Cưng Chiều Em Vô Hạn - Mộ Thời Yên

Chương 34: - Em ghen à? (1)🎆



Cưng chiều em vô hạn - Mộ Thời Yên

Editor: Yurissuniverse

Hãy đọc bản đầy đủ luôn được chỉnh sửa thường xuyên và đăng tải DUY NHẤT tại trang chính chủ: +w,🅰️✝️.✝️P🅰️d @Yurissuniverse +Word.🅿️ress: https://yurissuniverse.wordpress.com/2021/12/14/cung-chieu-em-vo-han/

🌶🌶🌶🌶🌶

Minh Lạc không nghĩ tới sẽ có thể gặp được Lục Nghiên ở nhà cũ của nhà họ Minh.

Mấy ngày nay hôn sự giữa nhà họ Minh và nhà họ Hoắc vẫn chậm chạp không có tiến triển gì, mẹ cô ta Hứa Mẫn Quân cũng không có nhắc đến chuyện này, ông cụ Hoắc cũng chưa từng tới nhà, đến nỗi mặt của Hoắc Dung Cảnh cô ta lại càng không thấy được và cũng không nghe ngóng được tin tức gì.

Chuyện Minh Lê kết hôn với vệ sĩ của mình giờ đã trở thành một cái bí mật công khai trong giới, nó đã lan rộng ra và có rất nhiều người bàn tàn về nó.


Cô ta nghĩ rằng chỉ cần hai nhà Minh Hoắc vẫn cần liên hôn, thì cô ta chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi là được.

Chỉ là không ngờ hai đêm nay cô ta vậy mà lại luôn mơ thấy đoạn quá khứ kia.

Và đặc biệt là sẽ mơ thấy Lục Nghiên.

Lúc nãy cô ta vừa mới về, vừa mới bước chân lên cầu thang cũng bần thần nghĩ tới khuôn mặt của Lục Nghiên, cô ta hít một hơi thật sâu, kiềm chế bản thân lại, ai ngờ khi vừa ngước mắt lên, thì khuôn mặt mà cô ta đã gặp trong giấc mơ kia, vào lúc này đã xuất hiện ở ngay trước mặt mình.

Dáng người cao ráo, lộ ra sự điềm đạm, thong dong và cao ngạo, khuôn mặt đẹp trai không có một chỗ nào có thể chê được, sợ là không ai trong giới thượng lưu ở Lâm Thành này có thể sánh được với anh, nhất là khí chất ngời ngời thấp thoáng tỏa ra từ người anh kia.


Thờ ơ hờ hững và lạnh lẽo thấu xương.

Nhưng lại cố tình khiến cho lòng người phải rung động vì nó.

Minh Lạc thất thần trong phút chốc, cũng chính vì sự thất thần này đã làm cô ta quên mất thời gian và địa điểm, buột miệng thốt lên: "Anh A Nghiên ơi..."

Giọng nói vừa dứt, liền thấy người đàn ông cất điện thoại đi, một đôi mắt sâu hút ẩn hiện sự xa lạ không quen biết nhìn về hướng cô ta.

Một cái nhìn phải nói là cực kỳ nhẹ, không có một chút cảm xúc và sự ấm áp nào trong đó.

Nói một cách chính xác là sự lạnh lẽo và bạc bẽo.

Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, Minh Lạc đột nhiên có cảm giác ớn lạnh sau lưng.

Lạnh quá.

Cô ta cũng không phải là chưa từng gặp phải những người có tính cách lạnh nhạt thờ ơ như này.

Nhưng mà những người đó không giống anh, cái sự lạnh nhạt của anh sinh ra là đã có, nó khắc sâu vào trong xương cốt, nó thật sự quá là đáng sợ, kiểu lạnh nhạt như anh rất khó có thể miêu tả được.


Chẳng cần phải nói câu nào hay làm hành động gì, anh chỉ cần đứng yên ở đó, chỉ với một ánh mắt thôi, cũng đã đủ khiến người khác không rét mà run rồi.

Hô hấp Minh Lạc như ngưng lại, đôi tay đang nắm thành quyền lặng lẽ siết chặt lại hơn.

Cổ họng cô ta bỗng nhiên trở nên cứng ngắc, tim đập quá nhanh, cô ta định nói gì đó.

Thì ngay khoảng khắc tiếp theo.

Rất quái lạ, sự thờ ơ và lạnh nhạt xa cách trên khuôn mặt anh đã trở nên dịu đi một chút, thậm chí còn có chiều hướng biến mất, đường nét trên khuôn mặt không còn lạnh lùng nữa, đôi chân dài được bao bọc bởi chiếc quần tây màu xám đậm bước lên, anh đi vài bước về phía trước.

Minh Lạc vô thức nhìn theo hướng nhìn của anh.

Liếc nhìn một cái, đồng tử cô ta co rút lại nặng nề.

...........Minh Lê.

"Dậy rồi hả?" Thấy được Minh Lê, Hoắc Nghiên đi vài bước tới trước mặt cô, cụp mắt xuống nhìn cô rất chăm chú và sâu lắng, thoáng thấy chiếc ly rỗng trong tay cô, anh rất tự nhiên cầm lấy, "Muốn uống nước sao?"
Minh Lê để cho anh cầm ly đi, giọng điệu vô thức làm nũng: "Sao anh lại ở đây?"

Dứt lời, tay cô đã bị anh nắm lấy.

Đầu ngón tay cô hơi hơi cứng lại, tim đập lệch đi hẳn 1 nhịp.

Chớp chớp lông mi, cô không hiểu sao có chút căng thẳng, cô nhìn anh.

"Tới đón em." Không dời ánh mắt đi đâu dù chỉ một chút, giọng nói trầm thấp phát ra từ đôi môi mỏng của anh, Hoắc Nghiên nắm tay cô đi thẳng đến phòng khách nhỏ, để cô ngồi xuống sô pha, sau đó rót cho cô một ly nước.

Kiểm tra lại nhiệt độ của nước, rồi anh mới đưa nó cho cô.

Đôi môi đỏ mọng của Minh Lê cong lên.

Cô nhận lấy, cầm chiếc ly bằng hai tay, động tác uống nước rất là nhẹ nhàng ưu nhã.

Khuôn mặt trắng nõn ngẩng lên, cô đưa lại cho anh, đôi mắt trong veo chớp chớp, giọng nói hiếm khi mềm mại như sáp vang lên, cực kỳ giống như cậy được cưng chiều mà kiêu ngạo: "Em muốn nước nóng hơn một chút cơ."
Ánh mắt hai người chạm nhau.

Cô cười nhẹ, sáng rực như một đóa hồng, đôi môi đỏ bừng ẩm ướt căng mọng xinh đẹp, trên môi còn đọng lại một giọt nước nho nhỏ, không thể rơi xuống, tựa như đang dụ dỗ người ta hôn lên môi cô.

Ánh mắt u ám hơn, yết hầu Hoắc Nghiên khẽ chuyển động.

"Ừm."

Minh Lạc vẫn đứng im ở chỗ cũ, cơ thể cứng đờ, đôi tay đang siết chặt không biết từ khi nào đã càng lúc càng tăng lực hơn, hai người trước mắt không coi ai ra gì mà thân mật với nhau, dường như không thấy cô ta vậy.

Cô ta nhắm mắt lại rồi sau đó nhấc chân rời đi.

Ngay cả một câu chào cũng không có.

"Nước." Chiếc ly pha lê lại lần nữa được đưa đến trước mặt cô.

Minh Lê yên lặng nhìn Hoắc Nghiên.

Đột nhiên, cô nhếch môi, nở một nụ cười tươi nhợt nhạt, nhưng nụ cười này lại không chạm được đến đáy mắt: "Không uống nữa, em về phòng thay quần áo rồi chúng ta về nhà, anh ở đây đợi em tí."
"Ừm." Hoắc Nghiên nhìn cô, giọng nói trong trẻo, luôn luôn mang theo một tông màu lạnh.

Minh Lê thong thả ung dung đứng dậy.

*

Sự yên tĩnh bao trùm cả bầu không khí.

Minh Lạc ngồi ở chính giữa ghế sô pha, đôi mắt cụp xuống thơ thẩn mất đi tiêu cự, cô ta vẫn không nhúc nhích.

Thình thịch thình thịch--

Có tiếng gõ cửa, tiết tấu chậm rãi không nhanh không chậm.

Minh Lạc tỉnh hồn lại.

"Vào đi." Cô ta nghĩ là người làm trong nhà.

Không ngờ, một mùi nước hoa quen thuộc nhè nhẹ xông vào mũi cô ta từng đợt từng đợt.

Cơ thể cô ta cứng ngắc, từ từ ngẩng đầu lên.

Mắt cô tùy ý quét qua phòng của Minh Lạc, khá giống với cách bài trí ở phòng cô, Minh Lê không để ý hơi cong cong môi, cuối cùng ngồi xuống đối diện với cô ta.

Lưng nhẹ nhàng ngả ra sau, bắt chéo hai chân một cách duyên dáng, một phong thái thản nhiên và ngang tàng.
Minh Lạc nhìn cô: "Có việc gì?"

Nở nụ cười nhạt nhẽo, Minh Lê đi thẳng vào vấn đề: "Minh Lê kết hôn với vệ sĩ của mình, tôi biết cô chính là người đã loan truyền tin này."

Bốn mắt nhìn nhau.

Khuôn mặt tinh xảo của cô trông hết sức xinh đẹp và sáng ngời, nhưng cũng dường như mang theo một tia kiêu ngạo khiêu khích được khắc sâu vào trong xương cốt chỉ thuộc về đại tiểu thư của nhà họ Minh, không một người nào có thể học theo được.

Đôi môi đỏ của Minh Lạc khẽ mím lại.

"Tôi? Bằng chứng đâu?" Vẻ mặt của cô ta vẫn không thay đổi, rất bình tĩnh.

"Vụ theo dõi ở Cục Dân Chính, nếu không có nó, tôi còn không đoán được đó là cô," Minh Lê nhìn chăm chú vào mắt cô ta, "Theo tôi được biết, trong nhà cô có một người chị em có quan hệ với Cục Dân Chính."

"Hay là, chúng ta tìm cô gái đó đến nói chuyện nhé?"
Bầu không khí yên lặng trong giây lát.

Minh Lê lười lãng phí thời gian, đôi môi đỏ bừng khẽ hé mở, tiếp tục nói: "Tôi còn biết rõ chuyện xảy ra ở biệt thự Linh Lộ tối hôm đó, tôi bị một nữ phục vụ làm ướt váy rồi cô ta đưa tôi đến phòng nghỉ ở lầu 3 để thay quần áo, việc này chắc chắn không phải là sự cố ngoài ý muốn, mà là do chính cô đã sắp xếp nó, có đúng không nào?"

Vẻ mặt Minh Lạc vẫn không xuất hiện biến hóa nào, lúc nào cũng luôn hiện lên sự dịu dàng quạnh quẽ.

"Minh Lê à, cô đừng có ngậm máu phun người." Hàng mi tinh tế khẽ run run tạo nên cho người ta một cảm giác nhu nhược, cô ta lạnh lùng nhìn Minh Lê và nói.

Khuôn mặt của Minh Lê cực kỳ xinh đẹp, diễm lệ bức người, thần thái quyến rũ và sinh động, trước khi rời khỏi Lâm Thành, thì Minh Lê với khuôn mặt đó vốn là đối tượng bị ghen ghét của các tiểu thư danh gia vọng tộc và người trong giới.
Sau khi cô ra nước ngoài và không có tin tức gì trong nhiều năm, thì Minh Lạc đã dần dần thay thế cô trở thành tiêu chuẩn của mọi người trong giới.

Minh Lạc cũng rất xinh đẹp, khí chất dịu dàng điềm đạm cũng được coi là có một không hai.

Chỉ là nhìn chung lại thì cũng vẫn không thể so được với Minh Lê.

Có lẽ điều duy nhất có thể thắng Minh Lê đó chính là thần thái của Minh Lạc rất dễ khiến người khác đồng cảm.

Ví dụ như giờ phút này, nếu Minh Lê trông rất kiêu căng ngạo mạn thì cô ta lại trông rất đáng thương như một đứa nhỏ bị người ta ức hiếp.

Minh Lê đương nhiên cũng thấy rõ được điều này.

Nhưng cô một chút cũng không bận tâm đến việc bị gán cho là một cô tiểu thư đỏng đảnh kiêu căng, cũng không quan tâm người khác nghĩ gì về mình, và cũng không hề ngại bản tính kiêu ngạo của mình và chuyện đi ức hiếp người khác.
"Tất nhiên là cô sẽ không để lại bất cứ bằng chứng nào trực tiếp chứng minh cô là người đứng sau rồi," đầu ngón tay tùy ý ấn ấn giữa chân mày, Minh Lê cười nhẹ, "Vì đương nhiên là đã có người đã giúp cô mà."

Có lẽ vì ở lâu với Hoắc Nghiên, nên mặt mày cô cũng nhiễm theo sự lạnh lẽo giống hệt anh.

Minh Lạc nhìn cô, những ngón tay lặng lẽ siết lại rất chặt.

Minh Lê hơi nhướng mày, tiết tấu lời nói chậm rãi: "Tôi đã điều tra qua, tối hôm nữ phục vụ đâm vào người tôi cũng tình cờ lại là ngày làm việc cuối cùng của cô ta, không còn gì nghi ngờ gì nữa, nhưng mà cũng đâu có ai quy định là người làm thì không được từ chức đâu."

"Nhưng là," cô lại nói thêm một câu, "Bọn cô đã quá nóng vội rồi, cô cùng với người giúp cô nếu để cô ta thư thả vài ngày rồi hãy rời đi, thì tôi đã không nghi ngờ gì cô ta rồi."
Minh Lạc hơi mím môi lại.

Ý cười nhẹ nhàng lượn lờ hiện ra từ chân mày Minh Lê, giọng cô trở nên lạnh lùng và sắc bén hơn: "Không chỉ vậy, tối hôm đó cô còn sắp xếp cả thứ nước có vấn đề đó cho tôi uống, vì muốn làm trò chứng minh cho việc tôi và vệ sĩ của mình dan díu với nhau trước mặt hai nhà Minh Hoắc, cũng tiện đó phá hủy luôn kế hoạch liên hôn của hai nhà là kết đôi tôi với Hoắc Dung Cảnh."

"Tôi không gả cho Hoắc Dung Cảnh được, nhưng việc liên hôn giữa hai nhà là bắt buộc, vậy thì phải làm sao bây giờ? Chẳng có vấn đề gì cả, vì nhà họ Minh vẫn còn cô Minh Lạc, cô mới chính là đại tiểu thư danh chính ngôn thuận của nhà họ Minh."

Đặt hai chân xuống, Minh Lê đứng lên, nhìn xuống Minh Lạc từ trên cao: "Cô muốn gả cho Hoắc Dung Cảnh, rồi cô nghĩ tôi cũng muốn gả cho anh ta. Minh Lạc à, tôi nói có đúng không?"
Một đứng một ngồi.

Rõ ràng là cô không có một biểu cảm dư thừa nào nhưng Minh Lạc lại cảm thấy Minh Lê chính là đang trào phúng mình.

Minh Lạc ngẩng mặt lên nhìn cô, nhẹ giọng nói: "Minh Lê, nếu cô đã khăng khăng cho là như vậy, thì sao không đi nói với mẹ đi, để bà ấy điều tra rõ là có phải tôi làm hay không."

"Minh Lạc, tôi không nợ cô bất cứ thứ gì cả."

Hô hấp Minh Lạc đột nhiên ngừng lại.

Khôi phục lại chất giọng lười biếng của mình, Minh Lê nhìn cô ta, giọng điệu không nóng cũng không lạnh: "Nếu cô muốn gả cho Hoắc Dung Cảnh vậy thì hãy làm đi, không ai cản cô đâu, nhưng nếu cô tìm cách lợi dụng tôi thì đã quá sai rồi."

"Hiểu chứ?"

Không hề nhìn cô ta, cô khẽ thu hồi ánh mắt lại, đôi chân thẳng tắp trắng nõn bước lên, Minh Lê chuẩn bị đi ra khỏi phòng.

Minh Lê, giọng Minh Lạc lạnh lẽo như thấu tận trong xương vang lên, "Tôi không thích cô một chút nào, đặc biệt là bộ dạng cao ngạo, luôn tự cho mình là đúng và không coi ai ra gì đó của cô."
"Những lời này cô đã nói rồi," Minh Lê cong môi, nhưng lại không phải là một nụ cười, "Nhưng mà cô thích tôi hay không thì có quan hệ gì với tôi, tôi cũng đâu cần cô phải thích tôi đâu."

Móng tay Minh Lạc lặng lẽ găm vào trong lòng bàn tay để lại những dấu vết.

Cô ta lại một lần nữa đối diện với Minh Lê, tim đập rất nhanh, có một vài cảm xúc rục rịch sắp trào dâng, cô ta muốn kiềm chế nó lại những rốt cuộc kiềm cỡ nào cũng không được.

Trước khi trở lại nhà họ Minh, tôi cũng đã từng quen biết với Lục Nghiên, cô ta nói rõ ràng từng chữ từng chữ một, "Lúc đó tôi đã gọi anh ấy là anh A Nghiên."

"Ò," Minh Lê mỉm cười, thản nhiên và không hề quan tâm, "Nhưng mà anh ấy là người đàn ông của tôi."

*

Minh Lê đi đến phòng khách nhỏ với đôi giày cao gót, khi đến đó cô đã nhìn thấy Hoắc Nghiên đang đứng ở cửa sổ kính sát đất nghe điện thoại.
Ánh hoàng hôn bên ngoài chiếu rọi lên vóc dáng cao lớn của anh, những đốm sáng màu vàng kim loang lổ mơ hồ bao phủ lấy anh, bất luận nhìn từ góc nào đi nữa, cũng đều là một hình ảnh cực kỳ đẹp mắt khiến người khác phải nhộn nhạo.

Khuôn mặt quyến rũ và yêu nghiệt của anh Chi Úc sẽ luôn làm xao xuyến trái tim của các cô gái, nhưng Minh Lê nghĩ rằng có lẽ là do họ chưa gặp Hoắc Nghiên, và hai người họ cũng hoàn toàn khác nhau.

Trong tích tắc, anh quay người lại.

Ánh mắt hai người chạm nhau.

Trước tiên là cứ như vậy đi. Sau khi dặn dò xong, Hoắc Nghiên kết thúc cuộc gọi, đi đến trước mặt cô, theo thói quen muốn nắm tay cô, "Em xong rồi hả?"

Nhưng tay anh đã chạm vào không khí.

Minh Lê vuốt vuốt tóc đẹp, hai tay cầm túi, cô cười với anh, giọng nói lười biếng và có chút lạnh: "Đi thôi."
Hoắc Nghiên nhìn cô thật sâu.

Minh Lê trong lòng có hỏa, thấy anh vẫn không nhúc nhích, thì lúc này ngay cả nụ cười cũng trở nên lạnh theo: "Anh luyến tiếc sao? Muốn ở lại đây hả?"

Không muốn để ý đến anh, nói xong, cô liền bước đi về phía cầu thang.

Yết hầu Hoắc Nghiên chuyển động lên xuống, anh đuổi theo cô.

Hãy đọc bản đầy đủ luôn được chỉnh sửa thường xuyên và đăng tải DUY NHẤT tại trang chính chủ: +w,🅰️✝️.✝️P🅰️d @Yurissuniverse +Word.🅿️ress: https://yurissuniverse.wordpress.com/2021/12/14/cung-chieu-em-vo-han/

Số chữ: 2878

🌶🌶🌶🌶🌶

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.