Triệu Vô Sách buông lời bông đùa, ngoài miệng còn muốn chiếm hời từ người nọ, không đợi Lục Chiêu Bạch phản bác đã cắn môi y.
Môi lưỡi dây dưa, Lục Chiêu Bạch bị hắn giữ say gáy, chỉ có thể thụ động thừa nhận nụ hôn này.
Còn có ngón tay của Triệu Vô Sách.
Không ngừng tác quái dưới thân y, ngón tay bôi thuốc mỡ, thăm dò vào từng ngóc ngách bên trong.
Đằng trước của Lục Chiêu Bạch cũng nảy sinh phản ứng, tuy Triệu Vô Sách không cắm vào nhưng ngón tay của hắn lại không khác gì nam căn thứ hai, mài nghiền hết kiên nhẫn của Lục Chiêu Bạch, không hề có dấu hiện ngừng lại.
Ban đầu Lục Chiêu Bạch đúng là thấy đau, tối nay Triệu Mạch phát tiết tàn nhẫn lên người y, sau khi trở về y chán ghét súc rửa, dường như không xem đây là da thịt của bản thân.
Nhưng lúc này, động tác của Triệu Vô Sách rõ ràng không quá mạnh bạo, lại khiến y chảy nước mắt.
Chờ đối phương nhả môi y ra, thanh âm của Lục Chiêu Bạch đều đã nghẹn ngào: "Khốn nạn......"
Y hàm hồ mắng, Triệu Vô Sách tâm tình vui vẻ đáp lời: "Ừm, ta khốn nạn."
Lục Chiêu Bạch ngay cả sức lực chửi mắng người cũng lười dùng.
Sau đó đau đớn dần dịu đi, chuyển thành cảm giác khó lòng giải thích khác. Mang theo chút ngứa ngáy trống rỗng, những nơi mà ngón tay đâm vào đều bị lấp đầy no đủ.
Như vậy trong một khoảnh khắc, y thậm chí hy vọng Triệu Vô Sách có thể tiến vào.
Nhưng cũng chỉ là một khoảnh khắc, chút mờ mịt đã biến thành thẹn thùng.
Y điên rồi chắc?
Triệu Vô Sách cũng không có chạm vào Lục Chiêu Bạch.
Lúc hắn bôi thuốc phá lệ cẩn thận, cực kỳ đứng đắn không giống hắn ngày thường, chờ đến khi Triệu Vô Sách bôi xong thuốc, Lục Chiêu Bạch đã mệt tới mức không nhấc nổi tay.
Y nhắm hai mắt, thân thể sau khi ở trong cực hạn thoải mái và thống khổ là cảm giác mệt mỏi bủa vây, làm y chẳng muốn mở miệng nói nửa từ.
Người này quá quen thuộc với việc qua cầu rút ván, Triệu Vô Sách nở nụ cười: "Ta mới làm lụng vất vả, nhọc muốn chết, đi không nổi."
Hắn da mặt dày không không biết xấu hổ, hành động ngủ lại thôi cũng có thể nói thành thô tục, Lục Chiêu Bạch nhíu mày nhìn hắn, không tiếng động tỏ rõ thái độ: Cút.
Triệu Vô Sách đứng dậy, ngay ở giây phút Lục Chiêu Bạch cho rằng hắn sẽ rời đi thì Triệu Vô Sách đã thổi tắt nến, vòng trở về.
Bóng đêm đặc quánh như vẩy mực, đèn lồng bên ngoài hành lang hắt vào chút ánh sáng mờ mịt làm Lục Chiêu Bạch mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng của hắn.
Đáng tiếc, một gương mặt thanh nhã không dính bụi trần như vậy lại che giấu bản tính bỉ ổi không nói phải trái.
Tựa hồ đang đáp lại sự đáng tiếc của y, ngay sau đó, Triệu Vô Sách đã nắm lấy tay Lục Chiêu Bạch.
"Người làm gì đó?"
Lục Chiêu Bạch lộ vẻ cảnh giác, nến tắt tuy làm y không nhìn rõ mặt của hắn, nhưng lại có thể trông thấy được đôi mắt kia.
Sáng tỏ quá mức.
"Ta làm lụng vất vả lâu như thế, thu chút lợi lộc...... Không quá phận chứ?"
Ngón tay hơi lạnh của Lục Chiêu Bạch đột nhiên bị nắm lấy dụi vào một vật sưng to nóng bỏng, y hậu tri hậu giác nhận ra thu chút lợi lộc mà Triệu Vô Sách nói là cái gì.
Tên súc sinh này, dám lấy tay của y......?
"Cút ngay!"
Đáp lại Lục Chiêu Bạch là hô hấp càng thêm nặng nề của Triệu Vô Sách, còn có từng trận gặm cắn như dã thú.
Y bị hắn vây trong lồng ngực, người nọ tựa hồ một con chó nhỏ đang khoanh vùng địa bàn của mình.
Khó chịu do bị khống chế dần dần yếu đi dưới hơi thở nóng bỏng của Triệu Vô Sách, cái hôn của hắn như mang theo tình ý vô hạn, Lục Chiêu Bạch da mặt mỏng, nhanh chóng nhiễm hồng, khoái cảm dâng lên, thoáng chốc bị cuốn vào lốc xoáy cùng với hắn.
......
Ngón tay thiếu niên mềm mại, dục vọng dồn nén nhiều ngày của Triệu Vô Sách rốt cục cũng được phát tiết.
Cuối cùng, hắn lật Lục Chiêu Bạch lại, khẽ dựa lên người y.
Huyệt khẩu, mông và chân đều dính dấp chất lỏng trắng đục, cơ thể Lục Chiêu Bạch hơi run lên vì nóng.
Triệu Vô Sách cảm thấy có chút đáng tiếc, ban nãy hắn không nên thổi tắt nến sớm như vậy.
May mắn Lục Chiêu Bạch không biết hắn suy nghĩ gì, cảm giác có ánh mắt ngang nhiên soi xét mình, y uể oải cảnh cáo hắn: "Còn dám làm thêm một lần, ta lập tức đưa ngươi đi tịnh thất."
Giọng y khàn khàn, thấp thoáng buồn ngủ dày đặc.
Dục vọng của chó con vì câu này mà suýt chút nữa lại ngẩng đầu dậy.
Triệu Vô Sách nửa thỏa mãn nửa tiếc nuối, cúi đầu nhay cắn vành tai y, sau đó rút khăn ra chà lau sạch sẽ cho Lục Chiêu Bạch.
Hắn ăn vạ nơi này không chịu đi, Lục Chiêu Bạch cũng không còn sức đuổi người, chỉ lấy chăn bọc bản thân thành con nhộng, lại bị Triệu Vô Sách kiên nhẫn đào ra, ôm vào lòng.
Lục Chiêu Bạch nhắm hai mắt, chuẩn xác đập trúng khuôn mặt đang thò qua của Triệu Vô Sách: "Thành thật chút đi."
Triệu Vô Sách liền nở nụ cười, tóm tay y nhét vào chăn: "Được."
Hắn ôm chặt người, từng lỗ hổng trong lòng cũng dần dần được lấp đầy.
Cuồng phong bão táp dường như đang muốn nuốt chửng hắn, mà người hắn ôm trong lồng ngực chính là cọng rơm cứu mạng, là người cứu rỗi hắn.
Cho nên......
"Cục cưng à, chớ chọc ta, cũng đừng chà đạp chính mình, bằng không, ta sẽ đau lòng."
Tối nay hắn mất khống chế, để lại dấu vết khắp người Lục Chiêu Bạch.
Sói con không màng gì cả, nhưng hắn có điều cố kỵ.
Hắn cần đẩy nhanh tốc độ hơn nữa, nếu không trước đó......
Hắn e là mình sẽ không nhịn được mà giết chết Triệu Mạch.
Lục Chiêu Bạch nửa mộng nửa tỉnh, bị câu này làm lạnh sống lưng.
Đêm y quyến rũ Triệu Vô Sách đã từng nghe đối phương nói câu tương tự.
Khi ấy Lục Chiêu Bạch không để trong lòng.
Nhưng tối nay lại nghe thấy lời tâm tình từ người nọ, y không tránh khỏi rung động.
Rõ ràng thanh âm của Triệu Vô Sách rất bình thản, thế nhưng Lục Chiêu Bạch lại hoảng hốt cảm thấy, nó giống như là......
Chó dữ thử răng nanh, còn y là xiềng xích của hắn.
Là thứ kềm giữ được hắn.
Ảo tưởng đó làm Lục Chiêu Bạch lẳng lặng cong môi, hàm hồ mắng một câu: "Chó điên."
Triệu Vô Sách nghe được lời nỉ non của y, cười khẽ siết cánh tay: "Không điên một chút, sao có thể ngoạm được sói con vào miệng đây?"
Ý tứ uy hiếp rất rõ ràng, cơn buồn ngủ của Lục Chiêu Bạch lập tức bị hắn đánh tan, đơn giản nói sang chuyện khác: "Điện hạ đã thu tiền thù lao rồi nhưng vẫn không định nói cho ta biết trong sự việc lần này, ngươi sắm vai gì sao?"
Hiếm khi thấy y nói nhiều như vậy, Triệu Vô Sách lại nghe đằng sau đó chút hoang mang hoảng loạn.
Có điều bị hắn lăn lộn đến độ này mà vẫn có thể nghĩ về chuyện triều chính, không hổ là A Bạch của hắn.
Triệu Vô Sách không khỏi thấy tự hào, hôn môi y một cái ăn hôi, vừa thấp giọng vỗ về: "Ngươi cứ ngủ cho ngon, sáng sớm ngày mai thức dậy sẽ có kịch hay để xem."
Lục Chiêu Bạch nghe ra ý xấu trong lời nói của hắn, muốn mở miệng hỏi tiếp, Triệu Vô Sách đã bồi thêm một câu: "Cho ngươi xem —— Chó cắn chó."