Cùng Bạn Trai Cũ Thành Cp Quốc Dân

Chương 7





Tám giờ tối hai ngày sau, chương trình hẹn hò < Người về muộn vui vẻ > tập đầu tiên mùa thứ hai chính thức lên sóng trên mạng.

Khác với chương trình lần trước, lần này áp dụng hình thức vừa ghi hình vừa chiếu, đoàn đội hậu kỳ lấy giá trên trời tạo ra chương trình nổi tiếng “thực tế”, tuy nhiên không phải phát trực tiếp, mà mỗi tuần đăng lên hai tập, nội dung mỗi tập chỉ cách ba ngày so với thời gian hiện nay.
Cứ như vậy, người xem có thể lập tức nhìn ra được tiến triển tình cảm của các khách mời, thậm chí còn gián tiếp tham dự trong đó, dù sao dư luận mạng cũng có thể ảnh hưởng tới tuyến tình cảm của các khách mời.
Mà để đạt được tính chân thật như này, bên hậu kỳ cũng cố gắng tinh giảm, cắt bớt đặc tả màn ảnh dùng ngôn từ, cắt nối video, tạo tính chân thực.
Được xem tình tiết, khán giả gặm nhấm CP càng thấy tự nhiên hơn.

Này cũng là một trong những lý do chương trình mùa 1 được khen ngợi nhiều.
Có danh tiếng của mùa 1, mùa 2 năm nay vẫn thu được không ít chú ý của mọi người, đem đó đã có hai hot search.
***
Chín giờ tối, Lục Nguyên tới phòng tổng thống tầng cao nhất của khách sạn Hương Đình.
Đêm khuya hai ngày trước, Lục Nguyên vừa đặt chân tới Hương Đình bàn chuyện, liền nhận được điện thoại của Biên Tự, bảo anh ta đặt một phòng tổng thống ở khách sạn.
Lục Nguyên khó hiểu, nhà chỗ Lan thần thiên phủ bị hỏng chỗ nào sao?
Biên Tự ừm một cái, phong thủy không tốt.
Ừm, giá thành đoạn nằm ở trung tâm CBD Nam Hoài không rao bán nữa đang ở 1.5 triệu, phong thủy không tốt…
Quản lý bất động sản tập đoàn Lan Thần nghe xong chắc phải cầm dao đi giết đại sư phong thủy mất.
Lục Nguyên đứng ở trước cửa phòng, thấy dấu hiệu đèn mờ “Xin đừng quấy rầy”, bấm chuông cửa.
Cửa bị kéo ra, Biên Tự mặc áo ngủ hờ hững, mí mắt cúp xuống, nhìn qua còn chưa hết giấc.
Lục Nguyên coi như không thấy với chuyện giờ giấc làm việc và ngủ nghỉ của anh, đưa túi giữ ấm trong tay ra: “Ông chủ, đồ ăn của anh, gạch cua cao cấp nhất Nam Hoài, dùng cua đồng làm thức ăn, anh thừa dịp ăn khi còn nóng!”
Biên Tự kéo lê dép lê ngồi xuống bàn ăn bên cạnh, liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường: “Lên rừng xuống biển tìm? Vất vả rồi.”
“…”
Lục Nguyên cười ha ha làm lành: “Xin lỗi ông chủ, đọc tin nhắn của anh hơi muộn.” Anh dọn bát đĩa xong, chỉ chỉ kẹp cứng nhắc ở nách, “Tôi vừa tìm hiểu tình hình cho anh, đêm nay không phải cô Lương sẽ xuất hiện trên màn ảnh sao, tôi muốn xem một chút xem độ hưởng ứng thế nào…”
Biên Tự cầm cốc sứ lên uống một ngụm trà gừng: “Rảnh rỗi cũng là cậu rảnh rỗi.”
Lục Nguyên liếm liếm môi: “Giờ anh có cần tôi làm gì không?”
Biên Tự quét mắt một vòng, chỉ chỉ khoảng đất trống phía sau: “Rời khỏi tầm mắt tôi.”
“…”

Từ khi theo người này, Lục Nguyên học được, ăn cơm không chỉ là dùng miệng nói, mà cả mũi, lỗ tai, ánh mắt cũng nói được.
Vì để tầm mắt Biên Tự im ắng lại, Lục Nguyên lùi về sau hai mét mới mở điện thoại ra.
Đang mở tới đoạn Lương Dĩ Toàn xuất hiện, bỗng nhiên nghe thấy tiếng đũa rơi trên mặt bàn.
Lục Nguyên ngẩng đầu, thấy Biên Tự đẩy bát ra xa, tựa lưng vào ghế dựa, đầu ngón tay xoa nhẹ huyệt thái dương hai lần, chậm rãi hỏi: “Vừa rồi cậu nói, cái này cấp gì?”
Nói chuyện càng chậm rãi, chuyện càng lớn.
Lục Nguyên tiến lên, mới phát hiện gạch cua vốn là vàng óng lại đông cứng tại chỗ, xem ra đã cứng lại rồi.
“A, khả năng trên đường đưa tới có phần đầy, nước dính vào, này… Nếu không tôi gọi đầu bếp làm lại một đĩa khác?”
“Ừm.”
Lục Nguyên cầm di động lên.
“Tôi đợi lát nữa cậu lên rừng xuống biển bắt lại.”
“…”
“Này là đồ ăn đóng gói, cho dù là tiệc mừng khẩu vị cũng không phải vậy? Anh lại không thích đồ ăn khách sạn, lại không muốn ra ngoài ăn, lại không kiên nhẫn đợi đầu bếp tới, vậy phải làm sao?”
Biên Tự đứng dậy tới sofa, mắt nhìn di động trong tay anh ta, hai ngón tay khép lại ngoắc tới.
“Cái gì?” Lục Nguyên theo ánh mắt của anh nhìn xuống, “A… Anh muốn xem chương trình kia?”
Lục Nguyên phản ứng kịp, nhìn di động cân nhắc: “Cái này tình hình có chút phức tạp… Không phải tổ tiết mục quy định khách mời mỗi đêm sẽ chọn một khách mời khác phái gửi một tin nhắn vô danh sao? Chính là tương đương với bỏ phiếu cho đối tượng mình ưng ý, hai buổi tối cô Lương đều nhận được ba phiếu.”
Biên Tự giật giật khóe miệng: “Chỉ có ba phiếu.”
Lục Nguyên sửng sốt, lộ ra vẻ kinh thường “Chỉ có ba phiếu đó”.
“Cái kia, ông chủ, chương trình này khác với mấy chương trình hẹn hò khác, này chỉ có ba nam khách mời, có thể nói như thế là cô Lương đã siêu lợi hại rồi!”
“…” Biên Tự chậm rãi quay đầu nhìn anh ta một cái.
Lục Nguyên chột dạ nói lại: “Một đám khỉ muốn ăn thịt thiên nga, cũng không soi gương xem người ta có xem trọng không?”
“Cô ấy một người cũng không thích?” Biên Tự gật gật đầu, “Cũng bình thường.”
Lục Nguyên nghẹn lời: “Tôi không có ý này…”
Biên Tự nhíu mày lại.
Lục Nguyên khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt: “Nếu không anh tự mình xem đi?”
***
Mười phút sau, Lục Nguyên mở máy chiếu phòng khách lên.
Biên Tự tựa vào sofa, mặt không chút thay đổi nhìn màn hình…
Màn hình từ độ cao trăm mét chạy xuống, một đường lướt qua khu nhà cao tầng Nam Hòa, thuyền buồm lướt trên bờ sông, đám đông chen chúc trong xe lửa ngầm.
Lời phát thanh viên vang lên: “Trong thành phố nhộn nhịp xô bồ này, mỗi ngày chúng ta đều lướt qua hơn trăm ngàn người xa lạ, vội vàng gặp nhau, lại vội vàng chia li… Màn đêm buông xuống, ánh đèn rực lên, sau một ngày mệt mỏi có phải bạn cũng đang tìm kiếm một ngọn đèn trong vạn ánh đèn ngoài kia?”
“Cho dù bạn trải qua bao nhiêu đêm như vậy, trong thành phố này luôn luôn có một ngọn đèn sáng lên vì bạn, sẽ có một người trở thành niềm vui mỗi khi bạn về muộn.”
Biên Tự cau mày chỉ lên trên màn hình: “Thứ gì kia?”
“Hử?” Lục Nguyên nhìn hàng chữ to đùng < Người về muộn vui vẻ >, phụ họa nói, “Chính là, cái thừ đồ chơi đó! Ông chủ chúng ta xem đúng giờ, hay là tìm cái chiếu lại?”
“…” Biên Tự vốn không nghĩ sâu xa đến tên của chương trình này.
“Tôi nói hàng chữ nhỏ.”
“Từ hot search tới.”
“Hot search +1, lướt trên mạng qua nên muốn xem cái gì là giá trị nhan thần tiên dám điên cuồng mở miệng như vậy.”
“Nói thẳng cho mấy người biết, mấy khách mời đều có bề ngoài rất đẹp là tuyệt phối đấy.”
“Bổ sung thêm, nếu xem đến đây mà không đẹp thì coi như tôi chưa nói.”
“Xem xong kết quả bỏ phiếu yên tâm quay lại, đẹp nhất là chính là đôi đầu tiên hu hu hu!”
“Không dám lừa mọi người, này mới có tập đầu tiên mà tôi đến ngay cả phòng tân hôn với tên bọn nhỏ cũng đã đặt xong rồi.”
“A…” Lục Nguyên giải thích, “Kia là màn đạn, chính là người xem bình luận lên, tôi nhìn số lượng người xem liền biết.”
Tiết mục công chiếu không bao lâu, liền có một hot search, cái kia là #nhan sắc dàn khách mời chương trình hẹn hò# , lúc này màn đạn cũng đang náo nhiệt.
“Không phiền mắt?”
Lục Nguyên muốn nói không phiền có rất nhiều ý, nhìn nhìn ánh mắt “Đám người thường các người xem show như vậy sao” của Biên Tự, ngậm miệng đi tìm chỗ che bình luận lại.
Thao tác xong, nữ khách mời số một Trình Lạc xuất hiện.
Biên Tự nhướn mắt lên: “Qua.”
“Vậy tôi trực tiếp tua đến đoạn nam khách mời lên sân để giới thiệu cho anh.” Lục Nguyên kéo một chút, chỉ vào nam khách mời mặc áo bảo vệ nói, “Đây là Lâm Nhất Sinh, sinh viên đại học Nam Hoài chuyên ngành thiết kế, nhỏ hơn cô Lương một tuổi, là em út trong đám khách mời, bộ dáng rất ánh…”
Trong phòng vang lên một tiếng xùy.
Lục Nguyên ngừng một lát: “Như ánh mặt trời có tác dụng gì! Miệng còn hôi sữa muốn đến tìm đối tượng, trước hết nên cai sữa đi!”
“Nam khách mời số hai thì hơn chút,” Lục Nguyên tiếp tục tua đến Thẩm Tế, “Tốt nghiệp đại học kinh doanh bên Mỹ, đang là tổng giám tư bản Lâm Sâm, mới 28 tuổi đã có truyền kì sáng lập trong giới thương trường…”
Biên Tự lướt mắt đảo qua.
Lục Nguyên: “Truyền kì có tác dụng gì! 28 tuổi còn không tìm được đối tượng, nên nghĩ kĩ xem bản thân có chỗ nào không đúng đi!”
Sau Thẩm Tế chính là Lương Dĩ Toàn.
Trên màn ảnh hai nam khách mời xum xoe, Biên Tự nhìn thấy sắc mặt càng ngày càng lạnh nhạt, Lục Nguyên cuống quýt tua tiếp.

Màn hình hiện lên gương mặt mày kiếm mắt sáng.
So với hai người trước, khách mời số ba bộ dáng cao lớn hơn một chút, màu da cũng là màu lúa mạch khỏe mạnh hơn, nhìn ra là quanh năm làm việc bên ngoài.
“Đây là nam ba Đoạn Dã, lúc công khai công việc nói mình có xưởng sửa xe, tôi còn ngây một lúc, xem tư liệu tuyên truyền mới biết hóa ra là cải tiến xe đua, xem ra người cuối cùng này không dễ nói chuyện.

Nhưng mà theo tôi đoán, người này là phú nhị đại (con nhà giàu) tới tìm việc vui, cũng chưa từng tiếp lời với nữ khách mời, không đáng lo không đáng lo…”
Lục Nguyên bấm tua nhanh: “Theo tôi phân tích, trong số ba nam khách mời này nên chú ý nhất chính là vị này.”
Trên màn ảnh hiện lên mấy hình ảnh linh tinh, sau cùng dừng lại vào cảnh Lương Dĩ Toàn với Thẩm Tế cùng khung hình.
Hai người cách một quầy bar, đứng đối mặt nhau, có một đoạn dài bốn mắt nhìn nhau.
Thẩm Tế đang cười, Lương Dĩ Toàn đang kinh ngạc.
Ngay sau khi Thẩm Tế nói ra câu “Tôi xem qua cô biểu diễn.”
“Lúc trước chẳng phải anh với cô Lương bắt đầu như vậy sao? Bởi vì một vở diễn.”
Trong phòng an tĩnh một lúc.
Lục Nguyên ớn lạnh, vừa định nói chút gì đó hòa giải, vừa quay đầu liền thấy ánh mắt Biên Tự cũng không thể hiện không vui gì, chỉ cúi đầu cầm lấy bật lửa trên bàn trà, đốt một điếu thuốc.
***
Chín rưỡi, Lương Tuyền từ phòng yoga trong biệt thự đi ra.
Giống như lúc trước Tần Hà giới thiệu vậy, chương trình thực tế này coi như khoan dung với khách mời, không có quy định cứng nhắc ghi hình cả ngày, phải có tương tác với nam khách mời, nếu không sao có thể ra ngoài khung hình, thời gian làm việc trừ bữa tối ăn chung với nhau ra cũng không có sắp xếp khác.
Mấy ngày nay tất cả mọi người còn đang từ từ thích ứng sinh hoạt tập thể, cũng không tương tác thường xuyên mấy, Lương Dĩ Toàn vẫn duy trì tiết tấu sinh hoạt của mình, buổi sáng 6 giờ rời giường, 8 rưỡi đến trung tâm vũ đạo, chạng vạng 5 giờ chiều tan tầm, 6 rưỡi trở về biệt thự, hai tiếng rưỡi sinh hoạt tập thể xong liền tới phòng yoga.
Trở về phòng ngủ, Lương Dĩ Toàn vừa vào cửa liền nghe thấy Trình Lạc cảm khái: “Cậu với Thẩm Tế lại có một đoạn này, khó trách cảm giác hai người giống như có bí mật nho nhỏ.”
“Cái gì?” Lương Dĩ Toàn lấy khăn mặt lau mồ hôi đi tới.
“Chính là đoạn anh ấy nói xem qua cậu biểu diễn đó.” Trình Lạc đem màn hình điện thoại cho cô xem.
Tổ tiết mục kiến nghị trong lúc ghi hình khách mời không nên dùng điện thoại, không nên chú ý tới dư luận quá, để tránh ảnh hưởng tâm trạng.
Nhưng đề nghị chỉ là đề nghị, nhìn lại không vi phạm quy định.

Đêm nay sau khi Lương Dĩ Toàn từ phòng yoga về, Trình Lạc cũng kiếm cớ lui về phòng xem tiết mục.
Trên màn hình lúc này đang đầy màn đạn lướt qua.
Một câu giống như lời bài hát “Tất cả gặp nhau đều là cửu biệt trùng phùng” (xa cách lâu ngày mới gặp lại) được mấy trăm lượt thích, phía sau là một chuỗi …
“Giờ phút này tôi chỉ là muốn thét chói tai!
“Tôi đã nói nam hai là một người bình tĩnh như vậy, lần đầu nhìn thấy nữ hai vì sao lại không bình tĩnh như vậy?”
“A tôi tuyên bố nam hai nữ hai này tôi khóa chặt rồi!”
“Nếu không phải kịch bản, không kết hôn rất khó.”
Lương Dĩ Toàn bị màn đạn này làm cho ngẩn ra, có chút hiểu rõ vì sao tổ tiết mục bảo bọn họ đừng chú ý bên ngoài, này không ngoài khả năng, ai nhìn thấy cũng có trách nhiệm tâm lý.
Kì thật hôm trước để duy trì bí mật công việc, Lương Dĩ Toàn cũng không nói chuyện tiếp với Thẩm Tế, đợi đến tối hôm qua công khai công việc xong, cô mới hỏi có phải anh hay tới nhà hát không.
Anh nói thỉnh thoảng sẽ đưa người nhà tới, nghe kịch múa ba lê, ca kịch, nhạc kịch đều đã xem một chút.
Tổng bộ tư bản Lâm Sâm ở ngay Nam Hoài, giới tư bản cũng cần xã giao, Thẩm Tế xem qua cô biểu diễn xác suất cũng không thấp.
Chỉ là anh có thể nhớ rõ ràng, quả thật khiến người khác thấy ngoài ý muốn.
Ban đầu cô chỉ là múa đơn đứng đầu, nhưng múa đầu múa đơn cũng chỉ là vai phụ trong vở kịch múa, cũng không phải diễn viên chính được nhiều người chú ý.
Giống như lúc trước cô cũng cực kì ngoài ý muốn, Biên Tự sẽ ở trong mười mấy phút kịch múa, lưu lại ấn tượng với mấy phút múa đơn của cô.
Lương Dĩ Toàn ngây người, không nghe thấy Trình Lạc nói thầm cái gì, lấy lại tinh thần, cô ấy đã xem tới đoạn tiếp theo.
“Oa…, có trạm của cậu với Thẩm Tế, trạm với Lâm Tiếu Sinh, còn có màn đạn nói nam một không tồi, nam hai cũng tốt, cho nên đề nghị chọn nam ba,” Trình Lạc thở dài, “Ba người này thật sự khó chọn nha…, nếu có thể NP với cậu thì tốt rồi…”
Lương Dĩ Toàn đổ một cốc nước ấm uống, chớp mắt hỏi: “NP là cái gì?”
Trình Lạc là biên kịch, mấy ngày nay Lương Dĩ Toàn thường nghe cô ấy nói mấy từ viết tắt kì quái.
“Chính là 1VN, một nữ nhiều nam đấy!”
Ngụm nước Lương Dĩ Toàn uống bị sặc ở cổ họng.
“Ai nha mình chỉ đùa một chút…” Trình Lạc đứng dậy vỗ vỗ lưng cô, “Nhưng mà Thẩm Tế với Lâm Tiếu Sinh đối với cậu thế nào mình đã sớm nhìn ra, trái lại Đoạn Dã lại giấu rất kĩ nha?”
Lương Dĩ Toàn cũng cực kì kinh ngạc hai ngày trước nhận được phiếu của Đoạn Dã.
Vị nam ba kia nhìn có phần lạnh lùng còn chưa nói với cô được mấy câu.
Nếu nói có xuất hiện với cô, chỉ là vừa vặn lúc cùng nhau ăn cơm, sẽ cùng cô ăn phần ức gà trên bàn.
Cô căn cứ theo giọng điệu nhận ra hai tin nhắn vô danh kia là của Đoạn Dã, đêm đầu tiên anh ta gửi cho cô icon ngón tay cái, ngày hôm sau gửi hai cái.
Hình như là khen ngợi cô làm ức gà.
Giống như trong thực đơn nhà ăn, khách hàng dùng ngón tay cái để khen ngợi…
Bởi vì đêm thứ nhất cô chỉ dùng nước trắng nấu ức gà, đêm thứ hai thấy ngoài mình ra còn có người ăn, liền cố ý nấu thêm.
“Mình cảm thấy,” Lương Dĩ Toàn nghiêm túc nghĩ, “Chắc là anh ấy thích ăn ức gà… thôi.”
***
“Nhìn bộ dáng của cô Lương không giống người mới học, tôi cũng không biết hóa ra cô ấy có thể xuống bếp.” Trong phòng ăn, Lục Nguyên nhìn đĩa ức gà của Lương Dĩ Toàn, cảm khái một câu.

Biên Tự liếc mắt nhìn tạp dề trên người Lương Dĩ Toàn, không tiếp lời, cúi đầu đốt một điếu thuốc.
Lục Nguyên vừa định hỏi Biên Tự có từng được Lương Dĩ Toàn nấu đồ ăn cho không, quay đầu thấy gạch cua lạnh ngắt trên bàn cơm, tưởng tượng tới kết cục của phần ức gà làm cho Biên Tự, vừa rồi cậu nói, cái này là cấp gì?
Đây là câu một cô gái có thể nghe nổi sao?
Quá thảm, vẫn là thôi đi.
Trên màn hình chuyển cảnh, đến lúc ăn tối.
Hai bên bàn dài đặt ba cái ghế, Lương Dĩ Toàn ngồi ở góc, bên cạnh, đối diện, phía chéo cũng là nam khách mời.
Hoàn toàn bị vây quanh.
Tay Biên Tự kẹp điếu thuốc đưa lên trên trán.
So với đột nhiên xuất hiện một tình địch, thì đáng sợ hơn là đột nhiên nhảy ra ba tình địch.
Tình hình rất mạnh, Lục Nguyên cũng bắt đầu đau đầu rồi.
Biên Tự ra động tác: “Trực tiếp kéo tới kết quả.”
Lục Nguyên bấm tua, qua một lát nói: “Vừa rồi chuẩn bị bữa tối cho anh, có đoạn tôi cũng chưa kịp xem, không biết có nhắc tới nhạc kịch hay không.”
Biên Tự nhíu nhíu mày thở ra một hơi, dập dập tàn thuốc, lại làm động tác bảo ngừng.
Hình ảnh dừng lại theo tốc độ bình thường.
Đoạn này là nội dung tối hôm qua.

Sáu người khách mời ngồi vây quanh bàn trà, đang công bố tuổi tác và công việc của từng người.
Tổ tiết mục thiết kế rút thăm.

Trên mỗi tờ thăm sẽ viết tên sáu khách mời, mỗi người rút ra một tờ, nói ra ấn tượng đầu tiên về người kia, cũng phụ trách đoán tuổi tác và công việc luôn.
Nếu đoán đúng trong ba lần, có thể nhận được một món quà từ người kia.
Lúc Thẩm Tế ngẫu nhiên rút một tờ thăm chợt cười một cái.
Trình Lạc nói lấy được của ai mà vui vẻ vậy.
Thẩm Tế chỉ nói là ngẫu nhiên lấy ra được cái dễ đoán nhất.
Trong lòng mọi người đều không nói mà nhìn về phía Lương Dĩ Toàn.
Trình Lạc làm MC: “Vậy thì chọn cái dễ nhất đi, nào, dùng một câu nói về ấn tượng đầu tiên của anh về người kia đi.”
Thẩm Tế cẩn thận gấp tờ thăm lại, nhìn Lương Dĩ Toàn ở đối diện: “Vậy thì mượn một câu thơ của người xưa đi, ‘Lư biên nhân tự nguyệt, hạo oản ngưng sương tuyết’.”
Lương Dĩ Toàn sửng sốt, ánh mắt nhìn Thẩm Tế nhẹ nhàng lóe lên.
Các màn hình xa xôi, cách sân khấu bên trong, cách sai lệch 24 giờ, Biên Tự xem liền hiểu được ánh mắt của Lương Dĩ Toàn.
Lúc người khác nghĩ câu thơ này rất chính xác, hoặc là Thẩm Tế tài giỏi, Lương Dĩ Toàn là người duy nhất hiểu được nghĩ của hai câu kia.
Tháng mười hai năm ngoái, Nam Ba biểu diễn bản kịch mới chuyển thể từ bài thơ xưa của Giang Nam .
Lương Dĩ Toàn đóng vai một cô gái lên thuyền qua sông trong vở kịch.
Màn thứ hai của vở kịch, cô dựa vào lan can múa một đoạn, cô gái Giang Nam dịu dàng thanh thoát, yểu điệu xinh đẹp thanh tú, mỗi một cái giơ tay nhấc chân của cô đều thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.
Thẩm Tế đang nói cho Lương Dĩ Toàn biết, ấn tượng đầu tiên của anh về cô là màn biểu diễn kia.
Mà Lương Dĩ Toàn sửng sốt, là vì Biên Tự cũng xem màn biểu diễn kia.
Sau đó đã chỉ đích danh muốn gặp cô, chính là nhìn thấy màn biểu diễn kia.
Một đêm kia, Biên Tự và Thẩm Tế đều ở xem vở kịch kia.
Nhanh chân đến trước với lỡ mất dịp tốt chỉ cách một bước.
Nghĩ là sai lầm, chuyện cũ sẽ khác.
Trên màn hình giống như chuyển thành tốc độ gấp 2 lần, mọi người, cảnh vật đều hiện ra hình ảnh mơ hồ.
Biên Tự vẫn không nhúc nhích ngồi ở trước màn ảnh, mãi đến khi công bố kết quả bỏ phiếu.
Thẩm Tế nhận được tin nhắn Lương Dĩ Toàn gửi tới…
Cô nói với anh: “Không biết anh muốn quà gì, nếu có cơ hội mời anh xem lại một lần nữa?”
Cô muốn nhảy lại , để cho chuyện cũ ôm lấy bạn mới, đem người sai lệch, với cả kí ức sai lệch đều rửa sạch sẽ..


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.