Cưng Chiều Của Bạo Quân

Chương 103



Như Ý thầm nghĩ, có một người phối hợp vẫn luôn tốt hơn một mình đối mặt.

“Tiểu muội, muội thật đúng là xinh đẹp kiều mỹ! Đến tứ tỷ nhìn còn không nhịn được muốn đố kỵ với muội! Muội thữ sự quá xinh đẹp!”

Trác Thanh Di ca ngợi từ tận đáy lòng, bản tính trời sinh của phụ nữ khiến cô không khỏi vô cùng ghen tỵ với vẻ đẹp của Như Ý.

Như Ý thậm chí khiến cho cô cảm thấy có một cảm giác kinh diễm!

Mặc dù nói nữ nhân trong cũng đều dung mạo xinh đẹp, rất nhiều dung nhan khuynh quốc khuynh thành, tuyệt đối không phải những nữ nhân bình thường có thể so sánh.

Nhưng nhóm mỹ nữ hậu cung này so sánh với Như Ý...

Quả thực giống như một người là mây trắng trên trời, một người là bùn nhão dưới mặt đất...

Mỗi một người phụ nữ nhìn thấy Như Ý đều có một cảm giác thất bại tự biết xấu hổ!

“Hừ! Dáng vẻ xinh đẹp thì đã sao? Còn không phải tiến cung rồi sẽ thành một oán phụ cay nghiệt sao?”

Một giọng nói lạnh như băng vang lên, thái độ vô cùng lạnh lùng cay nghiệt.

Như Ý nhìn qua đó, chỉ thấy một mỹ nữ mặc sườn xám màu mận chín, mặt thon chân dài.

“Tiểu muội, chúng ta đi chỗ khác nói chuyện đi.”

Trác Thanh Di thấy thế, vội vàng kéo Như Ý lùi về phía góc tường hai bước.

Như Ý chỉ vào mỹ nữ mặc sườn xám kia hỏi: “Tứ tỷ, nàng ta là ai? Dường như rất kiêu ngạo!”

Trác Thanh Di nói: “Nàng ta là Doanh phi! Đường Bắc Doanh! Muội chắc cũng biết vì sao nàng ta lại kiêu ngạo rồi chứ?”

Như Ý gật đầu nói: “Thì ra là họ Đường Bắc! Chẳng trách lại kiêu ngạo như vậy!”

Trác Thanh Di nói: “Nàng ta rất ngang ngược, kiêu ngạo. Nhưng nhân duyên trong cung lại cực kém, chỉ là không ai dám đắc tội nàng ta.”

Như Ý lại nói: “Vừa nãy cái người phụ nữ có vóc dáng tương đối nhỏ gọn, lời nói chanh chua đó là ai?”

Trác Thanh Di: “Nàng là Bạch qusy phi! Phi tần trong cung đình cấp bậc cao nhất là Hoàng hậu, dưới Hoàng hậu là Quý phi! Qúy phi chỉ có ba người! Cái người có dáng người nóng bỏng đầy đặn kia là Lệ phi được Hoàng thượng sủng hạnh nhất!”

Như Ý hơi cười: “Bạo quân quả nhiên là kẻ sắc lang bại hoại! Nữ nhân kia vóc dáng đúng là vô cùng nóng bỏng đầy đặn, là kiểu người mà nam nhân nào nhìn cũng đều thần hồn điên đảo!”

Trác Thanh Di nói tiếp: “Doanh Qúy phi vừa nãy muội cũng đã gặp, chính là Đường Bắc Doanh của gia tộc Đường Bắc.”

Như Ý gật đầu: “Còn một Qúy phi nữa đâu?”

Trác Thanh Di chỉ vào nữ nhân đứng đầu tiên có vóc dáng cao gầy, làn da trắng nõn: “Người đó là Mai phi! Nàng cũng là Quý phi! Thái độ làm người của nàng rất tốt, tương đối đơn thuần.”

Như Ý nói: “Dáng vẻ của nàng dường như không giống những người khác lắm.”

Trác Thanh Di hơi cười: “Mắt muội muội thật tinh nha! Mai Phi là người ngoại quốc! Nàng là nữ nhân của bộ lạc thổ ty ở biên cương! Muội phải nhớ, trong hậu cung này ngoài Thái hậu thì ba người Lệ phi, Doanh phi, Mai Phi chính là nữ nhân có địa vị và quyền lực cao nhất trong cung này!”

Như Ý có chút tò mò: “Có chút kỳ quái! Vừa nãy khi muội vào, Bạch Qúy phi không phải là người đầu tiên xông lên làm khó muội sao? Địa vị của nàng không cao sao? Xem ra nàng là người có tính công kích nhất trong đám nữ nhân ở đây!”

Trác Thanh Di nói: “Đúng vậy! Bạch Qúy phi tuổi còn rất nhỏ, mới chỉ mười mấy tuổi, có lẽ cũng tầm tuổi muội thôi! Nhưng nàng ấy là người chanh chua đanh đá, cực kỳ có tính công kích! Mặc dù nàng chỉ là một Quý nhân nhưng quyền lực lại hơn ba vị Qúy phi kia! Muội phải cực kỳ cẩn thận đừng để đắc tội nàng ta!”

Như Ý không hiểu: “Vì sao?”

Trác Thanh Di nhỏ giọng nói: “Nàng ta là người nhà mẹ đẻ của Thái hậu!”

“Ồ!”

“Thì ra là thế!”

Như Ý cuối cùng cũng đã hiểu rõ!

Xem ra, nữ nhanh trong hậu cung này tranh đấu thật sự phức tạp.

“Đúng rồi! Tứ tỷ, chúng ta nói chuyện lâu như vậy rồi sao vẫn không thấy Thái hậu đâu? Muội đến để gặp Thái hậu, lẽ nào muội đến sai chỗ rồi sao?” Như Ý rất tò mò.

Trác Thanh Di: “Đây là Thục Ninh Cung! Muội không đi nhầm đâu! Thái hậu...”

Như Ý thấy nàng dừng lại không nói nữa thì hỏi: “Tứ tỷ? Thái hậu thế nào? Trước khi vào cung muội nghe được rất nhiều tin đồn về Thái hậu, hình như Thái hậu là một lão bà rất kinh khủng, biến thái, bà thật sự đáng sợ vậy sao?”

Trác Thanh Di đè giọng cực thấp: “Thái hậu... tính tình nóng nảy. Cho nên muội nhớ kỹ, nhất định không được đắc tội Thái hậu.”

Như Ý nói: “Nếu như không cẩn thận đắc tội Thái hậu thì sao?”

Trác Thanh Di cảnh giác nói: “... Ba tháng trước có một cung nữ vô ý nói một câu gần đây trong cung có một con mèo đen thường xuyên đến ăn vụng. Kết quả Thái hậu thả nàng còn đang sống sờ sờ xuống giếng.”

Như Ý hỏi: “Vì sao?”

Trác Thanh Di nói: “Vì Thái hậu có làm da tương đối đen, câu nói mèo đen của nàng ấy đã phạm vào cấm kỵ của Thái hậu.”

“Tứ tỷ. Tỷ nói... làn da Thái hậu tương đối đen?”

Bỗng nhiên Như Ý có một dự cảm xấu.

“Đúng thế!”

Trác Thanh Di gật đầu.

“Tứ tỷ, tỷ xác định? Da Thái hậu thật sự tương đối đen sao?”

Như Ý hỏi lại lần nữa.

Trác Thanh Di tò mò: “Tiểu muội. Muội sao thế? Vì sao đột nhiên muội lại căng thẳng như vậy?”

Như ý nói: “Tứ tỷ, tỷ trả lời muội trước đi.”

Trác Thanh Di nói: “Da Thái hậu quả thật tương đối đen! Bởi Thái hậu là người phía Nam, ở phía Nam lâu ngày bị nắng chiếu đen da, vì thế con gái phía Nam da đều tương đối đen!”

Như Ý thầm nói: “Không ổn.”

Trác Thanh Di nói: “Tính tình Thái hậu không tốt lắm nhưng bình thường không quá hà khắc đâu! Trừ phi chọc phải hai điều cấm kỵ lớn của bà, nếu không cũng không có gì nguy hiểm đến tính mạng.”

Như Ý hỏi: “Hai điều cấm kỵ gì?”

Trác Thanh Di cố gắng nói nhỏ nhất có thể: “Khi còn trẻ Thái hậu không xinh đẹp, lấy tư cách người nhà họ Bạch ở phía Nam tiến cung, vì diện mạo khong xinh đẹp nên luôn không được sủng ái. Bây giờ mẹ đẻ Hoàng thượng mất đi, bà ta khó khăn lắm mới từ thiếp lên làm Thái hậu. Cho nên, bà ta vô cùng kiêng kị người khác nói bà diện mạo xấu xí! Đây là điều cấm kỵ thứ hai của bà!”

Như Ý hỏi: “Vậy điều cấm kỵ thứ nhất là gì?”

Trác Thanh Di nói: “Điều cấm kỵ đầu tiên đương nhiên là màu da Thái hậu rồi! Thái hậu là người phía Nam, phơi nắng tương đối nhiều, vốn dĩ vẻ ngoài đã không xinh đẹp lắm, bây giờ già rồi, da lại ngăm đen nhìn qua giống như một thiếu phụ nông thân xấu xí, vì thế Thái hậu cô cùng phản cảm người khác nói bà đen. Bất kỳ những chữ như ‘đen’, ‘ám’ gì đó đều không được nhắc đến trước mặt bà!”

Tim Như Ý dường như trong nháy mắt rơi xuống vực sâu...

Trác Thanh Di nói: “Tiểu muội, muội không cần lo lắng, chỉ cần muội không phạm vào cấm kỵ của Thái hậu thì Thái hậu cũng sẽ không làm gì muội đâu.”

Như Ý nói: “Có lẽ, muội đã phạm vào cấm kỵ của Thái hậu rồi!”

Trác Thanh Di cười: “Muội còn chưa gặp Thái hậu mà!”

Sắc mặt Như Ý có hơi khó coi: “Nói không chừng muội đã gặp Thái hậu rồi...”

Sau đó...

Cô đem chuyện mình thấy một lão bà thái độ ngạo mạn, không biết tốt xấu trong hoa viên tỉ mỉ kể lại.

Trác Thanh Di nghe xong, bị dọa đến toàn thân run rẩy, nói cũng không rõ lời.

“Tiểu... tiểu muội... muội... muội đừng dọa tứ tỷ! Muội... muội nói thật chứ?”

“Đương nhiên là thật rồi! Lão bà đó thái độ ngạo mạn, hơn nữa muội có lòng tốt nhắc nhở mà bà ta còn hung dữ với muội. Người không biết tốt xấu như vậy, vốn dĩ muội định mắng bà ta một trận nhưng thấy bà ta cũng đã lớn tuổi lại còn lăn lộn trong Hoàng cung phức tạp này nên mới không mắng bà ta nữa.”

“Nghe muội hình dung như vậy... dường như... thật sự là Thái hậu.”

“May thay, muội chưa mắng bà ta.”

Như Ý cảm thấy có chút may mắn.

Trác Thanh Di sớm đã bị dọa sợ hoa dung thất sắc, mất hồn.

“Tiểu muội, muội chắc chắn rằng muội đã phê bình bà ta da đen sao? Muội nhất định phải nhớ kỹ! Chuyện này vô cùng quan trọng!”

“Dường như đã nói!”

“Còn nói gì nữa?”

“Còn nói bà ta xấu xí! Rất quê mùa, giống như một thợ thủ công làm hoa thường niên bình thường!”

“Nguy rồi nguy rồi!”

“Lần này muội gặp họa rồi!”

Trác Thanh Di lo lắng không yên.

Như Ý nghĩ lại: “Dường như muội còn nói cái khác nữa.”

Trác Thanh Di càng thêm sợ hãi: “Muội còn nói gì nữa?”

Như Ý nghĩ một chút rồi nói: “Tứ tỷ, tỷ vẫn nên không biết thì tốt hơn!”

Trác Thanh Di sốt ruột: “Tiểu muội, rốt cuộc muội còn nói gì nữa? Muội đừng làm tứ tỷ lo lắng! Tim tứ tỷ không tốt lắm đâu!”

Như Ý nói: “Muội sợ muội nói ra, tim tỷ càng không ổn!”

“Muội... muội nói đi.”

Trác Thanh Di hít sâu một hơi, làm tốt chuẩn bị nhận lấy áp lực.

Như Ý có hơi bất đắc dĩ: “Trước mặt bà ta muội đã mắng Thái hậu là một lão phu nhân biến thái đáng sợ!”

“A!”

Trác Thanh Di bị dọa đến sắc mặt trắng bệch...

Một chút huyết sắc cũng không có!

Như Ý lo lắng hỏi: “Tứ tỷ, tỷ làm sao vậy? Tỷ bị thiếu máu à? Sắc mặt sao lại trắng bệch như vậy?”

Trác Thanh Di chỉ cảm thấy hai mắt đen xì, thân thể mềm nhũn đến đứng cũng không vững.

“Tứ tỷ, tỷ đừng lo lắng. Thái hậu muốn đối phỏ muội thì cứ để bà ta đến! Dù sao mắng cũng đã mắng rồi!”

Như Ý an ủi Trác Thanh Di, bỗng nhiên nhớ đến một chuyện, hỏi: “Đúng rồi! Tứ tỷ, Thái hậu bao nhiêu tuổi rồi?”

Trác Thanh Di nói: “Khoảng năm mươi tuổi, muội hỏi cái này làm gì?”

Như Ý vỗ ót: “Vừa nãy muội nói bà ta đã hơn bảy mươi tuổi rồi, bà ta không phải sẽ bị muội làm cho tức chết rồi chứ?”

“A!”

Trác Thanh Di thiếu khí muốn ngất ngay tại chỗ!

“Tứ tỷ.”

“Tứ tỷ sao tỷ lại ngất vậy?”

“Có phải là bệnh tim tái phát không?”

Như Ý nhanh chóng đỡ lấy Trác Thanh Di dường như muốn ngất xỉu.

Trong mắt Trác Thanh Di tràn ngập sự sợ hãi, vô cùng hoảng sợ nhìn Như Ý: “Tiểu muội, tiểu muội. Muội vẫn nên mau chóng trốn khỏi cung đi.”

Như Ý nói: “Vì sao?”

Trác Thanh Di nói: “Ta nghĩ, Thái hậu nhất định sẽ băm vằm muội sau đó chặt xác muội ra thành nhiều mảnh vứt cho chó ăn.”

Như Ý: “Sau tỷ biết?”

Trác Thanh Di nói: “Dường như muội đã phạm phải toàn bộ cấm kỵ của Thái hậu rồi! Sao muội lại đen đủi như vậy chứ? Lần đầu vào cung đã chọc Thái hậu tức giận như vậy!”

Như Ý cười nhạt: “Cũng không phải chỉ chọc giận một mình bà ta!”

Cô vừa nghĩ đến nam nhân bị cô cởi sạch cũng đang tức giận nhưng lại không có cách nào dập lửa... trong lòng càng cảm thấy buồn cười.

Trác Thanh Di: “Muội mau chạy trốn đi. Xem ra muội không thích hợp ngây ngốc ở chốn Hoàng cung này đâu, ngôi Hoàng hậu này muội không cần làm cũng được!”

“Ý chỉ của Thái hậu!”

Đột nhiên một giọng nói lạnh lùng mà thanh thúy truyền đến.

Như Ý kinh ngạc: “Giọng nói này thật hay”!

Trác Thanh Di nói: “Không ổn! Ám Tinh cô nương đến rồi!”

Như Ý nói: “Ám Tinh cô nương là ai?”

Trác Thanh Di: “Nàng là tỳ nữ bên người Thái hậu, võ công vô cùng cao cường! Lần này muội không đi được nữa rồi, Ám Tinh cô nương truyền đọc ý chỉ của Thái hậu. Quỳ xuống nhận chỉ đã.”

Như Ý vốn không định quỳ nhưng gần trăm mỹ nữ trước mặt đều quỳ rồi, mà Trác Thanh Di cũng kéo cô quỳ xuống, cô cũng không muốn vào lúc này lại gây ra tại họa gì, vì thế hơi khom người coi như quỳ...

Một nữ tử mi thanh mục tú trong tay cầm thánh chỉ bắt đầu tuyên đọc: “Thái hậu có chỉ! Buổi giáo huấn hôm nay hủy bỏ! Các phi tần cung nữ có thể về cung của mình! Ngoài ra, tuyên tú nữ Trác Như Ý vào điện yết kiến!”

Trác Thanh Di vừa nghe, bị dọa tới hoa dung thất sắc!

“Tiểu muội! Nguy rồi! Thái hậu muối đối phó muội rồi!”

“Vậy muội sẽ đi gặp bà ta.”

“Không được. Muội không được đi! Muội đi sẽ chết chắc đấy!”

“Có nghiêm trọng đến vậy không?”

“Thái hậu rất ít khi cho gặp riêng tú nữ, đều chỉ cách năm ngày cho tập trung giáo huấn một lần. Thái hậu hôm nay thậm chí còn hủy bỏ buổi giáo huấn, e rằng đã tức giận đến cực điểm rồi, bà ta muốn chỉnh một mình muội!”

“Nói không chừng muội xin lỗi một câu, bà ta không giận nữa thì sao? Người không biết không có tội mà!”

“Không đâu, không đâu. Lần trước Thái hậu cho gọi riêng tú nữ vào điện, sau này không thấy tú nữ đó đi ra nữa.”

“Nàng ấy đi đâu rồi?”

“Chìm dưới đáy giếng rồi.”

“A!”

Như Ý hít vào một ngụm khí lạnh!

Thái hậu này thật sự là tâm lý biến thái mà!

Ám Tinh tiến lên hai bước nhìn thấy Trác Thanh Di và Như Ý, ánh mắt vẫn luôn đánh giá Như Ý: “Ngươi chính là tú nữ mới đến?”

Như Ý hỏi: “Ngươi lại là ai?”

Ám Tinh: “Ta là tỳ nữ bên cạnh Thái hậu! Ngươi có thể gọi ta là Ám Tinh!”

“Ám Tinh. Cái tên lạnh như băng, mỹ nhân lạnh lùng.”

Như Ý đột nhiên đưa tay ra đánh về phía bụng Ám Tinh.

Ám Tinh linh hoạt né tránh, trên mặt lộ ra một tia ngạc nhiên.

Như Ý cười: “Võ công của ngươi cũng không tồi! Trong giang hồ có lẽ cũng là cao thủ tuyệt thế số một số hai, vì sao lại trốn ở đây làm một tỳ nữ nhỏ bé như vậy? Chẳng phải là rất thiệt thòi sao?”

Ám Tinh lạnh lùng: “Võ công ngươi còn tốt hơn! Nhưng ở trong hậu cung này, võ công cũng chẳng có tác dụng gì. Thái hậu gọi ngươi đi! Đi theo tôi!”

“Vậy ngươi dẫn đường đi!”

Như Ý dường như không chút lo lắng, theo sau Ám Tinh vào trong điện.

Trác Thanh Di ở phía sau sốt ruột âm thầm cầu nguyện cho Như Ý bình an vượt qua kiếp nạn này.

Những phi tần kia nghe thấy thánh chỉ này, ai nấy cũng đều vui mừng hoan hô.

“Lần này tốt biết bao. Có người chịu tội thay, ta cũng không cần phải chịu tra tấn nữa.” Lệ phi cuối cùng thở phào một hơi.

“Tú nữ mới đến này chính là phúc tinh của chúng ta!”

“Phúc tinh? Chỉ sợ là sao đen đủi thôi! Ngày đầu tiên nàng ấy vào cung đã đắc tội Thái hậu! E rằng lại giống người lần trước, đi vào rồi không đi ra được nữa!”

“Đúng là đáng thương! Còn chưa làm Hoàng hậu mà đã phải mất mạng rồi!”

“Đáng thương thật, khuôn mặt xinh đẹp của nàng khiến người ta hít thở không thông, nếu như khuôn mặt của nàng ấy chuyển cho ta thì tốt biết mấy.”

Đám phi tần vui sướng khi có người gặp họa.

Cuối cùng cũng có người chịu tội thay.

Khiến bọn họ trốn được một lần giáo huấn.

Quả là chuyện vui.

Quá đỗi vui mừng, moi người bắt đầu xôn xao thảo luận Thái hậu sẽ dùng thủ đoạn tàn nhẫn gì để tra tấn Như Ý.

Chỉ có Trác Tranh Di lo lắng đến mồ hôi đầy đầu, trong lòng nghỉ đủ mọi cách, hy vọng có một cách có thể cứu được Như Ý!

Cung điện của Thái hậu chỉ có một từ để hình dung, đó là ‘lớn’!

Căn phòng trống trải, lạnh lẽo.

Căn phòng càng lớn thì càng lạnh lẽo, vắng vẻ.

Đặc biệt là cung điện nguy nga lộng lẫy thì càng thêm lạnh lẽo, thê lương.

Như Ý nghĩ thầm: Thái hậu nhất định là một nữ nhân nội tâm trống rỗng, tịch mịch!

Nếu không cũng sẽ không để căn phòng thành ra thế này.

“Ám Tinh tỷ tỷ. Thái hậu muốn đối phố ta?” Như Ý tò mò hỏi.

“Tóm lại... ngươi cẩn thận chút. Không biết vì sao Thái hậu lại tức giận đến vậy, ngươi cố gắng đừng chọc giận Thái hậu nữa mới hy vọng có thể nhặt được cái mạng nhỏ về!”

Ám Tinh là một người lạnh lùng thế nhưng cũng có vài phần hảo tâm, nhắc nhở Như Ý cẩn thận một chút.

Như Ý hỏi: “Vừa nãy ngươi nói võ công không có tác dụng với nơi hậu cung này, là có ý gì? Lẽ nào Thái hậu có võ công rất lợi hại?”

Ám Tinh nói: “Thái hậu không biết võ công!”

Như Ý nói: “Vậy vì sao ngươi lại nói như thế?”

Ám Tinh nói: “Phi tử tú nữ các ngươi vào cung đều không phải đại diện cho mình mà là đại diện cho gia tộc và thế lực phe phái của mình! Trong hậu cung nàu, ngươi đại diện cho thế lực gia tộc ngươi, đấu tranh sau này cũng là đấu tranh giữa các thế lực gia tộc! Ai có được sự sủng ái ở hậu cung thì thế lực gia tộc sau lưng người đó cũng cả họ được nhờ!”

Như Ý bừng tỉnh đại ngộ: “Thì ra là thế! Cho nên nếu như ai dám lạm dụng võ công chốn hậu cung thì cuối cùng gia tộc sau lưng nàng ấy sẽ bị liên lụy?”

Ám Tinh có hơi kinh ngạc nhìn Như Ý: “Ngươi rất thông minh! Thực sự rất thông minh! Vương triều Thiên Tống thượng võ thành phong trào, trên cơ bản thì ai cũng biết võ công, nếu như trong hậu cung ai cũng dùng vũ lực để giải quyết thì chẳng phải là ngày nào cũng đánh nhau giết người à? Hậu cung này là chiến trường của nữ nhân, muốn trở thành người thắng cuộc nơi chiến trường này, võ công không có tác dụng! Được rồi! Đã đến nơi! Ngươi tự vào đi!”

Giọng nói của Ám Tinh lại khôi phục sự lạnh lẽo khác thường!

Như Ý hơi cười: “Đa tạ tỷ tỷ nhắc nhở. Nhưng ngươi không nên tên là Ám Tinh, là Ám Băng mới đúng! Ngươi thật sự quá ngầu!”

Ám Tinh lạnh lùng nói: “Ám Băng là sư tỷ ta!”

“Ồ!”

Như Ý chỉ vào cánh cửa điện, nói: “Thái hậu ở trong sao?”

Ám Tinh không trả lời, chỉ nói: “Vào đi!”

Như Ý hỏi: “Tỷ không vào à?”

Ám Tinh không trả lời.

Cô ấy hiển nhiên không vào.

Trả lời hay không thì cũng vô nghĩa.

Như Ý nghĩ thầm: Ám Tinh đúng là một nữ nhân rất ngầu! Nhưng đi theo Thái hậu quá lâu nên tâm lý cũng trở nên vặn vẹo!

Nội điện không có cửa, chỉ có một lớp màn che ngăn lại.

Như Ý nhẹ nhàng vén màn che, ung dung đi vào.

Chờ đợi cô sẽ là điều gì?

Cô không biết.

Nhưng rất nhanh sẽ biết thôi.

Mọi thứ ở hậu cung cô đều cảm thấy vô cùng mới lạ. Ngoài chức nghiệp thái giám khiến cô có hơi chán ghét ra.

Như Ý là một đặc công đã qua đi rất nhiều nước, rất nhiều nơi và tiếp xúc với đủ mọi loại người, loại chuyện, dùng kiến thức uyên bác để hình dung tuyệt đối không hề khoa trương.

Nhưng đấu tranh và cuộc sống phi tần hậu cung cổ đại với cô mà nói đúng là có chút mới lạ và vui vẻ.

“Ngươi còn nhớ bản cung không?” Một giọng nói lạnh lùng mà tức giận truyền đến.

Như Ý theo tiếng nói nhìn lại.

Phía trước chiếc gương đồng cạnh cây gỗ đàn hương cổ, một bóng người đang ngồi ở đó...

Đúng là bà ta!

Ánh mắt Như Ý tinh tường, một lát liền nhận ra, lão bà trước mắt chính là lão phu nhân cô nhìn thấy ở hoa viên khi nãy.

“Tham kiến Thái hậu. Có điều, hôm nay ngày đầu tiên ta vào cung nên vẫn chưa biết hành lễ thế nào.”

“Miễn lễ.”

“Đa tạ Thái hậu.”

Thái hậu vẫn ngồi trước gương, ánh mắt trầm tĩnh nhìn bản thân trong gương...

Trầm mặc không nói lời nào.

Rất lâu sau bà mới lên tiếng.

“Ngươi tên gì?”

“Trác Như Ý.”

“Bản cung hỏi tên thật của ngươi.” Giọng nói có hơi tức giận.

“Ồ, tên thật là Trác Ninh.”

“Trác Ninh. Trác gia xếp hạng thứ chín phải không?”

“Đúng vậy.”

“Ngươi đến đây!”

“Ồ!”

Như Ý có chút kỳ lạ, thái độ của Thái hậu vẫn lạnh lùng ngạo mạn như trước nhưng lại không giống dáng vẻ vô cùng tức giận nộ khí ngút trời, thậm chí dáng vẻ còn không giống như muốn giết người.

Cô tiến lên hai bước, nhìn khuôn mặt nhăn nheo như vỏ cây mà giật mình.

Thái hậu trầm giọng: “Dọa ngươi rồi à?”

“Không... không có.”

“Không phải ngươi nói bản cung vừa già vừa xấu vừa đen sao? Bây giờ ngươi nhìn cho kỹ đi, rốt cuộc bản cung có giống như ngươi nói không!” Giọng Thái hậu lạnh lùng tản ra từng đợt khí lạnh.

“Cái này... thực ra Thái hậu thật sự là trời sinh đoan trang, kinh diễm động lòng người, bộ dáng thướt tha, hoa nhường nguyệt thẹn...”

“Ặc!”

Như Ý nhìn khuôn mặt xấu xí trong gương nói ra những lời trái với lòng mình, suýt chút nước cũng tự nôn ra.

“Thái hậu!”

“Thái hậu nương nương!”

“Không phải ta bất kính với người!”

“Thực ra là...”

“Thực sự thì ta muốn nói những lời trái với lương tâm nhưng lại không nói thành lời!”

“Nếu như người vẫn cứ muốn ta khen ngợi người thì ta tình nguyện chọn cái chết!”

Như Ý một dáng vẻ nghiêm nghị không biết sợ.

Bỗng nhiên Thái hậu đứng dậy, quay mặt lại, đôi mắt giống như một mũi tên nhọn hoắt nhìn thiếu nữ trẻ tuổi tuyệt mỹ trước mắt...

“Ngươi thật đẹp.”

Trong mắt Thái hậu đều là ánh nhìn cay nghiệt.

Đố kỵ!

Cảm xúc đáng sợ nhất của nữ nhân chính là đố kỵ!

Đố kỵ có thể khiến cho một nữ nhân làm ra bất kỳ chuyện gì điên cuồng!

Như Ý có một cảm giác không rét mà run.

Thái hậu lạnh lùng nói: “Tiểu mỹ nữ yểu điệu như này nếu như rơi xuống giếng có phải quá đáng tiếc rồi không?”

Như Ý thầm nghĩ: “Bà lão này quả nhiên là biến thái!”

“Hừ!”

“Nếu như ngươi dám chọc giận ta.”

“Chị đây chỉ còn cách giết chết bà lão ngươi trước mà thôi!”

“Không quan tâm ngươi là Thái hậu hay Vương hậu gì hết!”

Như Ý âm thầm cảnh giác, một khi Thái hậu làm ra hành động thiếu suy nghĩ gì thì cô sẽ ra tay chiếm lợi thế trước.

Cô không phải một nữ nhân chỉ biết ghen tuông trong cung, mặc cho người ta bắt nạt.

Người không phạm ta, ta không phạm người.

Người động giận ta, ta sẽ giết hết!

Đây là phong cách của Như Ý.

Thái hậu nói: “Ngươi có di ngôn gì không?”

Như Ý nói: “Di ngôn có rất nhiều, nói trong một chốc một lát không thể hết! Bằng không Thái hậu người nói trước di ngôn của người đi?”

Trong mắt Thái hậu hiện lên một ý lạnh: “Hay cho một nữ tử mồm miệng nhanh nhẹn!”

Như Ý nói: “Ta chỉ là càng tôn trọng bản thân hơn, hướng đến tự do mà thôi! Người ra tôn trọng ta thì ta tôn trọng người ta! Nếu như người ta không tôn trọng ta thì cũng không đáng có được sự tôn trọng của ta!”

Thái hậu nghe xong hơi giật mình: “Ngươi nói những lời này cũng chỉ là lời nói lung tung! Trong hậu cung này, không có tự do, không có tôn trọng, chỉ có quyền lực! Thái hậu chính là quyền lực tối cao!”

Như Ý nói: “Nếu như diện mạo vô cùng xấu xí thì dù có quyền lực tối cao cũng sẽ không vui vẻ được!”

Sắc mặt Thái hậu thay đổi cực lớn: “Ngươi... ngươi nói cái gì!”

Câu nói này như một mũi tên sắc bén.

Trực tiếp đâm thẳng vào tim Thái hậu!

Như Ý có hơi đồng tình: “Thái hậu! Lẽ nào người không cảm thấy buồn sao? Trước kia nhìn thấy người chỉ cảm thấy xấu xí nhưng sau khi nhìn thấy người tẩy trang thì quả thực là vô cùng thê thảm! Người nói xem, là một nữ tử lại có diện mạo như này, nếu như là ta mỗi ngày đều ăn không nổi cơm đâu!”

Thái hậu tức giận vô cùng!

“Ám Tinh!”

Bà ta rống giận hét lên một tiếng, giống như hổ mẹ phát điên.

Ám Tinh đẩy màn che giống như một cơn gió bay vào.

Thái hậu: “Kéo nữ nhân này ra ngoài hành hình năm mươi trượng! Sau đó ném xuống giếng!”

Ám Tinh nói: “Rõ! Nô tỳ tuân chỉ!”

Thái hậu trừng mắt nhìn Như Ý: “Ngươi là Hoàng hậu tương lai sao? Hừ! Bản cung thấy ngươi tốt xấu gì cũng là người của Trác vương phủ nên đã cho ngươi cơ hội để giải thích và xin lỗi, tiếc rằng ngươi lại không biết nắm lấy cơ hội này!”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.