Hai chú chó kêu “Ẳng” một tiếng, Tây Bảo chạy tới trước, cắn góc áo Lâm Hi kéo ra sau, Mao Mao trực tiếp chắn trước người Lý Huyền, kêu một tiếng trầm thấp đe dọa Lâm Hi, không cho anh chạm vào Lý Huyền.
Hai chú chó đều khá to lớn, một cắn một chắn anh như vậy, Lâm Hi thật sự bị chúng kiềm chế.
Anh mắng một tiếng: “Hôm nay đều muốn làm phản có phải không!”
Dứt lời anh giả bộ đá Tây Bảo một cái, nhưng chú ý đến lực, không thật sự đá đến nó, chỉ dọa dẫm thôi.
Nhưng bên Lý Huyền lại thật sự nổi giận.
“Anh dám động vào con trai em!” Lý Huyền đứng dậy đẩy Lâm Hi: “Em liều mạng với anh!”
Lâm Hi để mặc cô khoa chân múa tay trút giận trên người mình, trực tiếp chặn ngang, kẹp cô dưới nách, khiêng vào phòng, hai chú chó xông tới lại bị Lâm Hi nhốt ngoài cửa, tiếng chó sủa inh ỏi không ngừng, ồn ào đến mức khiến anh tâm phiền ý loạn, ầm ĩ cái gì! Khiến anh thật sự muốn làm cái gì đó với cô!
“Câm miệng hết cho bố! Nếu không tối nay ông đây làm món thịt chó hầm!”
“Anh dám!” Lý Huyền trừng anh.
Lâm Hi hừ lạnh một tiếng, nhìn tay của mình, vừa rồi lôi kéo, móng tay cô cào vào mu bàn tay anh, vẽ ra một vết máu.
Ánh mắt Lý Huyền dời xuống, cũng chú ý tới vết thương này.
Lập tức nguôi giận, lại thoáng đau lòng.
Hừ! Đáng đời!
Lâm Hi đặt mu bàn tay bên môi, vươn đầu lưỡi, liếm liếm.
???
“Buồn nôn không?” Cô vừa nói vừa đứng dậy, định đi lấy hòm thuốc cho anh, lại bị Lâm Hi kéo lấy, ném xuống giường.
“Em người phụ nữ này, đánh không được mắng không được, mới hung dữ vài câu đã khóc, anh phải làm sao hử?” Anh đi tới cởi áo khoác ra ném sang bên cạnh, để lộ áo trong màu đen, cúi người đè xuống, tay nắm cằm cô, dùng sức nhéo, miệng cô theo đó mà mở ra: “Nhìn bộ dáng của em, chỉ có thể làm mới phục.” Anh vừa dứt lời, hé miệng nghiền xuống, gắng sức trằn trọc, liếm láp hết lần này đến lần khác.
Lý Huyền nghiêng đầu sang bên cạnh, đôi mắt cô vẫn ửng đỏ, mặt hướng sang nơi khác, tránh miệng anh.
“Anh còn lấy nước giội em.” Giọng cô nhẹ dần, tủi thân trừng anh: “Chê em bẩn.”
Lâm Hi chỉ chú tâm vùi đầu vào chuyện hôn môi, môi cô đã bị anh dùng sức mút đến sưng đỏ, anh quay mặt cô, buộc cô nhìn thẳng vào hai mắt của mình, hai người hai mặt nhìn nhau, hô hấp đan xen, nóng hôi hổi.
“Đổ nước lạnh vào em, là vì muốn em bình tĩnh lại một chút.” Ánh mắt anh chuyển từ sắc bén đến dịu dàng, dùng chưa đến một giây: “Tại sao em lại nghĩ như vậy?”
Là như thế này? Cô không quan tâm, cô vẫn muốn khóc!
Lâm Hi hôn lên mặt cô, chóp mũi cô, gò má cô, đôi mắt cô, ngay cả nước mắt, cả lớp trang điểm, cả trái tim cô cũng được xoa dịu.
“Em bao lớn rồi? Còn ở đây giả bộ thiếu nữ với anh hử.” Giọng anh mang theo mê hoặc trí mạng, môi dịch xuống cổ cô, xương quai xanh, gặm cắn, mút vào, để lại dấu tích của anh, trước ngực bị đè ép nặng nề, hơi thở phập phồng kịch liệt, anh xé rách áo sơ mi của cô, đôi môi nóng rực chuyển sang nơi mềm mại của cô, mặt vùi vào khe hở cup C.
“Cơ thể của em, ngoại trừ anh, không ai có thể chạm vào, một ngón tay cũng không thể, ai chạm vào, anh giết chết người đó, em hiểu không?” Khi anh nói chuyện, miệng còn cắn một cái vào nơi nhạy cảm của cô.
Hai người đều tức giận, ầm ĩ suốt một buổi, sức cùng lực kiệt.
“Hôm nay, em làm anh tức điên.” Lâm Hi bóp mạnh mông Lý Huyền một cái, giọng điệu bực mình: “Phổi gần như nổ tung.”
Không chờ anh nói xong Lý Huyền đã cắt ngang lời anh: “Em không định làm gì đó với ông ta, chỉ mời ông ta ăn một bữa cơm, đưa quà, nói chuyện ost với ông ta, thăm dò chút thôi.”
“Ăn cơm, hay là ăn đậu hủ?” Lâm Hi vòng tay ôm eo cô, lại bóp mạnh một cái: “Biết rõ là gậy ông đập lưng ông, còn muốn đến trước mặt lão ta, em có bị ngốc không đấy?”
Lý Huyền bị đau đẩy anh một cái: “Em có chừng mực mà.”
“Lý Huyền.” Lâm Hi chợt nghiêm túc, đặt cô xuống bên người mình, siết chặt cơ thể cô, để đôi mắt cô nhìn thẳng vòa mình: “Anh thích ca hát, cũng thích sân khấu ngập ánh hào quang… Nhưng những thứ này, anh muốn tự mình giành lấy.”
“Em hiểu không?” Giọng anh tựa như đại dương xanh thẳm trầm tĩnh: “Anh muốn em đứng bên cạnh anh, chứ không phải phía sau, anh không cần em hy sinh, chúng ta mưa gió cùng chịu, vinh quang cùng hưởng.”
———-
Đương nhiên, cuối cùng ost của 《 Long Ngự 》, xác định do Hoắc Lăng Thiên biểu diễn, tuy Lý Huyền cảm thấy tiếc, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài trước mặt Lâm Hi, việc này hiện tại đang là mồi lửa của Lâm Hi, không thể đụng vào, chạm vào một chút anh sẽ bùng nổ.
Ngay sau đó lại có một bộ phim điện ảnh chuyển thể tìm đến Lý Huyền, hy vọng mời Lâm Hi đến thử vai nam phụ.
Đóng phim điện ảnh? Vai nam phụ?
Lý Huyền khá hứng thú đọc qua kịch bản đối phương gửi đến, bộ phim điện ảnh này được chuyển thể từ một bộ tiểu thuyết, tên là 《 Sắt tây đúc nịnh thần 》, tên phim trực tiếp đặt là 《 Nịnh thần 》, kể về chuyện đấu đá quyền lực trong cung đình, nam chính là Cẩm Y Vệ, nam phụ là thái giám Đông Hán, câu chuyện về mưu kế tranh đấu quyền lực.
Thế nên… Để Lâm Hi đi diễn một vai phản diện… Lại còn là thái giám?
Cô cau mày, cảm giác như thế chỉ sợ không được tốt, nếu vai phản diện không chuẩn bị cho tốt, rất có thể tạo thành ấn tượng xấu trong lòng fans, thậm chí còn thu hút một đợt bôi đen…
Lý Huyền không lập tức quyết định, mà đi download app Tấn Giang, tìm bộ tiểu thuyết này đọc thử, kết quả toàn bộ buổi sáng, cô đều chìm đắm trong đó, bộ truyện này có khí thế hào hùng, viết chắc tay, đồng thời vai nam phụ cũng không phải người ngốc nghếch làm nền, mà là nhân vật có vai trò làm linh hồn của cả câu chuyện, vì đây là tiểu thuyết, nam phụ Bạch Thương và nam chính Tần Diệu vừa yêu vừa hận suốt toàn bộ truyện, thật ra cũng coi như là vai chính, nhưng vì là phim chuyển thể, các phương diện đều có hạn chế, cho nên trong phim Cẩm Y Vệ Tần Diệu trở thành vai chính chính diện, Bạch Thương thành vai phụ phản diện.
Theo Lý Huyền đọc, nhân vật trung tâm của bộ truyện này, thật ra không phải vai chính Tần Diệu, mà là thái giám Bạch Thương, tác giả vô cùng chú trọng việc đắp nặn y, tính cách trái ngược, khắc hoạ chuẩn xác đúng chỗ.
Thuở nhỏ ngây thơ hồn nhiên, sùng bái đi theo Tần Diệu hiền hậu trung thực, mãi đến khi bố mẹ bị Tần gia ám hại, cửa nát nhà tan, Bạch Thương làm tội thần chi tử, nhưng vì tuổi còn quá nhỏ nên bị tuyển vào cung, từ đó về sau trở thành thái giám trong cung, nội tâm dần dần trở nên tối tăm, từng bước đi lên con đường mưu quyền, vì báo thù cho gia tộc, cuối cùng chết dưới kiếm Cẩm Y Vệ Tần Diệu. Đọc xong cả bộ truyện, hình tượng nhân vật báo thù Bạch Thương, đã khắc sâu trong lòng Lý Huyền, tuy rằng sau này trở thành phản diện, hơn nữa không được tẩy trắng, nhưng người đọc hoàn toàn không ghét y, không chỉ không ghét, ngược lại lại có cảm giác lôi cuốn, khiến người đọc say mê.
Nếu Lâm Hi có thể thể hiện hoàn hảo hình tượng nhân vật Bạch Thương trong tiểu thuyết trên màn ảnh, nhất định sẽ được chào đón!
Buổi tối Lâm Hi tắm rửa xong, từ trong phòng tắm đi ra, Lý Huyền nằm trên sô pha xem kịch bản, bâng quơ quay đầu lại nhìn thoáng qua, chợt nhìn thấy cơ thể trần trụi cùng với nơi oai phong lẫm liệt phía trước, sợ tới mức mặt nạ của cô rơi mất một nửa.
“Lần sau anh có thể mặc quần áo rồi đi ra được không!” Lý Huyền ném một cái ôm gối qua, bị Lâm Hi vững vàng đón được, che xuống phía dưới.
“Người khác muốn nhìn ông đây còn không cho đâu!” Lâm Hi lẩm bẩm một tiếng: “Đang ở trong phúc mà không biết hưởng.”
“……”
Chờ anh mặc áo ngủ, vừa thắt dây lưng đi tới, ngồi xuống bên người cô, bế cô đặt lên đùi mình: “Em đang đọc gì đấy?”
“Kịch bản, 《 Nịnh thần 》, em định giúp anh ký hợp đồng.” Lý Huyền đưa kịch bản cho anh: “Bộ phim này không tệ, tuy so ra kém 《 Long Ngự 》 , nhưng có thể nhận vai phụ, cũng là cơ hội rất tốt cho nên…” Ánh mắt cô dừng trên mặt anh: “Anh muốn đóng phim không?”
Lâm Hi nhún nhún vai, hỏi lại: “Nhiều tiền không?”
“……” Lý Huyền có phần cạn lời: “Anh có thể đừng tục như vậy không?”
“Tục thì tục, không cầu phát tài, tích góp đủ vốn để nuôi vợ là được.” Khi anh nói những lời này, không quên ngậm lấy vành tai Lý Huyền.
Cơ thể nhạy cảm của Lý Huyền rùng mình một cái, nhẹ nhàng đẩy đẩy anh: “Nói chính sự đã, thù lao đóng phim nhất định sẽ không quá cao, dù sao cũng sản xuất ít vốn, nhưng kịch bản của bộ phim này thật sự rất tốt, tuy là nam phụ, nhưng thật ra lại là hai nam chính, cơ hội lần đầu tiên đóng phim đã đảm nhận vai chính không nhiều lắm, hơn nữa hình tượng nhân vật cũng không tồi, tuy là vai phản diện nhưng rất được lòng người đọc…”
“Em cảm thấy được, vậy thì đồng ý đi.” Lâm Hi cắt ngang lời cô, tiện tay ném kịch bản lên bàn.
“Này? Anh không đọc một chút à?” Ngay sau đó cô nhạy cảm nhận thấy bên dưới Lâm Hi biến hóa.
Đệch mợ!
Tên nhóc này đúng là lúc nào chỗ nào cũng có thể…
———-
《 Nịnh thần 》 tiến hành việc quay phim trong một tòa nhà cổ ở vùng ngoại ô, Lý Huyền đưa Lâm Hi đến thử vai, xuống xe ở bên ngoài khu vực quay phim, đi bộ vào, từ lúc Lâm Hi lên xe đến bây giờ, vẫn luôn cầm điện thoại đọc tiểu thuyết.
Không đúng, phải là bắt đầu từ đêm qua, anh đã đóng ổ trong chăn như chú mèo con đọc tiểu thuyết, đọc đến rạng sáng, đọc bản gốc 《 Sắt tây đúc nịnh thần 》.
Ban đầu Lý Huyền cho rằng anh đã quen thuộc với cốt truyện và nhân vật, nên không quan tâm anh, kết quả khi ăn sáng, Lâm Hi đột nhiên buông điện thoại, sau khi trầm lặng thật lâu, hít sâu một hơi, vành mắt ửng đỏ, nghẹn ngào nói: “Cái đệch, thật là ngược.”
Sợ tới mức đôi đũa của Lý Huyền rơi xuống đất.
Tên nhóc này, không ngờ lại bị một bộ tiểu thuyết ngược! Còn ngược đến khóc!
Phong cách của Lâm thiếu gia càng ngày càng phát triển theo hướng kì quái.
Trên đường đi vào khu quay phim, một chiếc xe màu đen đi ngang qua họ, Lâm Hi đang chìm đắm trong bộ tiểu thuyết không thể tự thoát ra được, chăm chú cúi đầu đọc, nếu không có Lý Huyền kéo anh, tên này đã bị đâm vào.
Lý Huyền hoảng hồn phủ định, lẩm bẩm một tiếng: “Không phải khu vực quay phim không cho phép lái xe vào ư?”
Trên mặt đất trải đầy đá xanh, trông vô cùng cổ kính, nếu ai cũng lái xe vào, đá sẽ bị bánh xe nghiền thành khe nứt.
Tuy quy định là như thế, nhưng cũng có ngôi sao nào đó hành xử khác người.
Xe dừng lại trước một vương phủ tráng lệ, đây là nơi hôm nay Lâm Hi thử vai, cũng chính là nhà của Bạch Thương trong kịch bản.
Một người đàn ông từ trên chiếc xe dài đi xuống, tuổi rất trẻ, bộ dáng đẹp trai thanh tú, ngay ngắn chỉnh tề, hai người trợ lý đi theo phía sau anh ta, xách túi quần áo cho anh ta.
“Hóa ra là cậu ta.” Lý Huyền cười lạnh một tiếng: “Bảo sao lại kiêu ngạo như vậy.”
Anh ta là Bùi Tử Hạ, là tiểu thịt tươi nổi tiếng trên màn ảnh suốt mấy năm nay, quay mấy bộ phim cổ trang, đều đạt được ratings không tệ, tạo hình cổ trang của anh ta được cư dân mạng khen là công tử như họa, nhưng vì nổi tiếng khi còn quá trẻ, lại nhận được không ít giải thưởng lớn trong nước, đương đà nổi bật, cho nên rất huênh hoang, thường xuyên trêu đùa đoàn làm phim, nghe nói có một lần xảy ra tranh chấp với đạo diễn, suýt chút nữa đập đạo diễn, may mà công ty ra mặt giải quyết mâu thuẫn, nói ngắn lại, tính tình thật sự rất kênh kiệu.
Lý Huyền liếc Lâm Hi một cái, anh căn bản không hề chú ý tới người kia, buông điện thoại bắt đầu xem kịch bản, bộ dáng rất nghiêm túc.
Thật ra dù tính cách Lâm Hi không tốt, nhưng so với những người nghệ sĩ nổi tiếng có tính cách kì quặc gian xảo trong giới, thái độ đối với công việc của Lâm Hi, quả thật rất đáng khen đúng không?