Cưng Chiều Của Bạo Quân

Chương 397: Chủ Nhân Của Thần Thú



Người đàn bà nhìn bóng người lướt nhẹ kia, ánh mắt thu lại, mang theo chút châm chọc, còn có lơ đễnh.

Nơi sâu thẳm, không còn hai người nọ, trong nháy mắt lại trở nên quỷ dị đáng sợ, cho dù là một luồng gió thổi qua, cũng sẽ khiến hoàn cảnh làm người ta sợ hãi, trong lòng xoắn lại.

Chính là nơi an tĩnh như vậy, đột nhiên xuất hiện hai người áo đen, dung hợp trong bóng đêm ở đây, mang ánh mắt sắc bén, rơi tại nơi hai người mới vừa nói chuyện với nhau, đối mặt gật đầu, biến mất ở trong bóng đêm bao la này, vì vậy sự bình tĩnh mới được phá vỡ, lần nữa bị phong ấn lại.

Từ lần trước sau khi trò chuyện cùng Trác Lỗi, Như Ý rất muốn lần nữa gặp người thần bí kia, người nọ rốt cuộc nói những lời đó là ý gì, vì sao có dáng vẻ như vậy, hắn giống như là giúp mình, nhưng vì sao lại không muốn nói thân phận thật cho mình, cô nhìn cặp mắt kia, Như Ý luôn cảm thấy người này nhìn vấn đề không đơn giản như vậy, lộ ra một loại thành thục, một loại cao thâm khó lường.

Ban đêm, khi tất cả mọi người đã tiến vào mộng đẹp của mình, nhưng Như Ý lại cảm thấy đây là thời điểm hành động tốt nhất.

“Bạch Dực, đi!” Ngồi trên người Bạch Dực, Như Ý vẫn quyết định đi dò tìm hư thực.

Thiên lao bây giờ cô coi như là đã đi vào vô số lần, cũng không biết lần này lại như thế nào, cô sẽ có được thứ gì để lấp đầy chỗ trống đây.

Như Ý cảnh giác hành sự, cố gắng không lộ ra động tĩnh, cô nhìn xung quanh, không phát hiện dị thường, cũng không thấy binh lính Hoàng cung tuần tra canh giữ, nụ cười khóe miệng tản ra sau đó lộn người, đi theo Bạch Dực tiến vào nơi người thần bí đó.

Có điều, chuyện dường như còn không thuận lợi như vậy, lần trước rõ ràng cô thấy cánh cửa kia mở ra, hôm nay lại không mở ra.

Ánh mắt Như Ý lạnh băng, đây rốt cuộc là chuyện gì, chẳng lẽ người nọ đề phòng mình, vậy vì sao phải dẫn mình tới chỗ đó chứ?

Loading...

“Ngươi đang đợi ta sao?” Ngay lúc dáng vẻ Như Ý đang hỗn độn, bỗng chốc khơi dậy giễu cợt của đối phương, hiển nhiên người nọ đã nhìn ở bên ngoài rất lâu.

Như Ý vừa nghe tiếng, mặc dù đầu xoay chuyển rất nhanh, hiển nhiên đối phương là người một cao thâm khó lường, bằng không thời gian lâu như vậy đối phương lại không lộ ra chút động tĩnh, Như Ý xoay người, rất nghiêm túc nói: “Ta có chuyện muốn hỏi ngươi, nhưng hỏi lại chuyện khi trước, ta muốn chúng ta vào bên trong nói, an toàn!” Như Ý không có chút khách khí, giống như chỗ này căn bản không phải của đối phương, mà là của cô vậy, cô lại tự tin như vậy, tự tin đối phương sẽ để mình đi vào.

Người thần bí kia dường như cũng không nghĩ đến Như Ý nói thẳng không kiêng kỵ như vậy, người thẳng thắn cực kì, nụ cười càng sâu hơn, ngay tại lúc Như Ý cũng cho rằng mình phán đoán sai rồi, đối phương sẽ không cho mình cơ hội này, chữ “được!” cứ như vậy dễ dàng bật ra từ trong cổ họng hắn.

Người nọ thật nhanh đi tới trước mặt Như Ý, bàn tay làm động tác loạn xạ rất nhanh rất nhanh ở trên tường, động tác kia nhanh, xuống tay chính xác, ngay sau đó, chỉ nghe được một tiếng bịch, cửa kia tự động mở ra.

Xoay người, người thần bí cười một tiếng với Như Ý, trong nụ kia cười không có chút nhiệt độ, hắn cho là Như Ý căn bản không nhìn ra động tác vừa nãy của mình, nhưng dường như hắn đánh giá thấp năng lực của Như Ý, đối với một người hiện đại mà nói, đặc biệt là một đặc công hiện đại, ngoài trí nhớ về loại huấn luyện đã gặp qua là không quên này ra, tiếp theo chính là nhận thức, hiển nhiên đối với Như Ý mà nói, bản lĩnh của cô đương nhiên nhiên không chỉ một chút như vậy.

“Nói đi, muốn nói những gì, nhưng ta muốn nhắc nhở ngươi, ngươi hỏi ta chưa chắc sẽ trả lời!” Người kia tự cao quét mắt qua Như Ý, một chút cũng không quan tâm nói.

Như Ý cũng không tức giận thái độ này của hắn, công phu của hắn Như Ý hiểu, cũng biết người như vậy cũng thuộc về kiểu đặc biệt ngông nghênh, cho nên mới có cánh cửa ngăn cách người ta như vậy.

“Ngươi từng tìm ta và Trác Lỗi? Cũng biết quan hệ hai người bọn ta không giống bình thường, tại sao ngươi nhận định bọn ta sẽ không nói chuyện này với Hoàng thượng, phải biết nếu như Hoàng thượng cũng biết, ngươi làm gì còn có đường lui nào chứ, toàn bộ thiên hạ đều là của hắn!” Như Ý cười một tiếng, nhìn đối phương rất thành khẩn nói.

Người nọ mặt đầy giễu cợt, ngay sau đó lại cười: “Hoàng thượng sẽ làm gì ta không biết, nhưng ta sẽ làm gì ta rất rõ, còn về vấn đề ngươi nói chẳng qua là muốn nói rõ Hoàng thượng bây giờ lợi hại dường nào, thật ra thì ta biết, thủ hạ của ngươi tai mắt rất nhiều, có thể không có người nào so với ngươi càng có bản lãnh hơn, hơn nữa, dường như Hoàng thượng đối với chuyện của ngươi không biết gì cả!” Người kia vừa nói lời này vừa đến gần cười nói cho Như Ý nghe.

Như Ý vừa nghe, sắc mặt hơi thay đổi, còn thật không biết người này rốt cuộc xảo trá như vậy, cái gì cũng không nói ra, còn vọng tưởng lôi ra được chút gì từ chỗ mình.

“Vậy đồ đâu?” Như Ý luôn cảm thấy chuyện ngày đó, dẫn đường ngày đó là giả, nói không chừng đồ hẳn là trong tay người thần bí này mới đúng.

Người thần bí nhìn Như Ý, không thèm để ý ngồi xuống: “Đồ kia, ngươi không phải biết đã rơi vào trong tay Thác Bạt Liệt sao? Bây giờ hỏi thế, tin tức của ngươi rốt cuộc ở đâu, trí tưởng tượng của ngươi, liên tưởng của ngươi?” Người nọ chỉ điểm sai sự đột ngột này, mang theo chút châm chọc, không nghĩ Như Ý sẽ nhìn mình với ánh mắt hoài nghi.

Lông mày Như Ý xoắn xuýt, nhìn về phía đối phương nói: “Ta bất kể có phải hay không, nếu như ở trên tay ngươi, vậy tốt nhất lấy ra, nếu như không có vậy cũng không sao, đừng tưởng rằng ngươi ỷ vào một thân công phu thì hay, phải biết ta cũng không phải người bình thường!”

“Vậy ngươi trừ lời này ra, còn lời nào khác không? Nếu như không có, như vậy ngươi có thể đi về!” Người thần bí tỏ ra có chút không nhịn được, phất tay muốn đuổi Như Ý đi.

Có điều Như Ý mới không phải người dễ bị đuổi như vậy, nhìn về phía người thần bí, trong ánh mắt có tìm tòi nghiên cứu: “Thái hậu và ngươi có quan hệ thế nào?” Thật ra thì Như Ý cũng không thể chắc chắn vấn đề này, nhưng bởi vì hắn chỉ mũi dùi về phía Thái hậu, nhưng Thái hậu không hề phát hiện ra, hơn nữa còn làm việc không kiêng kỵ gì, cô quả thực không nghĩ ra thân phận thật của người này, thật sự là Thái thượng hoàng sao?

“Không cần nghi ngờ, nghi ngờ sẽ chỉ khiến ngươi mất đi sự phán đoán, hơn nữa Thái hậu không phải đã lộ ra cái đuôi rồi sao? Nhìn xem làm sao dẫn bà ta đi, ta nghĩ chuyện này, không có người nào có thể có năng lực và mưu kế hơn so với Như Ý cô nương ngươi!” Lúc người kia nói lời này, ngược lại lộ ra ánh mắt tán thưởng, hơn nữa không có chút che giấu biểu lộ ra.

Mặc dù trong lòng Như Ý nghĩ mà sợ, người này lại đối với mọi người, mọi chuyện nhìn thấy nghe thấy rõ ràng như vậy, cô cảm giác mình bây giờ ở trước mặt hắn giống như một tên hề dối trên gạt dưới.

“Nhưng ngươi có thể nói cho ta biết, đồ cướp được từ chỗ Trác Lỗi rốt cuộc là cái gì? Ngươi xem qua nội dung chưa?” Như Ý nói tới đây, tỏ ra có chút nôn nóng, cô không nghĩ ra vật kia rốt cuộc là thứ gì, khiến nhiều thứ thấp thỏm như vậy, có phải chính là Huyết Minh thư kia.

Đối với suy đoán của Như Ý, mặc dù cô không nói ra, nhưng không có nghĩa là đối phương không nghe ra ý trong đó, người thần bí nhếch lên một nụ cười, ngay sau đó nói: “Ngươi nếu đã đã đoán được, vậy thì hẳn nên biết có vật kia cũng là một tai vạ, hơn nữa rất nhiều người nhìn chằm chằm như hổ đói, bây giờ có người muốn, thì để cho đối phương nhìn, cũng không phải là bất kỳ người nào cũng có thể nhìn thấu, nếu như vật này lưu truyền lần nữa, đến lúc đó ngươi hãy đoạt lại, không phải cái gì cũng biết sao?”

Như Ý đối với đề nghị của đối phương gật đầu, ngay sau đó liếc nhìn người đang nằm, mặc dù nhìn không tức giận, nhưng nhìn dáng vẻ người thần bí nghiêm túc như vậy, thậm chí khiến Như Ý hoài nghi, đối phương là một cô gái, nhưng nhìn dáng người, còn có giọng nói, lại không giống.

Như Ý vừa nghe, mặc dù có lý, nhưng từng bước cờ khẳng định người thần bí đều có dùng, không hề giống như hắn nói nhẹ nhàng như vậy. Có điều cô đột nhiên nghĩ tới một vấn đề.

“Vì sao ngươi không cướp thứ đồ kia?” Giống như cách nói của hắn, chắc hẳn đối với vật kia dường như cũng có biết, nhưng vì sao không dám động vào đồ kia, chẳng lẽ hắn cũng nhìn không thấu, Như Ý cảm thấy công phu của hắn cao thâm khó lường như vậy, làm sao có thể chứ!

Người nọ nhìn Như Ý, cười một tiếng: “Còn thật sự để ngươi đoán được, ta thật đúng là không thể nghiên cứu kỹ huyền bí trong đó, vẫn luôn biết ngươi thông minh, hơn nữa còn có thần thú, ngươi nhất định cũng không phải nhân vật đơn giản, có lẽ người có thể chân chính giải mã bí ẩn trong đó, có thể chính là ngươi, cho nên ta nghĩ vạn vật nhân quả, luôn sẽ có khả năng xoay chuyển tới chỗ ngươi!”

Như Ý vừa nghe, lời này ngược lại có chút giống với học thuyết đạo gia, cổ nhân chính là như vậy, cô cũng chỉ có đi một bước tính một bước.

“Vậy ngươi biết, chủ nhân của một thần thú khác không?” Như Ý suy nghĩ, nếu hắn biết sự tồn tại của thần thú, vậy thì tất nhiên cũng biết chuyện một con thần thú khác!

Người nọ sửng sốt, ngay sau đó ánh mắt hoảng sợ nhìn Như Ý: “Ngươi nói là còn có một con thần thú khác?” Hiển nhiên vẻ mặt này của hắn nói rõ hắn cái gì cũng không biết.

Như Ý đối với vẻ mặt của người thần bí, cũng biết đối phương không biết, nhưng ngay sau đó vẻ mặt người kia khiến cô quả thật mặt đầy nghi ngờ.

“Khó trách, khó trách mà… Sao ta không nghĩ tới chứ!” Người nọ lại rơi vào trong suy nghĩ của mình, lẩm bẩm đi lại, không để ý tới Như Ý nữa.

Như Ý nhìn thần sắc người kia, cảm thấy hắn là lạ, nhưng cũng biết mình chờ như vậy cũng không có cách, cũng không lãng phí thời gian nữa, xoay người rời đi.

Trở về từ chỗ người kia, Như Ý nhìn bóng đêm sâu như vậy, không hiểu sao lại có chút nhớ Thác Bạt Liệt, trong lòng nghĩ muốn tới xem Thác Bạt Liệt, cũng không biết hai người thế nào rồi?

Cô nói hai người, dĩ nhiên là nói Bình Tài Nhân và Thác Bạt Liệt, mặc dù cô nghĩ đến sự thân mật của hai người, trong lòng cũng có vướng mắc, nhưng bây giờ có thể thấy được, Thái hậu rốt cuộc muốn chơi thế nào.

“Hoàng thượng, nhanh lên một chút, thần thiếp muốn, thần thiếp đã không đợi kịp nữa!” Thời khắc này Bình Tài Nhân hoàn toàn không có dè đặt của ngày thường, biến thành yêu tinh thậm chí tỏ ra không biết liêm sỉ.

Như Ý vừa phi thân đến tẩm cung của Thác Bạt Liệt, nghe được thanh âm nũng nịu này của Bình Tài Nhân, mang theo mê hoặc, còn mang theo cả tình dục nồng đậm, cái này làm cho Như Ý không nhịn được châm chọc.

Cô cúi người lấy một miếng ngói, nhìn tình hình trong phòng, mặc dù cô nói với mình, tất cả những thứ này đều là cô khiến Thác Bạt Liệt làm, hơn nữa thật ra bọn họ cũng không thế nào, nhưng khi nhìn dáng vẻ người đàn bà dâm đãng kia nằm trên giường, Như Ý vẫn không nhịn được lòng có chút đau.

Nghĩ đến cô thật đúng là tự mình chuốc lấy khổ, không việc gì chạy tới nhìn cái gì chứ, có cái gì mà nhìn, xa không thấy lòng cũng không phiền.

Nghĩ tới đây, Như Ý chuẩn bị đứng dậy rời đi, nhưng bởi vì mình mất hồn mất vía, cô vừa đứng lên, vạt áo lại vô tình mắc phải miếng ngói kia, phát ra tiếng vang.

“Ai?” Thác Bạt Liệt mới vừa để cho người đàn bà trên giường kia ngủ, người vẫn chưa buông lỏng xuống, lại có người nhìn lén, mặt hắn biến sắc, sợ là người bên cạnh Thái hậu, đuổi sát theo, hắn cũng không muốn nhanh như vậy cố gắng của mình đều thành uổng phí, bằng không vở kịch này cũng không có tác dụng nữa, đó không phải là uổng công làm sao?

Như Ý vừa nghe tiếng hét của Thác Bạt Liệt, trong lòng biết Thác Bạt Liệt đã phát hiện, nhưng cô đang do dự có muốn gặp mặt Thác Bạc Liệt một lần hay không.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.