vẫn đang nổi tiếng, ở trong vòng có địa vị vững vàng, như thế nào lại giống như héo tàn sau một đêm?

[ Có phải gần đây Mạc Tuệ xảy ra chuyện gì không?]

[ Chẳng lẽ hôn nhân không được hạnh phúc? Không có lý đó được, kết hôn chỉ mới được 1 năm.....]

[ Trước giờ chị ấy chưa từng khiến chúng ta phải phiền lòng dù ở mặt sự nghiệp hay cuộc sống hàng ngày, lúc này cũng vậy! Tôi tin là do không được nghỉ ngơi tốt, chứ nhất định chị ấy sẽ tươi tỉnh trở lại thôi! ]

[ Fan lầu trên, các bạn đừng có kể chuyện ở đây nữa, thật chướng mắt, tụi tui ở đây là muốn nhìn bé con.]

[ Mẹ thực tập đứng ngốc đó không biết nên làm gì, bé con liền đứng bên cạnh với cô, từ trước đến nay, tui chưa thấy đứa trẻ nào ngoan như vậy, im lặng làm người khác đau lòng.]

An An đúng là im lặng thật.

Im lặng đến mức Mạc Tuệ xém tí nữa là quên mất có đứa trẻ đứng bên cạnh.

"Con có thể ăn salad." An An nhìn mẹ mới đang lúng túng, nhẹ nhàng nói.

Mạc Tuệ đem ánh mắt rút ra khỏi đống gia vị.

"Chờ một chút."

Cô ra phòng khách lấy điện thoại, bắt đầu tìm món ăn.

Trứng xào cà chua là một món ăn của cơm nhà, cách làm rất đơn giản, chỉ cần làm theo thì cũng không đến mức không ăn được.

Mạc Tuệ chưa từng bước chân vào phòng bếp, lúc này tuy có chút khó khăn, dưa theo cách làm, nhìn luống cuống tay chân, nhưng ít nhất vẫn còn ổn.

Cà chua cắt thành miếng nhỏ.

Đập trứng gà khuấy đều.

Cho dầu vào chảo đun nóng. Mạc Tuệ làm từng bước, đợi đến khi chảo dầu hơi nóng thì bỏ hết cà chua và trứng vào

Hai loại nguyên liệu trộn vào nhau, nhìn chẳng ra gì, nhìn vào không giống với đồ ăn người khác bán mà thường ngày cô thấy, lúc này cô mới nhớ là cho trứng gà vào trước.

Cho dù như thế nào, cà chua xào với trứng luôn là chin.

Bụng nhỏ An An đói đến mức kêu ột ột, không đợi người khác gọi đã leo lên ghế ăn cơm, ngồi trước bàn chờ ăn cơm đến.

Nhưng mà vóc dáng đứa bé quá nhỏ, đỉnh đầu chỉ chạm đến bàn ăn, ngẩng cao cằm, dùng sức muốn với tới mặt bàn.

Mạc Tuệ đi tới liền thấy An An đang cố hết sức nhướng lên, ánh mắt nhìn vào cái ghế trẻ em mà chương trình chuẩn bị.

[ Bé con hình như không biết đây là thứ gì?]

[ Hiện tại mỗi gia đình đều có ghế trẻ em, đứa bé từ thời kì còn bé sẽ được ngồi vào đấy để ăn, nhưng An An lớn lên ở cô nhi viện, căn bản chưa từng thấy qua thứ này.....]

[ Tự nhiên cảm thấy đau lòng.]

"Ngồi ở đây đi." Mạc Tuệ đem mâm đặt ở trên bàn cơm, vỗ vào ghế trẻ em.

An An nghiêng đầu, tự hỏi đã lâu.

Cái ghế dựa cao, màu trắng, có một chỗ để dẫm chân, mặt trên còn có đai an toàn.

Đây là để bé ngồi sao?

"Con có thể chứ?" Mạc Tuệ lại hỏi, cũng không có ý định bế bé lên.

An An gật đầu, hai tay nhỏ đỡ lấy ghế ăn, đôi chân ngắn ngủi đung đưa, xoay người đặt chân xuống bậc thang nhỏ của ghế leo lên.

Sau khi ngồi vững, cô nhóc lại cúi đầu, hai tay cầm dây an toàn suy nghĩ cách cài lại.

" Con đã lớn rồi, không cần cái này."

"Dạ." An An mở miệng nói, lộ ra hàm rang màu trắng gạo.

Đứa bé thật hiểu chuyện, ăn cơm không cần người giúp, cô bé cầm muỗng nhỏ chuẩn bị múc thức ăn.

Mạc Tuệ cũng ngồi xuống nhìn bé ăn.

Đứa trẻ ăn thong thả, ung dung, nhưng khi múc một muỗng trứng xào cà chua đưa vào miệng, khóe môi lại dính một ít nước cà chua, lát sau liền biến thành một con mèo nhỏ.

Ăn ngon như vậy sao?

Mạc Tuệ chống má nghĩ, đột nhiên nhận ra có chỗ nào đó không thích hợp.

Có phải mình nên đút một chén cơm cho con bé không?

.........................

Bên cạnh nhà của Mạc Tuệ là đôi vợ chồng mới cưới Khương Lâm và Tần Phong.

Lúc này Tần Phong đang ở trong phòng khách cùng với khách quý nhỏ, Khương Lâm thì đang ở phòng bếp nấu cơm.

Khách quý nhỏ là một đứa bé năm tuổi, từ khi cha mẹ bé đăng kí tham gia chương trình này, cứ nghĩ là tới chơi, không nghĩ tới, trong vòng vài giớ ngắn ngủi thôi, bé cũng đã hận không thể lập tức để ba mẹ đón về nhà.

Nguyên nhân là Tần Phong vẫn luôn cầm ghi-ta, đàn rồi hát cho bé nghe.

Tần Phong là ca sĩ show tuyển tú, trình độ hát không tồi, rất thích thể hiện, nắm anh bạn nhỏ định cất giọng ca.

Thật vất vả, lại một khúc kết thúc, Lập Lập rốt cuộc rảnh rỗi muốn chạy trốn, nhưng rất nhanh đã bị Tần Phong kéo trở về.

"Lập Lập. ba hát có dễ nghe không?"

Lập Lập khó xử lắc đầu.

Tần Phong lộ biểu cảm từ ái, xoa đầu đứa nhỏ. "Con chỉ thích đùa ba thôi ha."

Nói xong hắn còn hôn "chụt" lên mặt tên nhóc một cái.

Bàn tay nhỏ bé của Lập Lập đưa lên không trung, khóe miệng thoắt cái trùng xuống.

Thật ra nhóc cảm thấy mình không thân với chú này như vậy.

"Con không thích nghe nhạc của người lớn phải không?" Vậy chờ đến tối ba hát bài chủ đề phim hoạt hình cho nha!"

Lập Lập:...

Tuy rằng mới đến, đối với chỗ này cũng không quen thuộc, nhưng cậu nhóc đã năm tuổi, là một nam tử hán nhỏ.

Vì thế, cậu nhóc hít một hơi để có can đam, thẳng thắn hỏi: "Có thể không cần không?"

Khóe miệng Tần Phong giật giật.

Khan giả trong phòng phát sóng trực tiếp không nhiều lắm, mấy trăm người đang xem đều cười không ngừng.

"Cốc cốc cốc..."

"Tiểu Lâm, hình như có ngươi đang gõ cửa?" Tần Phong bế Lập Lập đi tới chỗ cửa.

Khương Lâm quá mệt mỏi trong phòng bếp, hối hận trước khi tham gia chương trình đã không thương lượng với chồng về vấn đề hình tượng.

Đáng ra mình không nên lấy hình tượng hiền thê lương mẫu* làm gì, cứ đóng vai một người yếu đuối nhỏ nhắn không được à? Được chiều chuộng không phải tốt hơn sao?

*Hiền thê lương mẫu": cụm từ có hàm nghĩa chỉ một người phụ nữ là vợ hiền của người chồng và là mẹ tốt của các con.

Nhưng bây giờ đã nấu được nửa bữa cơm, tự mình bày ra hình tượng đó, khóc cũng phải đóng cho xong.

Khương Lâm xoa tay lên tạp dề, ló đầu ra: "Ai vậy?"

Cửa phòng mở ra, Tần Phong và Khương Lâm trừng lớn đôi mắt, im lặng ba giây.

"Xin chào, có thể cho tôi xin một chén cơm được không?" Mạc Tuệ nói.

Bây giời nấu cơm chắc chắn không kịp.

Tần Phong cùng Khương Lâm thật khách khí, lập tức cầm một chén cơm đưa cho cô.

Mạc Tuệ gật đầu nói cảm ơn, xoay người đi về căn phòng bên cạnh.

Tuy rằng phóng phát sóng có một số người nói Mạc Tuệ ngu ngốc, nấu cơm cho đứa trẻ mà cũng quên, nhưng vừa nghe cô nói đi xin ít cơm của nhà bên cạnh cho An An, lập tức đi theo tới phòng phát sóng này.

Chờ khi hình bóng Mạc Tuệ đã khuất khỏi tầm mắt, Tần Phong và Khương Lâm hai mặt nhìn nhau.

Hai người nghẹn đến đỏ bừng, vô cùng kịch động.

"Là Mạc Tuệ!"

"Chương trình vậy mà có thể sắp xếp cô ấy ở cạnh nhà chúng ta!"

Nhìn hai người bọn họ, đầu nhỏ Lập Lập lộ ra, im lặng thở dài một hơi.

Phải ở cùng với hai người kì quái này tận mười lăm ngày sao?

[ Tui nghĩ rằng hai hồ ly già này đang suy nghĩ cách để tiếp cận Mạc Tuệ?]

[ Tuy trông hai người kia không thông minh lắm, cơ mà - hình tượng vợ chồng ngu ngốc cũng tốt đúng không?]

...................

Ngày đầu tiên phát sóng trực tiếp kết thúc vào 9 giờ tối.

Nhân viên công tác đã bố trí đúng giờ, camera đúng giờ sẽ tắt, người xem trong phòng phát sóng lại không chịu được, cũng chỉ có thể chờ tới ngày mai lại đến xem bé con cùng ảnh hâu.

Chỉ là mọi người lo lắng cùng một vấn đề---------

Buổi tối Mạc Tuệ sẽ ôm bé con ngủ à? Hoàn cảnh xa lạ, nếu An An là một người nhút nhát, nhất định bé sẽ rất sợ hãi.

"Con ngủ phòng này." Mạc Tuệ chờ An An đã đánh răng rửa mặt xong, dẫn cô bé đên phòng trẻ em, "Ngủ một mình không có sao đúng không?"

An An không trả lời câu hỏi, chỉ lo tò mò nhìn vào phòng.

Phòng nhỏ dán đầy giấy dán tường màu hồng nhạt, có giường nhỏ hồng nhạt, ngay cả khăn trải giường cũng là màu dễ thương.

An An đặt dép lê ngăn nắp bên mép giường, nhẹ nhàng xốc chăn lên, cứ như sợ làm bẩn khăn trải giường đẹp đẽ vậy, rất cẩn thận chui vào ổ chăn.

Trên giường vậy mà lại có một con búp bê Tây Dương thật lớn!

Đứa trẻ vui vẻ không thôi, đem búp bê Tây Dương ôm vào trong lòng.

Ngày thường ngủ ở cô nhi viện, An An đều ngủ cùng với các bạn nhỏ.

Lần đầu tiên ngủ một mình nên cô bé có chút lo sợ nhưng mà cũng rất mong chờ.

Hơn nữa còn có búp bê ở bên cạnh!

" Còn muốn cái gì sao?" Mạc Tuệ xoay người về phía cửa, bước chân dừng một chút: "Có phải muốn một ly sữa bò?"

Đứa bé gật đầu, đôi mắt long lanh, khóe miệng tươi cười còn pha chút thẹn thùng.

Năm phút sau, cô bé đưa tay cầm ly sữa bò Mạc Tuệ lấy cho.

Vẫn rất là hiền.

" Uống xong thì tự đi đánh rang đi."

Giọng nói vang lên, cửa phòng ngủ nhẹ nhàng đóng lại.

Hai tay An An ôm ly sữa bò, cúi đầu uống một ngụm,

Thơm thơm còn ấm áp nữa...

Mà bên kia, Mạc Tuệ nằm ở trên giường lật qua lật lại, trong đầu toàn là hình ảnh năm đó.

Cô đứng dậy ra khỏi phòng.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.