Cưng Chiều Của Bạo Quân

Chương 436: Chiêu thức của như ý



Lý công công dựa theo lớn nhỏ trên hình, còn có hình dạng đầu hổ, bộ lông trắng bóng, miêu tả một phen.

Người của Trác phủ, tất cả đều rõ ràng có chút kích động, rõ ràng họ đều chưa từng nhìn thấy, cho nên cũng chính là nói căn bản không có loại động vật này, loại quốc bảo này mới đúng.

Trác Lỗi cười, tiếp đó hỏi Thác Bạt Liệt, cũng không để ý thân phận của hắn, dáng vẻ chất vấn nói: “Dám hỏi hoàng thượng, ngài là như thế nào xác định quốc bảo này đang ở Trác phủ chúng thần, ngài có thể hỏi bất cứ ai trong Trác phủ này, có ai từng nhìn thấy thần thú mà ngài nhắc tới!” Trác Lỗi khuôn mặt khinh thường.

Biểu cảm như vậy rõ ràng đã kích thích Thác Bạt Liệt, Thác Bạt Liệt vỗ bàn đứng dậy: “Trác Lỗi, đừng trách trẫm không nhắc nhở các người, nếu trẫm lát nữa điều tra được, Trác phủ các người đợi chết chung với ngươi đi!” Thác Bạt Liệt không chịu nổi ánh mắt của những người này, đã từng đối diện với nhiều người như vậy, nhiều sát thủ như vậy, Thác Bạt Liệt hắn đều không có bất kỳ sợ hãi nào, bây giờ lại bị chút chuyện nhỏ này xém chút nương tay.

“Hoàng thượng chỉ cần tìm thấy, thì tùy hoàng thượng xử lý!” Trác Lỗi không có chút sợ hãi, dường như còn có chút mùi vị hứng thú.

Thác Bạt Liệt nhìn Trác Lỗi như vậy, trong lòng có chút nghi hoặc, tại sao Trác Lỗi không có chút sợ hãi nào, hay là do người của mình có vấn đề, căn bản không nhìn rõ, không thể nào, không phải còn nghe thấy tiếng của thần thú sao? Thác Bạt Liệt mặc dù trong lòng nghi hoặc, nhưng đều nói tên đã lên dây không thể không bắn.

“Người đâu! Toàn bộ người của Trác phủ đi ra không cho phép nhúc nhích, những người khác lục soát từng người!” Thác Bạt Liệt vẫn là cảm thấy thần thú này đang ở Trác phủ, hắn mới kiên quyết như vậy.

Khi thuộc hạ của mình đi lục soát, lại thu được đáp án không ngờ tới, đáp án này làm tất cả mọi người đều kinh ngạc, nhưng tất cả mọi người đương nhiên ngoại trừ “kẻ đầu têu” – Trác Lỗi.

“Bẩm báo hoàng thượng, có quái thú!” Lúc người đó đến báo cáo, sắc mặt có chút khó coi, giống như nhìn thấy thứ gì rất khủng bố.

Thác Bạt Liệt hoài nghi nhìn một cái, nhíu mày nhìn tất cả mọi người ớ đó, mọi người rõ ràng còn có chút tò mò, nhưng lại không có lo sợ hay gì cả, Thác Bạt Liệt lại lần nữa nhìn tới mặt Trác Lỗi, lại phát hiện chàng dường như rất bình tĩnh.

“Cùng trẫm đi xem thử!” Thác Bạt Liệt phất tay áo đi ra ngoài, mấy tướng quân quan trọng của Trác phủ còn có Trác Lỗi cũng cùng theo sau đi ra ngoài.

Lúc này, thần thú đã không còn trong phòng của Trác Lỗi, mà là nghênh ngang đi tới trong sân.

Khi nhìn thấy thần thú, tất cả mọi người đều hít một hơi.

Trác Lỗi từng xa xa nhìn hình thể to lớn của thần thú, nhưng thật sự nhìn thấy ở khoảng cách gần thế này, chàng cũng là lần đầu tiên, rõ ràng có chút kinh ngạc.

Thác Bạt Liệt cũng có chút kinh ngạc, đây rốt cuộc là thứ gì, lại xuất hiện trong Trác phủ: “Đây rốt cuộc là gì?” Thác Bạt Liệt khó tin nhìn thứ cả người trắng bóc, lại còn có cánh, nhưng hình dạng không có chút nào giống với các thần thú khác, điều này làm Thác Bạt Liệt rất không hiểu.

Trác Lỗi tiến lên trước một bước, chắp tay với Thác Bạt Liệt, tiếp đó nói: “Hồi hoàng thượng, đây là động vật ngoài ý muốn cứu thần lúc thảo dân vào núi đi săn, thảo dân cũng không biết là gì, chỉ là nó rất thông minh cùng đi ra với thảo dân!” Trác Lỗi nói dối mắt cũng không chớp một cái, đây chính là kinh nghiệm khi làm thương nhân, phải học được gặp biến không sợ hãi, hơn nữa năng lực tùy cơ ứng biến cũng phải khá mạnh, đương nhiên những điều này cũng là Như Ý dạy chàng.

Thác Bạt Liệt nhìn sắc mặt Trác Lỗi, ánh mắt hơi híp lại, rõ ràng rất quái dị.

“Bẩm báo hoàng thượng, không tìm thấy!” Thuộc hạ chạy tới trước mặt Thác Bạt Liệt, tiếp đó báo cáo.

Ánh mắt Thác Bạt Liệt lạnh lùng, mọi người đều cho rằng là lúc thở phào nhẹ nhõm, Thác Bạt Liệt lại cười lạnh một tiếng, tiếp đó nói: “Trẫm thấy đây chính là quốc bảo của Minh quốc! Trác Lỗi, ngươi cho rằng cho nó mặc quần áo, thì thật sự có thể che giấu được nó sao? Trẫm mới không tin, người đến bắt thần thú lại, giam người Trác phủ trước, trẫm sẽ thẩm vấn sau!” Thác Bạt Liệt ngoại trừ bắt thần thú, mục đích khác chính là muốn Trác phủ biến mất khỏi Minh quốc, hắn sao có thể bỏ qua cơ hội này, cho dù không phải, e là hắn cũng muốn nói thành phải.

Trác Lỗi có chút bất mãn, hoàng thượng rõ ràng có chút vô lễ: “Hoàng thượng, thảo dân không phục. Đây không phải thần thú, không giống với hình dung của hoàng thượng, nhưng bây giờ hoàng thượng lại muốn nhận định đây là thần thú! Người của Trác phủ cũng sẽ không phục!” Trác Lỗi nói, phất tay, lập tức xuất hiện một hàng người.

Con ngươi Thác Bạt Liệt thu chặt lại, nghiêm túc nhìn Trác Lỗi: “Trẫm luôn cảm thấy Trác gia các ngươi muốn tạo phản, quả nhiên không ngoài suy đoán của trẫm, nhìn đi, nhanh như vậy đã lộ đuôi rồi!” Thác Bạt Liệt không chút lo sợ.

Trác Lỗi cũng không khách sáo, chàng nghênh đón ánh mắt của Thác Bạt Liệt, bây giờ không phải là hai người, mà càng giống như đấu tranh giữa hai quân.

Chính lúc hai quân giằng co, Như Ý xuất hiện.

“Hoàng thượng, người nhớ đã đáp ứng với thần thiếp điều gì không?” Vào lúc hai người giằng co, còn có tất cả mọi người ngừng thở nhìn tình thế hiện tại, tình huống này rõ ràng quá căng thẳng, Như Ý xuất hiện, nhưng Như Ý cũng là mới vội tới, rõ ràng có chút thở hổn hển.

Thác Bạt Liệt nhìn sắc mặt Như Ý có chút quái dị, hắn đang suy nghĩ Thác Bạt Liệt sao lại có thể ra khỏi nội thất đó, hơn nữa lại như thế nào có được tin tức.

Thác Bạt Liệt không chính diện trả lời câu hỏi của Như Ý, mà là trực tiếp chất vấn Như Ý: “Vậy nàng còn nhớ nàng đã đáp ứng trẫm điều gì không?” Thác Bạt Liệt ngẩng đầu, khí thế cao cao tại thượng nhìn Như Ý.

Như Ý nhàn nhạt cười, giống như không chút nào sợ hãi câu hỏi của Thác Bạt Liệt, cũng không cảm thấy ngượng ngùng: “Hoàng thượng, thần thiếp đương nhiên nhớ đã từng đáp ứng hoàng thượng điều gì, ngược lại hoàng thượng e là đã quên đáp ứng thần thiếp điều gì, thần thiếp đã xem xong rồi, cho nên thần thiếp đương nhiên có thể đi ra, nhưng mà trước khi thần thiếp ra tới, người lại muốn động vào Trác phủ, hoàng thượng, người nói điều kiện của chúng ta công bằng sao?” Như Ý không cho Thác Bạt Liệt mặt mũi, cau mày, đón nhận ánh mắt bất đắc dĩ của Thác Bạt Liệt.

Trác Lỗi vẫn là thông minh, lập tức kêu người Trác phủ bên cạnh lui xuống, những người này bây giờ nhìn thấy hoàng hậu nương nương xuất hiện giải cứu mình, nào còn dám ở đây lâu, e là có thể trốn bao xa thì chạy bao xa đi.

“Như Ý, tại sao nàng lại thường muốn đối lập với trẫm như vậy!” Thác Bạt Liệt bùng lên lửa giận, nhìn Như Ý, rất đau lòng.

Như Ý cũng không muốn như vậy, nhưng nếu không phải cô chạy tới kịp thời, Thác Bạt Liệt còn không phải xử lý hết người của Trác phủ rồi.

“Hoàng thượng, không phải thần thiếp đối chọi, thần thiếp là sợ hoàng thượng không rõ chân tướng, mà giết người vô tội, hơn nữa hoàng thượng, thần thiếp đã đọc hết sách rồi, người chẳng lẽ không muốn biết nội dung sao?” Như Ý nhìn Thác Bạt Liệt nghiêm túc nói.

Thác Bạt Liệt sững sốt, tiếp đó nói: “Nhưng mà, trẫm cho rằng, thứ này rõ ràng là thần thú, đây rõ ràng là Trác Lỗi cố tình làm nó thành bộ dạng như vậy, mặc dù còn không rõ làm thế nào, nhưng trẫm cho rằng đây chính là thần thú!” Thác Bạt Liệt nhìn thần thú còn đang ngồi ở một bên, không chút lùi bước.

Như Ý đọc cuốn sách đó, cũng biết tầm quan trọng của thần thú, nhưng không đại biểu cho hắn chính vì vậy mà oan uổng Trác Lỗi.

“Bạch Dực, tới đây!” Như Ý gọi thần thú tới.

Bạch Dực rất nghe lời lê bước chân đi tới trước mặt Như Ý.

Sắc mặt Thác Bạt Liệt kinh ngạc và khó tin: “Đây…”

Như Ý cười, nhìn sắc mặt Thác Bạt Liệt, không chút ngoài ý muốn: “Thế nào, có phải cảm thấy thần kỳ không, còn có điều thần kỳ hơn nữa, người muốn biết không? Nhưng mà, thiếp muốn người theo thiếp hồi cung, thiếp cho người xem, hơn nữa còn có chuyện không ngờ tới cho người biết! Nhưng mà bây giờ người thả người của Trác phủ một con ngựa trước!” Như Ý không khách sáo nhắc tới yêu cầu của mình.

Thác Bạt Liệt nghe thấy lời của Như Ý, vốn còn nói có chút tò mò, nhưng nghe tới cuối cùng, lại là Như Ý cầu tình cho Trác phủ, trong lòng rất không vui. Sắc mặt cũng tương đối không tốt: “Nàng nói nhiều như vậy, không phải là muốn trẫm buông tha Trác phủ sao, thả họ sau đó để họ chuẩn bị xong đến tiến đánh trẫm sao? Như Ý, nàng thật là làm trẫm thất vọng, thất vọng!” Thác Bạt Liệt lắc đầu, trong mắt toàn là thất vọng, nhìn Như Ý ngày càng lạnh lùng.

Như Ý sững sốt, sau đó hiểu rõ ý của Thác Bạt Liệt: “Thác Bạt Liệt, trong mắt người, chẳng lẽ thiếp chính là không đáng tin như vậy sao? Chúng ta đã cùng nhau trải qua ngày tháng cùng chung hoạn nạn, người chẳng lẽ cũng quên mất rồi? Người chẳng lẽ không muốn biết phụ hoàng người rốt cuộc chết như thế nào sao?” Như Ý biết Thác Bạt Liệt nhìn lạnh lùng, tận mắt nhìn thấy phụ hoàng của mình chết đi, nhìn thấy mẫu hậu ở cùng với kẻ địch của mình, trong mắt hắn không còn bao nhiêu tin tưởng, chỉ còn có lợi dụng, Như Ý e là người duy nhất từng cho hắn ấm áp, nhưng hắn bây giờ cũng bắt đầu hoài nghi, nhưng lời của Như Ý, thoáng chốc kích thích tới vùng mềm mại nhất trong lòng Thác Bạt Liệt.

“Được, trẫm tin tưởng nàng một lần, nhưng trẫm không đồng ý thu binh!” Thác Bạt Liệt mặc dù nhượng bộ, nhưng lại chỉ là một bước nhỏ.

Như Ý thở dài một hơi, rõ ràng có chút bất đắc dĩ, nhưng bước lùi này cũng tốt hơn so với cứng rắn.

“Ca, yên tâm, muội sẽ rửa sạch hiềm nghi cho Trác phủ, rất nhanh, huynh đừng hành động sơ suất có biết không?” Như Ý dặn dò Trác Lỗi xong, theo Thác Bạt Liệt rời đi.

Vì không để Thác Bạt Liệt bắt được nhược điểm thần thú mà trực tiếp bắt người Trác phủ, Như Ý cũng không để Bạch Dực khôi phục nguyên hình của mình, cho nên trên đường lớn, bách tính kinh thành xem như nhìn thấy kỳ quan.

Về tới trong cung, Thác Bạt Liệt phân phó tất cả mọi người rời đi, chính là muốn nói rõ với Như Ý.

“Lý công công, đợi chút!” Lúc Lý công công cũng chuẩn bị rời đi, Như Ý gọi ông ta lại.

Thác Bạt Liệt có chút không hiểu, nhưng cũng chỉ đứng một bên nhìn chiêu thức của Như Ý.

“Ông đi dẫn phụ thân ta và phụ hoàng tới đây đi!” Như Ý nói lời này không chút chần chờ, ánh mắt kiên định, cô thậm chí còn có chút thoải mái.

Lý công công gật gật đầu, hiểu rõ lời của Như Ý, Như Ý lần trước từng nói với ông, có thể sẽ có chút làm ông kinh ngạc, nhưng sẽ không tổn thương ông, cho nên Lý công công cũng không lo lắng, dù sao còn có phụ thân Như Ý ở đây.

Thác Bạt Liệt nhìn Lý công công rời đi, lập tức giữ chặt vai Như Ý, ánh mắt có chút nghi hoặc, hai tay run rẩy thể hiện sự kích động của hắn vào lúc này: “Nàng nói gì? Phụ hoàng cái gì? Còn có Lý công công làm sao biết? Nàng có ý gì?” Thác Bạt Liệt đương nhiên sẽ không cho rằng phụ hoàng này là chỉ linh vị đó, phải biết phụ thân của Như Ý vẫn còn sống.

Như Ý khẽ đẩy tay Thác Bạt Liệt ra, tiếp đó nói: “Thác Bạt Liệt, người bây giờ cần ổn định thật tốt tâm trạng của người, nếu không chuyện sắp tới, thiếp e là người sẽ có chút không tiếp nhận nổi!” Như Ý phủ lên khuôn mặt có chút tiều tuy của Thác Bạt Liệt, cô biết sự thật này làm người ta có chút khó tin, nhưng kết cục chính là sắp xếp như vậy, họ cuối cùng không phải chủ nhân của vận mệnh, Như Ý đã cố hết sức mình để sự việc đi theo quỹ đạo của nó.

Như Ý ngồi trên ghế, chậm rãi khôi phục lại tâm trạng của mình, hắn biết mình bây giờ cần bình tĩnh, cho nên hắn cũng đang cố gắng, chỉ là rõ ràng có chút chuyện tới rất đột ngột, thường cần một quá trình.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.