Thời gian tựa như những hạt cát nhỏ trôi qua đầu ngón tay, sẽ trôi qua ở trong sự lơ đãng.
Trải qua một tuần thích ứng, nhóm sinh viên đại học năm nhất dần dần thích ứng với sự rỗi rảnh cùng vội vàng, lại chìm đắm vào cuộc sống đại học lẫn sự đọa lạc. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - internet
Không giống như lúc còn học trung học, cuộc sống muôn màu muôn vẻ, nhất là dạ hội đón người mới đã đến, lại đốt lên nhiệt huyết trong lòng bọn họ, làm cho bọn họ có thể tận tình hưởng thụ thời gian khoái lạc nhất của tuổi trẻ.
Trải qua hội sinh viên cùng đoàn ủy nhiều lần sàng chọn, dạ hội đón người mới cuối cùng lựa chọn hai mươi tiết mục, trong đó hệ quản lý công thương chiếm hai tiết mục, một là do Tô San và Trương Thiên Thiên đăng ký buổi biểu diễn người mẫu, một dù không tham gia sàng chọn, lại trực tiếp được nhân viên nhà trường nhận định làm tiết mục áp trục "Dương cầm bạn vũ".
Có lẽ vì muốn cấp cho mọi người một sự vui mừng, nhân viên nhà trường chẳng những không để tiết mục "Dương cầm bạn nhảy" tham gia sàng chọn, lại còn luôn luôn giữ bí mật.
Đây cũng chính là nói, ngoại trừ Cảnh Huy cùng lão hiệu trưởng và mấy người Trần Phàm, không có ai biết tình hình thực tế của tiết mục này.
Mặc dù tiến hành giữ bí mật với tiết mục, nhưng bên nhà trường vẫn cấp cho Dai Fu và Tiêu Phong một nơi để luyện tập.
Trong một tuần qua, Tiêu Phong mỗi ngày thần thái hớn hở, tươi cười không ngừng, dùng lời của hắn nói: ca rốt cục tỏa sáng mùa xuân thứ hai!
Chính là...Khi Chu Văn hỏi hắn thổ lộ một chút, đầu của hắn lại lắc như trống bỏi, sau đó dùng phương thức như tự an ủi mình để giáo dục: yêu đương tựa như hầm canh, phải dùng lửa nóng chậm rãi nấu, dục tốc sẽ bất đạt.
Đối với lời này, Chu Văn theo thói quen đẩy gọng kính, vẻ mặt lạnh nhạt nói: - Cậu cho cậu là Thương Tỉnh Không tỷ tỷ a, quay phim tình cảm AV cũng đòi chơi ngây thơ?
Bởi vì cần tham gia biểu diễn trong dạ hội đón người mới, Tiêu Phong thành người bận rộn, Tô San cũng không ngoại lệ - mỗi khi trời xế chiều, Tô San xong đường khóa, đều cùng đám người Trương Thiên Thiên cùng nhau tập luyện tiết mục.
Tô San cố gắng, Trần Phàm đều nhìn thấy trong mắt.
Hắn hiểu được, Tô San có lòng tự trọng thật cố chấp, thích tranh cường háo thắng, vô luận làm điều gì cũng muốn tranh thủ làm được tốt nhất, cho dù làm không được tốt nhất cũng phải làm cho chính mình vừa lòng.
Không biết có phải do nguyên nhân Tô San quá bận, hay là bởi vì lần trước hai người thật vất vả mới bồi dưỡng được một chút cảm tình mà nhanh chóng hạ nhiệt độ, trong một tuần vừa qua, số lần Tô San cùng Trần Phàm gặp mặt có thể đếm được trên đầu ngón tay, càng không nói là có thể tranh cãi như trong dĩ vãng.
Biến hóa quỷ dị để cho dì Điền nhìn thấy, lại không hề hiểu được nguyên nhân.
So ra mà nói, tuy rằng Trần Phàm cảm thấy cuộc sống thiếu ít gia vị, nhưng cũng không tạo thành ảnh hưởng đối với hắn quá lớn, mỗi ngày hắn ngoại trừ đi học, vẫn ở lại nhà chơi đùa CS.
...
Khi một luồng ánh nắng chiều chìm xuống đường chân trời, tiếng động xôn xao ban ngày dần dần đi xa, sự yên lặng ban đêm cũng đã đến, nhưng...bên trong đại học Đông Hải nơi nơi đều tràn đầy không khí vui sướng.
Tất cả chuyện này đơn giản là đêm nay đại học Đông Hải cần ở bãi bóng tổ chức dạ hội đón người mới đến.
Đối với những tân sinh mà nói, đây là hoạt động tập thể đầu tiên sau khi bọn họ tiến vào đại học, vô luận có lên sân khấu biểu diễn hay không, bọn họ đều muốn được tham dự trong đó, mà đối với học sinh lớp cao hơn mà nói, bọn hắn phần lớn đều chỉ ôm tâm tư liệp diễm (săn mỹ nữ) mà đến.
Một ít sinh viên bởi vì quan sát dạ hội đón người mới nên sớm đến căn tin ăn cơm, khi trời chiều còn chưa hoàn toàn hạ xuống, liền cùng đồng bạn của mình chiếm lấy địa hình có lợi ở khắp bốn phía trên khán đài.
Bãi bóng lớn như vậy đã hoàn toàn thay đổi, trên sân bóng dựng một sân khấu cỡ lớn, ngay trung ương sân khấu được trải thảm lông màu đỏ tươi. Bên cạnh sân khấu lâm thời được dựng một loạt phòng thay đồ, để cho những ai tham gia diễn xuất có thể ở bên trong làm công tác chuẩn bị.
Dù sắc trời còn chưa hoàn toàn tối hẳn, nhưng đèn pha trong sân bóng đã được mở ra, ngọn đèn màu đỏ vàng chiếu sáng lên cả sân bóng, giống như đang ở giữa ban ngày.
Bốn phía trên khán đài, nơi nơi đều là đầu người nhấp nhô, có khi còn nghe được thanh âm chửi vang, trong đó phần lớn đều là vì giành giật chỗ ngồi.
Tô San, Dai Fu, Tiêu Phong đều cần lên sân khấu biểu diễn trong đêm dạ hội, Trần Phàm tự nhiên không thể vắng mặt.
Chỗ ngồi của Trần Phàm cách sân khấu rất gần, là do Ngu Huyền tới chiếm trước, ngoại trừ bốn chỗ ngồi dành cho người trong phòng ngủ 108, còn có chút người thuộc quản lý công thương.
Bỗng nhiên...
Đèn lớn trên sân bóng đột nhiên tắt lịm, hơn mười tia sáng lade hoa mỹ từ bốn phía sân vận động bắn ra, cả sân vận động chìm trong ánh sáng, tựa như ảo mộng. - Ngao!
Biến hóa bất thình lình, liền giống như đốt lên những ngọn lửa trong lòng, mọi người cùng phát ra tiếng gào như quỷ khốc lang hào tận trời.
Bất quá rất nhanh, tia lade liền biến mất, đèn lớn trên sân bóng được mở ra, âm thành gào to chợt dừng lại, chỉ còn lại tiếng chửi vang ầm ĩ.
Hiển nhiên, mọi người đều nhìn ra, một màn vừa rồi là nhân viên nhà trường đang điều chỉnh thử ngọn đèn, đây là công tác chuẩn bị trước khi bắt đầu dạ hội, nếu không lúc dạ hội diễn ra, ngọn đèn xảy ra vấn đề, đó tuyệt đối không phải là một chuyện tốt. - Ta kháo! Công ty giải trí Lam Cảnh quả nhiên không giống bình thường, đừng nói gì khác, chỉ là dàn dựng sân khấu cùng hiệu quả ánh đèn thì công ty bình thường đã không thể so sánh.
Mở miệng chính là Tiêu Phong, đêm nay hắn mặc một thân lễ phục màu trắng, phối hợp với khuôn mặt mê người có thể miểu sát những cô gái, hắn chỉ cần xuất hiện trên khán đàn liền trở thành tiêu điểm của mọi người, chính xác ra là tiêu điểm của đông đảo nữ sinh.
So ra mà nói, cách ăn mặc tùy ý của ba người Trần Phàm thật có cảm giác như những chiếc lá phối hợp cùng đóa hoa tươi. - Công ty giải trí Lam Cảnh?
Trần Phàm có chút nghi hoặc liếc mắt nhìn Tiêu Phong: - Công ty giải trí này có đặc thù gì sao? - Kháo!
Tiêu Phong cực kỳ bất nhã hướng Trần Phàm làm ra một động tác khinh bỉ thông dụng toàn cầu, mắng: - Trần Phàm, tôi rốt cục đã phát hiện, cậu cùng tiểu Huyền tử đều từ tinh cầu khác tới, nếu không làm sao lại không biết công ty giải trí Lam Cảnh? - Lại bắt đầu khoe khoang.
Chu Văn có lẽ đã thói quen lúc Tiêu Phong thích khoe khoang liền dội nước lạnh, lần này cũng không ngoại lệ, theo thói quen đẩy gọng kính.
Khác với dĩ vãng, Tiêu Phong lại không đả kích Chu Văn, mà là tiếp tục khoe khoang nói: - Bề ngoài Lý Dĩnh đã thối lui ra khỏi giới giải trí, trên thực tế thân phận đã có chuyển biến, từ nghệ sĩ biến thành bà chủ, công ty giải trí Lam Cảnh là do nàng mở ra.
Công ty của Lý Dĩnh?
Trần Phàm ngây ra, trong đầu không khỏi dần hiện ra thân thể mềm mại tràn ngập hương vị nữ nhân thành thục của Lý Dĩnh.
Hay là...đêm nay nàng cũng tới?
Trong lòng Trần Phàm vừa động, theo bản năng nhìn lướt qua sân khấu.
Bởi vì dạ hội sắp bắt đầu, những người diễn mấy tiết mục mở màn đều đã làm chuẩn bị, chung quanh sân khấu ngoại trừ thành viên hội sinh viên phụ trách duy trì trật tự, hoàn toàn trống rỗng, ngẫu nhiên sẽ nhìn thấy sinh viên mặc trang phục biểu diễn từ phòng thay đồ bên cạnh sân khấu đi ra.
Bên trong một gian phòng thay đồ.
Lý Dĩnh trong bộ váy áo màu đen bới cao mái tóc, trên mặt trang điểm rất nhạt, cơ bản giống như chỉ là dưỡng da, nhưng mặc dù là như vậy, sự xuất hiện của nàng vẫn chói lọi che phủ những nữ sinh khác, ánh mắt những nữ sinh nhìn về phía nàng đã tràn ngập vẻ hâm mộ cùng sùng bái, thậm chí đại bộ phận nữ sinh còn đến nhờ nàng ký tên.
Tô San cùng Trương Thiên Thiên là ngoại lệ.
Bởi vì tiết mục hai nàng ở tận thứ chín, vì thế hai nàng cũng không lập tức thay quần áo, mà là đang nhờ sự trợ giúp của nhân viên trang điểm sửa sang lại tạo hình.
Những nữ sinh sắp lên sân khấu biểu diễn vẻ mặt hưng phấn, trong con ngươi Lý Dĩnh lại hiện lên tia hâm mộ, tựa hồ...mọi thứ trước mắt khiến cho nàng nhớ lại kiếp sống nghệ sĩ trước kia.
Đồng thời, cũng làm cho nàng nhớ lại một thân ảnh điêu khắc thật sâu trong nội tâm của nàng.
Thân ảnh hiện lên, hơi thở của Lý Dĩnh đột nhiên dừng lại, thân mình nhịn không được nhẹ run lên một chút.