Giờ phút này, Tô Ngọc Cầm đã không còn cách nào đáp lại Dương Kỳ bởi vì cô đã bị ngón tay của anh làm cho mất hết suy nghĩ. Ngón tay nhỏ bé nắm chặt chăn đơn dưới thân, trong ánh mắt mê ly dâng lên một tầng hơi nước.
Dương Kỳ dường như vô cùng thỏa mãn với phản ứng của cô, bàn tay dưới thân Tô Ngọc Cầm càng ra sức động tạo nên tiếng nước vang lên liên tục, khiến Tô Ngọc Cầm không khỏi hai má ửng đỏ, bộ dáng thẹn thùng hiếm thấy.
“Ngọc Cầm, thích không?” Anh cố ý chậm lại động tác trên tay, ý cười như có như không hiện ở đáy mắt khác hắn dáng vẻ đứng đắn thường ngày.
Tô Ngọc Cầm nức nở, bám chặt lấy cánh tay anh, cô sớm đã bị anh làm cho ý loạn tình mê, thấy anh đột nhiên chậm lại thì có chút không vui nhíu nhíu mày.
Dương Kỳ thấy vậy càng vui vẻ, điều này chứng minh cô không hề bài xích việc cùng anh quan hệ không những thế còn có vẻ yêu thích.
“Nếu không nói… anh sẽ… đi ra ngoài!” Dứt lời Dương Kỳ liền làm bộ sẽ đi ra ngoài. Tô Ngọc Cầm thấy vậy vội vàng giữ chặt lấy tay anh.
“Thích… thích… hu hu hu… anh bắt nạt em!”
“Ha ha ha! Chính vì yêu nên mới thích bắt nạt em!” Anh cười dường như khen thưởng mà gia tăng động tác dưới tay của mình. Tô Ngọc Cầm ban đầu còn vì lời yêu của anh mà ngơ ngác nhưng ngay lập tức sau đó liền bị hành động của anh cuốn mất suy nghĩ.
“Ưmm… Chậm… chậm một… một chút!”
“Chậm em sẽ không thích! Ngoan!”
Rất nhanh sau đó, dưới động tác của Dương Kỳ, Tô Ngọc Cầm đạt đến cao trào. Mà lúc này Dương Kỳ cũng không thể nào mà nhịn được nữa. Anh nhanh chóng cởi bỏ lớp phòng bị cuối cùng khiến con dã thú được phơi bày trước ánh mắt kinh ngạc của Tô Ngọc Cầm.
“Thật lớn!”
Câu nói ngây ngô của Tô Ngọc Cầm bất giác lấy lòng Dương Kỳ. Anh nhìn gương mặt cô ửng đỏ, còn có hơi hơi chớp động, chính là không dám nhìn ánh mắt mình, bộ dáng đó làm Dương Kỳ yêu thương thế nào cũng thấy không đủ.
Dương Kỳ tiến lại gần hôn lên môi Tô Ngọc Cầm, cùng cô miệng lưỡi giao triền, chia sẻ nước bọt.
“Anh sẽ chậm một chút, nếu lâu quá thì cứ cắn anh!”
Dương Kỳ nói xong liền đỡ lấy vật nam tính đã sớm trướng đến sưng tím của mình tiến vào trong u cốc kia. Tô Ngọc Cầm tựa hồ có chút khó chịu, mới vừa đi vào được một chút liền nhíu mày mà muốn trốn tránh, Dương Kỳ cũng khó chịu bởi vì cho dù đã được ba ngón tay làm bước dạo đầu nhưng bên trong cô vẫn rất chặt.
Anh cúi người hôn lên trán, mắt, môi cô ở bên tai cô nhẹ giọng dụ dỗ: “Đau liền cắn anh!”
Vì muốn giúp Tô Ngọc Cầm giảm bớt sự chú ý, Dương Kỳ một bên xoa nắn bầu ngực trắng nõn của cô, một bên nhẹ nhàng hôn. Sau đó lại từng chút từng chút hướng bên trong đưa vào. Đợi đến khi cảm thấy đã cô thả lỏng, liền đẩy eo một cái toàn bộ vật nam tính to lớn kia chôn sâu trong lớp phấn nộn mịn màng của Tô Ngọc Cầm.
Ngay giây phút phá vỡ lớp màng kia, trong lòng Dương Kỳ xuất hiện suy nghĩ lần đầu tiên của cô là cho anh, cảm giác khiến anh muốn điên cuồng. Trong lòng nói không nên lời thỏa mãn, đem người dưới thân gắt gao ôm chặt.
Toàn thân Tô Ngọc Cầm trở nên cứng đờ, đau đến gắt gao nắm chặt cánh tay Dương Kỳ, gương mặt vừa rồi còn ửng đỏ giờ phút này lại trở nên trắng bệch, vì sao lại đau như vậy!
“Đau! Dương Kỳ thật sự đau!” Cô mà biết lần đầu đau như vậy, có chết cô cũng không làm. Lúc này, cơn say trong người Tô Ngọc Cầm đã hoàn toàn biến mất.
Cô biết mình cùng Dương Kỳ đang làm gì, cô không hối hận nhưng mà đau quá. Cái trán trơn bóng của Tô Ngọc Cầm bởi vì đau đớn mà chảy ra một tầng mồ hôi mỏng.
“Cắn anh! Ngọc Cầm, đừng cắn môi!” Anh nhẹ giọng an ủi, đôi môi tìm đến cánh môi có chút sưng đỏ của cô như có như không nhẹ nhàng liếm láp. Anh muốn dùng cái này để một lần nữa di chuyển sự chú ý của cô.
Tuy nhiên hiện tại đối với anh cũng như chịu cực hình vậy. Bởi vì đau đớn, nên nơi thủy nguyệt kia quấn lấy vật nam tính của anh càng thêm lợi hại. Anh có cảm giác như có tầng tầng lớp lớp cái miệng nhỏ đang hút chặt lấy mình khiến anh muốn bắn ra ngoài.
Ẩn nhẫn chờ sự đau đớn kia chậm rãi tiêu tan, Tô Ngọc Cầm dần dần thích nghi được với vật to lớn kia. Cô nhịn không được động đậy, điều này làm tiểu Dương Kỳ vốn đang chờ đợi giật giật nhẹ khiến Tô Ngọc Cầm nhịn không được mà ngâm vang.
“Anh động một chút, nếu không chịu được liền nói với anh!” Dương Kỳ chậm rãi di chuyển cố ý để cho Tô Ngọc Cầm thích ứng thật tốt. Nhưng mỗi khi tiến vào đều sâu hơn một phần, cuối cùng thấy gương mặt Tô Ngọc Cầm đã mang theo sự hưởng thụ anh liền gia tăng tốc độ. Nơi phấn nộn cắn nuốt vật nam tính phát ra âm thanh khiến người ta đỏ mặt.
“Dương Kỳ… anh nhẹ một chút… Không cần… Không cần sâu như vậy…”
“Không thoải mái sao?” Dương Kỳ hôn lên cổ Tô Ngọc Cầm rất nhanh một trái dâu tây đỏ ứng ra đời.
Tô Ngọc Cầm nghe được câu hỏi của anh cả mặt đỏ ửng. Người này sao lại xấu tính như vậy. Rõ ràng là anh đang ở bên trong cô càn quấy khiến cô… cô… ngượng ngùng. Hiện tại lại không biết xấu hổ mà hỏi những lời này.
“Anh… A… A… Ưm…” Cánh môi phấn nộn hơi hơi giương, muốn nói gì đó nhưng lại bị lực đẩy của Dương Kỳ biến nó thành âm thanh rên rỉ, thanh âm kiều mị tận xương khiến người ta căn bản cầm giữ không được:
"Dương Kỳ… Chậm một chút… chậm…”
Nhưng anh dường như không nghe thấy lời cô nói, tốc độ lại dần dần nhanh. Dương Kỳ hôn lên môi Tô Ngọc Cầm, hai mắt anh sớm bị thiêu đỏ, vật nam tính nóng bỏng như cũ ở bên trong cơ thể cô không ngừng ra vào.
“Tô Ngọc Cầm, em chịu đựng một chút!”
Dứt lời cả phòng đều là tiếng thân thể chạm vào nhau, Tô Ngọc Cầm bị động tác của anh kích thích tê dại đến tận xương chỉ có thể để mặc anh muốn làm gì thì làm. Dương Kỳ thấy vậy càng gia tăng động tác.
Mỗi khi luật động, anh luôn cố ý dùng vật nhọn kia cọ qua điểm G mà mình vừa tìm được của Tô Ngọc Cầm. Anh muốn bức ra từ trong cơ thể cô càng nhiều khoái cảm, khiến hai người có thể cùng nhau đi đến hạnh phúc tột độ.
Tô Ngọc Cầm khó chịu mà muốn trốn tránh, nhưng lần nào cũng bị Dương Kỳ giữ chặt. Nơi thủy nguyệt không ngừng không ngừng co rút lại co rút, khoái cảm kéo tới mãnh liệt không kịp phòng ngừa.
Cảm thấy Tô Ngọc Cầm trở nên căng cứng, Dương Kỳ biết cô sắp cao trào vì vậy động tác dưới thân càng trở nên mãnh liệt. Khoái cảm càng lúc càng lớn khiến Tô Ngọc Cầm căn bản ngăn không được. Nhưng đến khi cô chuẩn bị đạt cao trào, Dương Kỳ lại xấu xa mà dừng lại động tác.
“Ưm… đừng mà…” Tô Ngọc Cầm nức nở. Tóc dài ướt mồ hôi dính nhớp trên cơ thể phập phồng càng thêm quyến rũ cùng mềm mại, ánh mắt mê ly, dưới thân mấp máy như muốn nuốt trọn toàn bộ vật thô to kia.
Dương Kỳ nhìn một màn kinh diễm này trong lòng khẽ run, cảm giác thỏa mãn không cần nói cũng biết, nhịn không được lại hôn lên môi Tô Ngọc Cầm, dưới thân gia tăng tốc lực.
Trong phòng ngủ lúc này chỉ bật một ngọn đèn ngủ, chiếu rõ thân ảnh đang sát sao giao triền trên giường. Dáng người cao lớn của anh lật người Tô Ngọc Cầm lại, sau đó mặc cho cô cái nhỏ quơ quơ tay mà tiếp tục từ phía sau tiến vào. Cái bóng đung đưa lay động rất nhanh, một trận dao động cuồng dã làm cho cô gái thở hổn hển kêu lên.
Lần này Dương Kỳ không còn trêu trọc Tô Ngọc Cầm nữa. Anh nhanh chóng tăng tốc, sau khoảng hơn mười lần ra vào cả hai nhanh chóng đạt đến cao trào, kích thích khiến cho hai người đều kêu lên một tiếng.