Trong nháy mắt, hội trường đang yên lặng chợt bùng lên, cảm giác như từng đợt sóng tạo ra khi một viên đá ném vào mặt hồ phẳng lặng.
Những ký giả ngồi bên dưới qua khoảng khắc khiếp sợ đều đứng bật dậy, cảm giác không biết có phải mình đang nhìn nhầm hay không.
Có mấy ký giả còn bạo gan lấy máy ra chụp hình.
Mặc dù lúc tiến vào phòng hội nghị, nhân viên công tác đã nghiêm cấm bọn họ chụp hình ở hiện trường nhưng bọn họ đều biết việc xuất hiện chậm trễ của Trần Phàm sẽ là tiêu điểm lớn nhất của hội nghị!
Vào lúc này nếu bọn họ thông qua điện thoại di động tải hình lên mạng internet thì sẽ gây ra tiếng vang cực lớn!
Danh tiếng của bọn họ cũng theo đó tăng lên rất lớn, tiền thưởng cũng sẽ càng nhiều... Nguồn truyện: Truyện FULL
Về phần truy cứu trách nhiệm sau này thì bọn họ không quản nhiều đến vậy!
So với đám ký giả thì những thương nhân lớn kia có tu dưỡng cao hơn một chút, bọn họ tuy cũng chấn động nhưng không đứng lên.
Còn những quan viên sau khoảnh khắc khiếp sợ đều nhanh chóng suy nghĩ việc Trần Phàm đến đây sẽ khiến gây ra phản ứng dây chuyền như thế nào.
Dù sao, việc Trần Phàm đến sẽ làm cho ván cờ trên cao tầng kia tiếp tục.
Có câu nói, thần tiên đánh nhau, bình dân chịu khổ.
Bọn họ mặc dù không có tư cách tham dự trận cờ này không có nghĩa là nó không có quan hệ đến bọn họ. Ngược lại kết quả của nó sẽ quyết định tương lai, vận mệnh và quan lộ của rất nhiều người!
Những người trên đài chủ tịch, ngoại trừ Edward biết được nội tình thì mọi người bao gồm cả Yến Khánh cũng đều vì việc Trần Phàm đến mà cảm thấy khiếp sợ, chỉ là bọn họ giấu diếm tốt hơn một chút thôi so với những người ở dưới.
Sau khoảnh khắc khiếp sợ, cặp mắt những lãnh đạo đứng về phía đối lập với Yến gia bao gồm cả Bàng Vân Thiên đề lóe lên kích động.
Ngay cả những quan viên cấp thấp dưới đài chủ tịch cũng hiểu Trần Phàm chưa chết có nghĩa là ván cờ sẽ còn tiếp tục, huống hồ là bọn họ còn có khứu giác chính trị nhạy bén hơn nhiều.
Có cảm xúc trái ngược với bọn họ chính là thê đội của Yến gia, bọn họ sau khi trấn tĩnh lại thì việc đầu tiên là nhìn cả vào Yến Khánh, cảm giác muốn biết y sẽ xử lý chuyện này như thế nào.
Có thể nói, bởi vì Yến Khánh khá hiểu rõ năng lực đơn độc tác chiến của Trần Phàm nên sự khiếp sợ sau khi hắn đến ít hơn rất nhiều so với đám người Bàng Vân Thiên.
Y chẳng qua chỉ hơi sửng sốt một chút mà thôi.
Sau đó y lập tức khôi phục bình thường, khẽ nhếch mép lanh như băng.
Tựa hồ...Y tuyệt không lo lắng Trần Phàm chưa chết.
Lo lắng sao?
Không!
Trong kế hoạch của Yến Khánh, cho dù là Trần Phàm còn có thể sống sót trở về Trung Quốc hay không cũng sẽ gặp phải bi kịch, chẳng qua là kéo dài quá trình hơn một chút mà thôi!
Edward ngồi cạnh Yến Khánh vì đã nghe qua Daifu nói ra kế hoạch của Trần Phàm nên không hề cảm thấy có chút kinh ngạc.
Lúc này, Edward thấy Yến Khánh khẽ nhếch miệng thì bất giác lộ ra một nụ cười giễu cợt, tựa hồ đang giễu cợt Yến Khánh vô tri.
Không riêng gì Edward như thế, dưới đài chủ tịch, chỗ hàng thứ nhất và thứ hai dành cho các thương nhân lớn, mấy người Daifu, Hoàng Phủ Hồng Trúc vì biết nội tình nên đều nhìn ánh mắt ngu ngốc của Yến Khánh, lộ vẻ mong đợi Trần Phàm sẽ ngoan độc đánh vào mặt Yến Khánh.
Trong đó Tiêu Phong là kích động nhất!
Kể từ biết Trần Phàm cho tới nay, y đã chứng kiến Trần Phàm làm ra rất nhiều chuyện kinh thiên động địa nhưng chỉ cần nghĩ tới việc Trần Phàm trước mặt mọi người trong hội trường hung hăng đánh vào mặt Yến Khánh thì y cực kỳ kích động, cảm thấy trái tim như muốn nhảy lên tới cổ, hai tay bất giác xoắn chặt vào nhau!
Trong ánh mắt hy vọng của đám người Daifu, Trần Phàm bước lên một bước tiến vào phòng hội nghị.
Thân hình hắn vừa bước vào phòng thì đồng thời làm lộ ra Hoàng Chí Văn khuất ở sau lưng.
Hoàng Chí Văn?
Đột nhiên thấy Hoàng Chí Văn xuất hiện ở phía sau Trần Phàm, cả hiện trường đang sôi trào vì Trần Phàm đến lại trở nên lặng phắc.
Ngoại trừ mấy người Daifu biết nội tình còn những người khác không hẹn gặp, nhìn dồn cả vào Hoàng Chí Văn.
Đối mặt với ánh mắt của toàn trường, người được quan trường phía nam đánh giá là sói đói ăn người không nhả xuơng như Hoàng Chí Văn lại hơi cúi người.
Vào lúc này, tựa hồ y dùng phương thức này để biểu đạt sự tôn trọng đối với Trần Phàm!
Đồng dạng y cũng đang dùng phương thức này để phát ra tin tức đối với những người trong phòng: Chủ của Hoàng Chí Văn ta là Trần Phàm!
Nhìn cử động khẽ khom người của Hoàng Chí Văn, toàn trường xôn xao, cảm giác khiếp sợ lại một lần nữa xuất hiện trên khuôn mặt phần lớn mọi người.
Hôm nay người đứng đầu tỉnh Liêu Ninh là Hoàng Chí Văn, được cho là một trong những đại nhân vật tham gia hội nghị lần này, hơn nữa y vẫn được cho rằng là tay sai trung thành nhất của Yến gia nên được chú ý cực cao.
Vào lúc này, Hoàng Chí Văn giống như là nô tài, cung kính địa đứng sau Trần Phàm
Khiến cho phần lớn người ở hiện trường, nhất là những quan viên khiếp sợ không khác gì Trần Phàm đột nhiên xuất hiện!
Sau khi khiếp sợ, ánh mắt những quan viên kia không hẹn mà gặp nhìn về Yến Khánh trên đài chủ tịch.
Trên đài chủ tịch, nụ cười lạnh như băng của Yến Khánh đã sớm biến mất không còn thấy dấu vết, chỉ còn lại nỗi khiếp sợ!
Lúc trước, Trần Phàm xuất hiện mặc dù làm y cảm thấy khiếp sợ nhưng vẫn chưa biểu hiện ra mặt.
Vào lúc này, rốt cục y đã động dung rồi!
Ánh mắt của y nhìn chằm chằm vào Hoàng Chí Văn đang đứng như nô tài sau lưng Trần Phàm, trên mặt tràn đầy vẻ khó tin!
Dù sao, Hoàng Chí Văn có thể lăn lộn tới mức độ hiện giờ, ngoại trừ năng lực bản thân không tầm thường, lòng dạ sâu đậm, thấu hiểu quy tắc quan trường, biết làm người làm việc thì điều quan trọng nhất là được Yến gia nâng đỡ!
Hiện giờ kẻ dựa vào gốc đại thụ Yến gia để một bước lên trời như Hoàng Chí Văn lại trở thành nô tài của Trần Phàm?
Cho dù là Yến Khánh cả đời đã nhìn quen sóng to gió lớn, vẫn bị khiếp sợ không thể cưỡng nổi.
Y chỉ cảm thấy một cái tát lặng lẽ quất vào mặt!
Một tát này, không vang nhưng cực kỳ đau đớn.
Một cái tát này làm cho quyền uy xác lập nhiều năm qua của Yến Khánh bị khiêu chiến, sự kiêu ngạo do quyền uy mang tới trong lòng bị xé thành từng mảnh nhỏ!
Từ trước tới giờ, Yến Khánh chưa từng cảm thấy nhục nhã như vậy!
Từ trước đến giờ, chưa có một người nào dám quang minh chính đại đánh vào mặt của y!
Một cũng không có!
Cho dù là lúc trước ở quán cơm Yến Kinh, lão thái gia của Trần gia vì lấy đại cục làm trọng, cũng không dám trực tiếp trở mặt với Yến Khánh.
Ngày đó ở tiệm cơm Yến Kinh, lão thái gia của Trần gia không dám.
Nhưng công tử của Trần gia mà ông gửi gắm hy vọng lại dám!
Nhìn một hồi, vẻ khiếp sợ trên mặt Yến Khánh dần dần biến mất, chỉ còn lại vẻ mặt âm trầm. Y vẫn nhìn chằm chằm vào Hoàng Chí Văn, cảm giác hận không được đem Hoàng Chí Văn bằm ra vạn đoạn!
Nếu như là trước kia, đối mặt với ánh mắt lạnh như băng của Yến Khánh, Hoàng Chí Văn sợ rằng ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Nhưng vào lúc này y lại nghênh đón không hề sợ hãi.
Thấy Hoàng Chí Văn trước kia ở trước mặt mình ngay cả chó Nhật cũng không bằng, hiện giờ lại có thể hoàn toàn không thèm để ý tới ánh mắt của mình, sự tức giận trong lòng của Yến Khánh hoàn toàn bộc phát.
Nhận thấy được sự tức giận điên cuồng trên mặt Yến Khánh, Bàng Vân Thiên hồi phục lại từ trong khiếp sợ lẫn vui mừng, vội vàng đứng dậy đi tới hỏi - X X...
Bàng Vân Thiên chỉ gọi tên như vậy, câu nói kế tiếp mặc dù không nói ra miệng, nhưng là ý tứ cũng rất rõ ràng: Kế tiếp làm sao bây giờ?
Làm sao bây giờ?
Không đợi Yến Khánh ra chỉ thị, Trần Phàm quay sang nói với Hoàng Chí Văn câu gì đó.
Hoàng Chí Văn gật đầu cung kính, sau đó đi về chỗ khu vực dành cho quan viên.
Dưới ánh đèn, bước chân của y trầm ổn, không hề để lộ ra sự kích động trong lòng.
Thấy hành động "Cả gan làm loạn" của Hoàng Chí Văn, các ký giả trợn tròn mắt.
Những thương nhân lớn kia cũng vậy.
Thậm chí bao gồm cả Bàng Vân Thiên và một số quan viên lãnh đạo cũng kinh ngạc!
Lúc này bọn họ rất muốn hỏi Hoàng Chí Văn, chẳng lẽ có Trần Phàm làm núi dựa, ngươi sẽ không sợ Yến Khánh đến báo thù sao?
Sợ sao?
Không sợ!
Bởi vì...Hoàng Chí Văn tin tưởng sâu sắc câu nói kia của Trần Phàm - Ngày mai anh chẳng qua là một con sói đói cắn Yến Khánh một miếng mà thôi nhưng chẳng bao lâu sau những người từng xem anh như con chó của Yến gia sẽ như một bầy chó Nhật ngưỡng mộ anh! - Đưa Hoàng Chí Văn đi ra ngoài.
Đang lúc Hoàng Chí Văn hoàn toàn đem Yến Khánh thành không khí, bước tới chỗ của mình thì Yến Khánh nheo mắt nói với Bàng Vân Thiên.
Nhận được chỉ thị của Yến Khánh, Bàng Vân Thiên gật đầu rồi nói với Hoàng Chí Văn đang ưỡn ngực bước đi - Hoàng bí thư, anh đến trễ đã ảnh hưởng tiến trình hội nghị, X X bảo anh trở về trước.
Không thể không nói, thân là người đứng đầu Đông Hải, Bàng Vân Thiên nói chuyện rất khôn khéo. Những lời trên bề ngoài mặc dù đơn giản nhưng trên thực tế rất có dụng tâm, chẳng những chỉ ra ý tứ của Yến Khánh mà còn đổi hai chữ ra ngoài thành hai chữ trở về. - Chắc là cũng muốn tôi trở về?
Không đợi Hoàng Chí Văn trả lời, Trần Phàm đã lên tiếng, thanh âm không quá lớn nhưng đủ để cho mỗi người trong hội trường đều nghe được.
Trần Phàm vừa nói xong, hiện trường lại lâm vào yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng bước chân trầm ổn của Hoàng Chí Văn.
Tất cả lại bất giác nhìn về Yến Khánh, trên mặt tràn ngập mong đợi.
Hiển nhiên lúc này bọn họ đều hiểu, lời vừa rồi của công tử Trần gia coi như đã vung kiếm.
Vung kiếm có nghĩa là cuộc đấu của công tử Trần gia và Yến gia đã chính thứ từ chuyển từ tối ra sáng.
Vung kiếm!
Đại biểu cho sự kiện công tử Trần gia lần đầu tiên từ chuyển từ thủ sang công!