Cưng Chiều Cả Đời

Chương 30: Cho em! Ấm áp của tôi



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Làng du lịch có ba loại kiểu ở: Một kiểu là phòng khách sạn sang trọng; Một kiểu là tiểu Dương Lâu(*) có sân riêng; Còn một kiểu là tiểu Đình Viện(*) cổ điển.

(*) Tiểu Dương Lâu: căn hộ mini hiện đại.

(*) Tiểu Đình Viện: căn hộ mini cổ điển.

(Theo Hi nghĩ là vậy, nhưng không biết chính xác không. Nếu bạn nào biết chắc chắn thì cho Hi biết nhé.)

Kế Hạo Nhiên đặt tiểu Dương Lâu có sân riêng, đắt tiền nhất, Cố Hoành đặt tiểu Đình Viện cổ điển. Thật ra, là Đường Tử Thiến chọn, Cố Hoành không để ý những thứ này.

Tiểu Dương Lâu và tiểu Đình Viện cách nhau hơi xa, nên Đại Lưu đưa Cố Hoành đến trước, sau đó mới đưa Kế Hạo Nhiên đi.

Trước khi chia tay, Kế Hạo Nhiên nói: "Có rảnh cùng nhau đi chơi."

Cố Hoành nhàn nhạt gật đầu, qua loa trả lời một tiếng: "Ừ."

Boss không muốn xã giao, lại không thể thờ ơ đối phương, lúc này trợ lý phải thay boss trò chuyện với người ta: "Kế tiên sinh, chúc anh có một kỳ nghỉ phép vui vẻ."

Kế Hạo Nhiên mỉm cười trả lời: "Cũng chúc hai người nghỉ phép vui vẻ."

Xe bọn họ lái đi, Đường Tử Thiến đưa tay muốn kéo hành lý, có 2 cái vali hành lý, một cái của Cố Hoành, một cái của cô, đều là vali nhỏ size 20, đồ vật không nhiều lắm, không nặng.

Nhưng mà, bị Cố Hoành trước một bước xách đi rồi, anh một tay một cái, không dùng tay kéo, trực tiếp xách lên.

"Tôi xách một cái cho." Trợ lý nên có dáng vẻ của trợ lý.

Cố Hoành bất mãn nói với cô: "Sau này có tôi ở đây, em cũng đừng mong xách hành lý."

Đường Tử Thiến: "..." Ảnh đế hơi bá đạo nha, chỉ là, trong lòng cô có chút ngọt ngào.

Cố Hoành đi tiếp, Đường Tử Thiến đi theo phía sau: "Nhưng mà ngộ nhỡ có rất nhiều hành lý thì sao? Anh chỉ có hai tay, xách không hết làm sao bây giờ?" Cô tích cực lên.

Cố Hoành: "Sẽ không có rất nhiều hành lý."

"Đây có thể nói không chừng, anh là đại minh tinh, giống như anh bây giờ cứ xách hành lý thế này, rất không bình thường, haiz."

Cố Hoành dừng bước lại, xoay người: "Đường Tử Thiến, tôi có thứ giống như hành lý, em xách không nổi."

Đường Tử Thiến chớp chớp mắt, nghĩ nghĩ, hỏi: "Là thứ gì?"

Cố Hoành khẽ cười một tiếng, nói: "Em!"

Đường Tử Thiến: "..."

"Em xách nổi không?"

"Tôi có thể tự mình đi... Đợi đã, tôi cũng không phải là hành lý của anh." Giả thiết này căn bản không thành lập.

Cố Hoành: "Em nhiều lời như vậy, tôi thật muốn đóng gói em thành hành lý mang đi." Đặc biệt là khi ở trên xe, ngay trước mặt anh, còn trò chuyện hăng say với Kế Hạo Nhiên như vậy.

Đường Tử Thiến lập tức mím chặt miệng, không nói. Cố ảnh đế chính là người nói được làm được, hơi đáng sợ.

Tiểu Đình Viện cổ điển là dựa theo nhà nông ngày xưa xây dựng, một căn nhà chính, hai căn phòng hai bên, từ cửa cái nhà chính đi vào là đại sảnh, hai bên là phòng ngủ. Cạnh phòng là phòng bếp và nhà vệ sinh.

Ngoại trừ cơ cấu đồ dùng trong nhà khá cổ điển, thì phương tiện sinh hoạt đều rất hiện đại, dù sao cũng là nghỉ phép, đến đây hưởng thụ, khách sạn cũng không thể để cho du khách đến chịu khổ.

Trong phòng có tivi có điều hòa, phòng bếp là hiện đại hoá, dụng cụ làm bếp đắt tiền, phòng vệ sinh có bồn tắm lớn.

Đường Tử Thiến thích nhất chính là hoa cỏ cây cối trong sân, đặc biệt là cây đa lớn ở góc sân, bên dưới còn có một cái ghế treo(1).

Thành thật mà nói, cô chính là nhìn thấy tấm ảnh ghế treo cho nên mới muốn ở nơi này như vậy.(Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Lúc đó cô chỉ thuận miệng kinh ngạc cảm thán một câu, Cố Hoành hỏi cô có phải thích nơi này không, cô nói phải, Cố Hoành nói, vậy đặt căn này.

Cố Hoành thật tốt với cô, tim cô lại bị giam cầm thêm một chút.

Đem hành lý vào phòng, cô chuẩn bị treo quần áo của Cố Hoành lên tủ quần áo, Cố Hoành lại nói: "Em đi chơi đi."

"Tôi giúp anh treo quần áo lên."

"Không phải em rất muốn ngồi ghế treo sao? Đi đi, tôi biết tim em đã bay ra ngoài rồi."

Đường Tử Thiến bị nhìn thấu, cười hì hì: "Vậy tôi đi đây."

*

Buổi chiều ngủ một giấc, lúc thức dậy đã sắp đến giờ ăn tối.

Làng du lịch có chỗ ăn cơm, cũng cung cấp phục vụ đưa bữa ăn, còn có thể tự mình nấu cơm, nguyên bộ phòng bếp cũng không phải là để chưng bày.

Đường Tử Thiến dụi mắt buồn ngủ ra khỏi phòng, bất ngờ thấy Cố Hoành ngồi trên sô pha phòng khách xem tạp chí, cô liếc nhìn một cái...《Tạp chí Bác vật》(*). Ừm, ảnh đế rất hiếu học mà.

(*) Bác vật:khoa vạn vật; khoa bác vật; bác học (tên gọi chung các môn khoa học về động vật, thực vật, khoáng vật.)

"Tối nay ăn gì?" Đường Tử Thiến cắt ngang Cố Hoành, người đang nghiêm túc đọc sách, nhìn cũng không nhìn cô.

Cố Hoành đóng cuốn tạp chí lại, để lên trên bàn trà trước mặt, rốt cuộc chịu cho Đường Tử Thiến một ánh mắt: "Em muốn ăn gì?"

Ánh mắt đối với đồ ăn đặc biệt mẫn cảm của Đường Tử Thiến nhìn thấy bên cạnh cuốn tạp chí của là một cuốn thực đơn, phía trên có logo rất lớn của Làng du lịch. Cô lập tức đi tới xem thực đơn, rất nhiều món ngon, kiểu Trung kiểu Tây, đồ xào nồi lẩu, điểm tâm ngọt, đồ uống, có đủ tất cả.

Cô nhanh chóng lật xem thực đơn, rất mau đã có lựa chọn.

Nhưng mà, tiền là do Cố Hoành trả, cô vẫn nên tôn trọng kim chủ một chút, hỏi: "Muốn ăn cái gì cũng được à?"

Cố Hoành cong môi cười: "Em nói trước đi."

Đường Tử Thiến rất nhanh đã báo ba món mà cô muốn ăn nhất, sau đó mặt đầy chờ mong nhìn Cố Hoành.

Cuối cùng Cố Hoành mở miệng: "Đáng tiếc, tôi đã gọi món rồi."

Cho nên anh đây là đang đùa giỡn cô?

Đang nói, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, ngay sau đó là nhân viên phục vụ tự giới thiệu.

Mặc dù không thể chọn món mình muốn ăn, nhưng không sao, trên thực đơn không có món nào mà cô không muốn ăn. Cô tung tăng chạy đến mở cửa, nhân viên phục vụ đẩy xe đồ ăn đi vào.

Một mâm đồ ăn bày lên bàn ăn, tổng cộng 5 món, tất cả đều đậy nắp. Đường Tử Thiến rất tò mò, cô đã ngửi được mùi hương, vô cùng mê người.

Nhân viên phục vụ chuẩn bị mở nắp ra, thì bị Đường Tử Thiến ngăn lại: "Để tôi làm được không?"

Dĩ nhiên nhân viên phục vụ không ý kiến, Cố Hoành kêu nhân viên phục vụ ra ngoài. Dáng vẻ thèm ăn của Đường Tử Thiến tốt hơn vẫn là không nên để cho người ta nhìn thấy.

Cố Hoành đi đến bên cạnh Đường Tử Thiến.

Ở cùng một chỗ với Cố Hoành hơi nhàm chán, nên Đường Tử Thiến tìm được một chuyện thú vị: "Anh có tin là tôi có thể ngửi mùi hương đoán được tên món ăn không?"

Tâm tình của Cố Hoành rất tốt: "Em lợi hại như vậy sao?"

Đường Tử Thiến hất cằm lên, tràn đầy tự tin: "Thử xem chẳng phải sẽ biết."

Cố Hoành gật đầu tán thành.

"Tìm thứ gì đó che mắt tôi lại, sau đó anh mở nắp ra, tôi ngửi ngửi rồi đoán." Cô nói xong liền tìm kiếm đồ có thể dùng, khiến tầm mắt có thể không nhìn thấy được, cô nhích người muốn đi tìm.

Cố Hoành giữ cô lại: "Tôi dùng tay che lại là được." Làm gì cũng nghiêm túc như vậy, khi nào mới có thể ăn cơm.

Đường Tử Thiến cảm thấy cũng được, đang định bắt đầu, Cố Hoành lại nói: "Đoán đúng rồi có thưởng."

"Thưởng cái gì?"

"Em đoán đúng rồi nói."

"Được thôi."

Cuộc thi đoán tên món ăn có thưởng bắt đầu, Cố Hoành một tay nhẹ nhàng che đi đôi mắt của cô, một tay mở cái nắp món ăn ra.

Đường Tử Thiến cúi đầu ngửi ngửi, nụ cười rất nhanh hiện ra trên mặt: "Thịt cua đầu sư tử!(2)" Nói xong cô liền kéo tay Cố Hoành xuống.

"Đúng rồi."

"Tiếp tục." Đường Tử Thiến rất có cảm giác thành tựu.

"Cá quế chiên xù!(3)"

"Món này đơn giản, gà hạt dẻ!(4)"

"Tôm bạch chước!(5)"

"Canh cải thảo baby nguyên chất!(6)"

Hoàn toàn chính xác.

"Thế nào? Tôi lợi hại chứ?" Đường Tử Thiến vô cùng đắc ý, nụ cười rất rực rỡ.

Tâm tình của Cố Hoành cũng rất tốt, trên mặt mang theo nụ cười: "Ừm, rất lợi hại."

Thật ra những món này dễ đoán, vừa rồi xem thực đơn, đối ứng một chút là được, nói cách khác, món ăn Trung Quốc nhiều như vậy, một loại món ăn có N cách làm, hương vị cũng sẽ tương tự.  (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Đường Tử Thiến rất ít có cơ hội ăn đồ ngon, bởi vì điều kiện kinh tế có hạn, sở dĩ cô hiểu biết, là bởi vì lúc đi học từng đi làm công ở nhà hàng khách sạn 5 sao, chưa từng ăn, nhưng từng nhìn thấy.

"Khen thưởng đâu?" Đường Tử Thiến chìa tay về phía anh.

Cố Hoành cúi đầu nhìn cô mở lòng bàn tay ra, sau đó, đặt tay mình lên.

Đường Tử Thiến một mặt mộng bức.

Cố Hoành nắm tay cô: "Cho em."

"Cái gì?" Cô chưa lấy được gì hết.

"Ấm áp của tôi."

Đường Tử Thiến: "..."

Bởi vì ngày mưa không khí hơi lạnh, hơn nữa sau khi thức dậy cô không có mặc áo khoác, quả thật hơi lạnh, tay cô cũng lạnh.

Tay Cố Hoành rất khô ráo, rất ấm, lớn hơn tay cô không ít, trên tay có vài vết chai, nhưng mà cũng không quá thô. Ngón tay của anh rất dài, dễ dàng bao bọc bàn tay bé nhỏ của cô.

Độ ấm của anh truyền lên tay cô, sau đó, đi vào trong lòng.

Sự ấm áp đó dường như mang theo dòng điện, khiến cho trái tin đang bình tĩnh của cô trở nên kích động dị thường.

Không thể cứ mãi như vậy! Sẽ bị anh phát hiện.

Đường Tử Thiến rút tay về: "Anh chơi xấu, đây coi là khen thưởng gì."

Cố Hoành cảm thấy khuôn mặt cô nhiễm đỏ rất đáng yêu: "Không thích à? Còn 4 phần."

"4 phần?" Đường Tử Thiến sửng sốt một chút.

"Em đoán đúng 5 món, còn không phải là 5 phần thưởng sao?"

Lại có nhiều như vậy, Đường Tử Thiến lập tức phấn khích, chỉ là rất nhanh liền khôi phục lý trí: "Anh nói khen thưởng gì trước, tôi xem có thể tiếp nhận hay không." Vừa rồi là nắm tay, nếu như chút nữa là ôm, là hôn... A! Cô không muốn suy đoán lung tung.

Cố Hoành nghĩ nghĩ: "Vậy thì... Thực đơn ngày mai em đến chọn đi."

Cái này có thể: "Được."

"Còn lại 3 phần."

Đường Tử Thiến cắt ngang anh: "Còn dư sau này cho nhé."

"Được."

"Như vậy, bây giờ chúng ta ăn cơm?"

Nhìn dáng vẻ thèm ăn không nhịn được của cô, Cố Hoành gật đầu, rất ga lăng kéo một cái ghế cho cô ngồi xuống.

Bữa cơm này Đường Tử Thiến ăn rất vui vẻ. Lúc ăn Cố Hoành nói những món cô muốn ăn khá nhiều dầu mỡ, không thích hợp ăn buổi tối, cho nên anh chọn những món khá thanh đạm này. Đường Tử Thiến lập tức tỏ vẻ những món ăn này cô cũng rất thích.

Cố Hoành đánh giá: "Người không kén ăn, thật dễ nuôi."

Đường Tử Thiến: "Đó là tất nhiên, đây là ưu điểm của tôi."

Cố Hoành lột vỏ tôm rồi bỏ vào trong chén cô: "Ăn nhiều một chút, đây cũng là ưu điểm của em."

Dù sao trong mắt anh, cô chính là một đồ tham ăn hàng thật giá thật, vậy thì cô bất chấp tất cả ăn đi.

Sau khi ăn xong, mưa đã tạnh, mặt trời cũng vô hình xuất hiện ở phía Tây, ánh mặt trời xuyên thấu qua từng đám mây chiếu xuống, sáng mờ vạn dặm, cực kỳ đẹp.

Đường Tử Thiến ăn quá căng, Cố Hoành cùng cô đi ra ngoài tản bộ.

Cây xanh của Làng du lịch phong phú tươi tốt, con đường nhỏ lót đá uốn lượn quanh co, hai người một trước một sau đi dọc theo đường nhỏ, mỗi khi đi đến lối rẽ, Đường Tử Thiến cứ dựa theo sở thích của mình chọn một đường, tiếp tục đi.

Cố Hoành đi theo phía sau cô, khi cô thỉnh thoảng bất ngờ muốn hỏi chút vấn đề lung tung nào đó, thì anh trả lời cô vài câu, nhiều hơn lúc hai người không nói lời nào.

Anh nhìn cô đếm phiến đá nhảy lò cò, nghe cô ngẫu nhiên ngâm nga bài hát thiếu nhi, mặc dù không ăn nhập, nhưng anh thích.

Không biết đi bao lâu, rốt cuộc Đường Tử Thiến ngẩng đầu nhìn nơi xa một chút.

"Chúng ta đi đến đâu rồi? Nhìn thế nào không nhìn thấy căn nhà nhỏ của chúng ta?" Lạc đường.

Cố Hoành: "Đường là do em chọn."

"Lạc đường cũng không sao, mẹ tôi nói đường đi ở ngoài miệng, đợi lát nữa gặp người qua đường hỏi đường là được."

"Đi lâu như vậy, em có gặp được người qua đường không?"

"Hình như... Không có." Thật tuyệt vọng: "Không sao, gọi điện thoại hỏi phục vụ chăm sóc khách hàng nơi này một chút là được, bằng không kêu bọn họ đến dẫn chúng ta trở về."

Rốt cuộc Cố Hoành nhịn không được véo mặt cô: "Em cho rằng tôi mù đường giống em?"

__________

(1) Ghế treo:

chapter content


(2) Thịt cua đầu sư tử:

chapter content


(3) Cá Quế chiên xù:

chapter content


(4) Gà hạt dẻ:

chapter content


(5) Tôm Bạch chước - Tôm luộc:

chapter content


(6) Canh cải thảo baby nguyên chất:

chapter content


____
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.