Hoắc Thời Khâm lên chiếc xe Rolls-Royce màu bạch kim của mình, tự mình lái xe đi đến biệt thự của Đông Phương Tẫn.
Hoắc Thời Khâm bước xuống xe, bước vào biệt thự một cách tự nhiên.
Hoắc Tổng! Ngài đến tìm Tiểu thư ạ? ". Dì Trương hướng ánh mắt bình tĩnh nhìn hắn, cất tiếng hỏi. Cách đây mười mấy phút trước, Nhã Tịch trở về nhà, vẻ mặt khó chịu thêm sự ấm ức, dì Trương biết chắc đã xảy ra chuyện gì đó. Dì Trương dù sao cũng làm ở đây nhiều năm, có chuyện gì có thể qua mắt được bà ấy chứ? Bây giờ thấy Hoắc Thời Khâm xuất hiện ở đây, vậy chắc chắn nguyên nhân là do Hoắc Thời Khâm.
Dì Trương! Cô ấy đâu rồi? ". Hoắc Thời Khâm nhìn dì Trương, hỏi.
" Tiểu thư ở trên phòng ". Dì Trương đáp.
' Vâng. Để tôi lên gặp cô ấy ". Hoắc Thời Khâm gật đầu, vừa quay người lên tầng vừa nói.
Hoắc Thời Khâm bước đến trước cửa phòng của Nhã Tịch. Không do dự đưa tay lên gõ cửa.
Cốc cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên, nhưng đáp lại là sự im lặng trống trải đến ngẹn lòng.
' Tiểu Tịch! Mở cửa cho chú. Tiểu Tịch! ". Hoắc Thời Khâm nhẹ nhàng cất tiếng. " Cháu không mở cửa, chú phá cửa đấy ". Hoắc Thời Khâm im lặng một lúc rồi nói tiếp.
" Chú về đi. Cháu không muốn gặp chú ". Nhã Tịch lớn tiếng nói, trong câu nói mang theo ý tức giận.
Hoắc Thời Khâm thở dài một cái, dùng chân đạp mạnh vào cánh cửa phòng cô, khiến cánh cửa phòng bật ra. Hoắc Thời Khâm bước vào, vừa bước vào, hắn bị bóng tối trong căn phòng nuốt chửng. Bên ngoài cánh cửa và bên trong cánh cửa cứ như hai thế giới khác nhau vậy.
Hoắc Thời Khâm đi đến gần tường, lần mò tìm công tắc điện.
Sau một phút lần mò trong bóng tối, hắn tìm thấy công tắc điện trên tường. Hắn ấn mạnh, ánh sáng léo lên, căn phòng được bảo phủ bởi bóng tối bây giờ đã bị ánh sáng chiếm lấy.
Hoắc Thời Khâm nhìn về phía giường, Nhã Tịch đang ngồi có do trên giường đầu cúi thấp, hai tay ôm lấy bản thân. Nhìn thật đáng thương.
Hoắc Thời Khâm bước đến bên cạnh giường. Ngồi xuống bên cạnh Nhã Tịch. " Tiểu Tịch! Chú xin lỗi. Chú hứa về sau sẽ không làm vậy nữa ". Hoắc Thời Khâm cất tiếng dỗ dành.
Nhã Tịch im lặng, cô không đáp lại lấy một chữ, cơ thể vẫn như vậy, bất động ngồi trên giường.
" Tiểu Tịch! Chú thực sự sai rồi. Cháu muốn chú làm gì cũng được ". Hoắc Thời Khâm đưa tay chạm nhẹ lên cánh tay đang ôm lấy bản thân của cô. Giọng điệu hối lỗi. " Tiểu Tịch! Cháu đánh chú đi. Muốn đánh bạo nhiêu cũng được. Chỉ cần cháu thấy thoải mái ". Hoắc Thời Khâm nói tiếp, nhưng đổi lại vẫn là sự im lặng.
Hoắc Thời Khâm nắm chặt tay lại thành nắm đấm. Đấm thật mạnh vào mặt mình, khiến hắn vô thức quay sang một bên. Hắn muốn dùng cách này, để có được sự tha thứ của Nhã Tịch.
Nhã Tịch nghệ thấy tiếng động, lập tức ngẩng đầu, nhìn thấy vết bầm tím trên gương mặt Hoắc Thời Khâm, đôi mắt cô trở nên lo lắng. Cô đưa tay nắm chặt lấy cổ tay hắn, giữ chặt cánh tay đang định làm tổn thương bản thân lần nữa của hắn. " Chú làm gì vậy? Sao lại tự đánh mình chứ? ". Nhã Tịch thương xót nhìn vết bầm tím trên gương mặt điển trai của Hoắc Thời Khâm, bàn tay nhẹ nhàng xoa lên.
Hoắc Thời Khâm nắm lấy tay Nhã Tịch, nhìn sâu vào đôi mắt cô. " Tiểu Tịch! Chú sai rồi, chú xin lỗi. Sau này chú sẽ không làm vậy nữa đâu ". Hoắc Thời Khâm hối lỗi cất tiếng. " Tiểu Tịch! Nếu cháu thấy vẫn chưa đủ, chú đã đánh thêm, đánh đến khi nào cháu thấy đủ thì thôi ". Hoắc Thời Khâm nghiêm túc nói.
' Không cần nữa. Cháu tha thứ cho chú ". Nhã Tịch vội vàng cất tiếng. Cô giận.Nhưng cô không muốn vì thế mà Hoắc Thời Khâm bị tổn thương. Cô yêu hắn, hắn bị tổn thương, trái tim của cô như bị vé vụn ra vậy. Rất đau đớn. "Cháu bôi thuốc cho chú ". Nhã Tịch bước xuống giường, chạy đến tủ thuốc trong phòng, lấy hộp thuốc quay lại giường.
Cô nhanh tay mở hộp thuốc ra, lấy một tuýt thuốc mỡ có tác dụng giảm sưng tiêu máu bầm ra. Cô lấy một ít thuốc mỡ lên đầu ngón tay, nhẹ nhàng cẩn thận
bôi lên vết bầm tím trên gương mặt Hoắc Thời Khâm.
" Cháu không thích chú làm như này. Từ giờ về sau, không được làm vậy nữa ". Nhã Tịch nhíu mày, trong ánh mắt cô đầy sự thương sót, nói. (2)
' Được. Nghe cháu hết ". Hoắc Thời Khâm mỉm cười đáp. Một nụ cười mãn nguyện. Mãn nguyện khi được Nhã Tịch tha thứ, lo lắng, chăm sóc.
20 giây sau, ngón tay Nhã Tịch thu lại khỏi vết thương của Hoắc Thời Khâm. Cô cất lộ thuốc mỡ vào hộp thuốc, đóng hộp thuốc lại, đứng dậy muốn cất hộp thuốc về chỗ cũ.
Nhã Tịch vừa bước xuống giường thì một cánh tay kéo lại, ngã nhào vào trong lòng Hoắc Thời Khâm, hộp thuốc trên tay rơi xuống đất, thuốc bên trong rơi ra khắp sàn.
" Chú! Chú làm gì vậy? ". Nhã Tịch nằm trong lòng Hoắc Thời Khâm, ngước lên hỏi.
Chú muốn ôm cháu. Để chú ôm một lát ". Hoắc Thời Khâm mỉm cười đáp. Bàn tay to lớn ôm chọn lấy Nhã Tịch.