Nói về đánh bài thì hai người Tô San cùng Lý Dĩnh, làm sao có thể là đối thủ của Trần Phàm!
Sau một trận phân rõ thắng bại qua đi...ở dưới ánh nhìn chăm chú không chuyển mắt của Trần Phàm. Tô San cùng Lý Dĩnh tâm ý tương thông, xoay người đưa lưng về phía Trần Phàm.
Thấy một màn này, Trần Phàm không khỏi ngẩn ra...Còn chưa kịp mở miệng, thì đã thấy Tô San và Lý Dĩnh, đồng thời vươn tay ra sau lưng, nhẹ nhàng tìm khuyên cài áo, sau đó...chậm rãi tháo khuyên áo ra! - Tách...tách...
Khuyên áo vừa cởi, dây yếm nháy mắt tuột ra khỏi tấm lưng trắng nõn bóng loáng của hai nàng. - Hô...hô...
Thấy một màn này, Trần Phàm toàn thân căng cứng, nhịp thở cũng trở nên dồn dập. Dục vọng trong đôi con ngươi không có cách nào che giấu nổi. - Ngốc tử, đón lấy nè...
Ngay khi nhịp thở của Trần Phàm trở nên dồn dập, thì Tô San đã cởi xong chiếc áo yếm, quẳng ném về phía sau. Kết quả bởi vì không chính xác, ném không có tới trước người Trần Phàm, mà rơi lủng lẳng ở trên đầu chiếc ghế salon...
Trần Phàm ngẩn ngơ!
Còn Tô San đang đưa lưng về phía Trần Phàm, thì khuôn mặt thẹn thùng đến mức đỏ bừng. Trong lòng như một chú nai con bị thương, kinh hoàng không dứt. - Hô.
Theo sau, nàng hít sâu vào một hơi, chậm rãi đưa tay chuyển xuống dưới hông, nắm lấy chiếc quần lót làm bằng tơ lụa, nhẹ nhàng cởi xuống...
Một centimet...
Hai centimet...
Ba centimet...
Ánh mắt Trần Phàm bám sát theo cử động của Tô San, sau khi Tô San cởi chiếc quần lót ra được ba centimet, thì giữa hai đùi thấp thoáng hiện ra cảnh xuân. Cùng lúc này, Lý Dĩnh cũng đó mặt, cởi bỏ hàng phòng tuyến cuối cùng ở trên người. Kết quả bởi vì động tác quá mạnh, mà chiếc quần lót bị tụt hẳn xuống dưới...
Chứng kiến một màn này, Trần Phàm đã trực tiếp ngừng thở.
Tiếp theo...nhìn thấy Lý Dĩnh gọn gàng cởi bỏ hàng phòng tuyến cuối cùng, thì Tô San cũng không dám lãnh đạm, hơi khom lưng, nhấc chân lên...
Nàng vừa nhấc chân lên, cảnh xuân càng hiển lộ ra rõ ràng, làm cho Trần Phàm cả người khô nóng, dưới bụng như có một cỗ liệt hỏa đang thiêu đốt bình thường!
Nhưng...Trần Phàm còn chưa kịp hồi phục lại tinh thần, thì Tô San đã cởi nốt chiếc quần lót ra, nhẹ nhàng ném xuống ghế salon, nói: - Ngốc tử, em với chị Lý Dĩnh đi ngủ đây...
Nói xong, Tô San quay lưng về phía Trần Phàm, dẫn đầu bước đi, cặp mông đẹp theo mỗi nhịp bước chân của nàng mà rung rinh lên, làm cho người khác phải mơ mơ màng màng!
So ra mà nói, Lý Dĩnh hiện giờ đã hai mươi bảy tuổi, độ tuổi phát triển hoàn mỹ nhất của một người phụ nữ. Kiều đồn cùng chiếc eo nhỏ có những đường chết người, hơn nữa trời sinh nàng đã có thân hình mềm mại như rắn nước, mỗi khi xoay người bờ mông so với Tô San...trông càng có nhiều lực đàn hồi co giãn hơn!
Cảnh xuân phơi bày ở trước mắt, nhất thời làm cho Trần Phàm nhiệt huyết sôi trào mênh mông...
Trong lúc hoang mang, Trần Phàm thấy Lý Dĩnh âm thầm vươn tay ra sau lưng làm dấu, cái động tác ám muội này có ý nghĩa gì, mỗi một người đàn ông đều sẽ hiểu rõ ràng!
Nhìn thấy Lý Dĩnh lặng lẽ làm ra động tác kia, Trần Phàm trong nháy mắt liền hiểu được ý tứ của Lý Dĩnh, hắn cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, nhưng cũng không đuổi theo hai người mà đứng dậy đi về hướng phòng tắm.
Trên thang lầu, lúc Tô San cùng Lý Dĩnh đi lên lầu nhìn thấy Trần Phàm vội vã đi vào phòng tắm, biểu hiện hai người hoàn toàn khác hẳn.
Lý Dĩnh thì mị nhãn như tơ, cảm giác như chỉ hận không thể lập tức lên giường với Trần Phàm.
Mà Tô đại tiểu thư lại cười xấu xa: - Chị Lý Dĩnh, đêm nay tên kia khẳng định khó chịu muốn chết. - Ân.
Lý Dĩnh nhẹ gật đầu, trong lòng không ngừng cười khổ, chị cũng đang khó chịu muốn điên cuồng đây, nếu không phải bởi vì có mặt Tô San, nàng đã sớm cùng Trần Phàm đại chiến mấy hiệp, huống chi là người có bản năng sinh lý mạnh mẽ như Trần Phàm?
Cố nén xúc động muốn lập tức lên giường với Trần Phàm, Lý Dĩnh cùng Tô San đi vào phòng ngủ. - Ân, tên ngốc tử còn rất biết tự giác, biết giúp chúng ta thu dọn giường.
Đi vào phòng ngủ, nhìn thấy quần áo trên giường đã được dọn dẹp, Tô San khẽ cười nói.
Lý Dĩnh vốn muốn nói với Tô San muốn ngủ một mình trong phòng khách, để tối nay nàng có thể lén tới tìm Trần Phàm, lúc này nghe được lời của Tô San, quả thực giống như khóc không ra nước mắt, đành buông tha ý tưởng.
Hiện giờ Tô San đã đưa ra ý tứ muốn ngủ chung với nàng, nàng còn đòi đi ngủ ngoài phòng khách, khó tránh sẽ làm cho Tô San hoài nghi.
Tuy rằng Lý Dĩnh chỉ hận không thể lập tức đóng phim AV với Trần Phàm, nhưng trong lòng vẫn luôn lo lắng sẽ bị Tô San phát hiện, nàng tin tưởng hiện tại Tô San thực sự không để ý chuyện cùng nàng ở chung một chỗ với Trần Phàm, nhưng nàng không dám cam đoan Tô San có để ý tới chuyện nàng lên giường với Trần Phàm trước hay không.
Nếu không phải lo lắng chuyện này, lúc đang nấu cơm chiều, nàng đã thừa nhận thẳng với Tô San từng cùng Trần Phàm phát sinh quan hệ. - Chị Lý Dĩnh, chị có cảm thấy có cảm giác kỳ quái hay không?
Ngay khi Lý Dĩnh vừa buông tha ý tưởng kia, Tô San nằm trên giường bắt chéo hai chân, không chút để ý tới cảnh xuân bộc lộ ra ngoài, mang theo vài phần xấu hổ, vài phần tò mò nhìn Lý Dĩnh hỏi.
Cảm xúc kỳ quái?
Nghe được Tô San hỏi như vậy, vẻ mặt Lý Dĩnh ngạc nhiên, trước đó nàng bị kích thích tới mức dòng suối nhỏ đã vỡ đê, có thể không có cảm giác sao? - Ân.
Do dự một chút, Lý Dĩnh nhìn Tô San gật đầu.
Dưới ánh đèn, thần tình Tô San đỏ bừng, đôi mắt to mê người nhìn chằm chằm Lý Dĩnh, thấy Lý Dĩnh gật đầu nói: - Nguyên...nguyên lai chị cũng có, em còn tưởng rằng chỉ có em có thôi. Cảm giác thật kỳ quái nga, giống như bị điện giật, cả người ngứa ngáy, nhột nhột...còn thêm nơi đó bị như vậy...
Lý Dĩnh thật vất vả mới áp chế xúc động trong nội tâm, lúc này nghe được Tô San hình dung như vậy, cũng liền cảm giác, nhịn không được cười mắng: - Con nhỏ phóng đãng, chị thấy em phát xuân rồi! - Hừ hừ, chị mới phát xuân rồi ấy!
Tô San đỏ mặt phản kích một câu, sau đó nhìn dáng người đầy đặn của Lý Dĩnh, cuối cùng ánh mắt dừng giữa hai đùi nàng, như phát hiện được tân đại lục kinh hô: - Ai nha chị Lý Dĩnh, chỗ đó của chị cũng ướt nha! - A.
Nghe được Tô San kêu lên. Lý Dĩnh vừa sợ vừa thẹn, sau đó vì che giấu xấu hổ, nhào lên giường chọc lét Tô San. - Lạc...lạc...đừng...đừng chọc nữa, thật nhột quá đi...
Tô San bị Lý Dĩnh tập kích, nhất thời lăn lộn cầu xin tha thứ.
Cùng lúc đó.
Trần Phàm đi lên lầu, vừa lúc đi ngang qua phòng ngủ của Tô San, nghe được thanh âm bên trong truyền ra, lửa dục vừa dùng nước lạnh áp chế xuống lại bốc cháy lên!
Cảm giác này giống như băng hỏa lưỡng trọng thiên, làm cho Trần Phàm thiếu chút nữa muốn hỏng mất, hận không thể lập tức đẩy cửa phòng ngủ đi vào đẩy ngã cả hai nàng.
Không được...nghĩ tới quan hệ giữa ba người còn chưa tới mức có thể song phi, Trần Phàm lại nhẫn nhịn xuống, bước nhanh về phòng ngủ của mình, chờ đợi Lý Dĩnh tới an ủi tâm linh cùng cây thương đang bị tổn thương của hắn.
Khi Trần Phàm trở lại phòng ngủ của mình, âm thanh trong phòng Tô San cũng dần biến mất.
Trên giường lớn, Tô San nằm xoay tay chân, hai chân rẽ ra, hoàn toàn không để ý hình tượng thở hổn hển, thân thể mềm mại trắng noãn lại nổi lên từng trận đỏ ửng.
Lý Dĩnh nằm bên cạnh Tô San, trên người càng đỏ ửng hơn Tô San.
Tất cả chuyện này là vì nàng thầm hẹn sẽ cùng Trần Phàm lên giường, nên tinh thần luôn bị vây trong sự phấn khởi. - Mệt quá đi, cả người đều mềm nhũn.
Thở hổn hển, Tô San quay đầu nhìn Lý Dĩnh nói.
Lý Dĩnh vốn đang ảo tưởng một lát sẽ cùng Trần Phàm dùng tư thế nào lăn trên giường, nghe được lời than của Tô San, chợt ngẩn ra, lại mừng thầm: - Mệt mỏi thì ngủ sớm một chút đi, thời gian không còn sớm nữa đâu. - Ân.
Có lẽ Tô San đã thật sự mệt mỏi, nghe Lý Dĩnh nói cũng không hề hoài nghi, lại uể oải: - Chị tắt đèn đi, em mệt quá rồi. - Được.
Lý Dĩnh chỉ hận Tô San không lập tức đi cùng vợ Chu Công nghiên cứu thảo luận nhân sinh, vì thế đâu dám chậm trễ?
Rất nhanh. Lý Dĩnh đứng dậy tắt đèn, Tô San xoay người, một đùi trắng nuột gác lên người Tô San, một bàn tay cũng không ngoan ngoãn đặt lên bộ ngực nàng, lẩm bẩm nói: - Chị Lý Dĩnh, của chị còn lớn hơn em nữa, có bí quyết gì không?
Bị Tô San nắm ngực. Lý Dĩnh bi nhảy dựng, cố nén dày vò nhẹ giọng nói: - Ân, vừa vặn 34 D. - Người ta còn chưa đủ 34 D, làm sao mới lớn hơn được đây?
Tô San nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng hỏi. - Chị...chị cũng không biết.
Lý Dĩnh khóc không ra nước mắt, lại trả lời: - Tự nó lớn thôi. - Nha.
Lần này Tô San nhẹ nhàng nga một tiếng đã không còn hồi âm, hơn nữa hơi thở cũng đều đặn hơn, như đã ngủ.
Nhận thấy được điểm này, Lý Dĩnh kích động, đồng thời cũng không dám nhúc nhích, sợ đánh thức Tô San.
Một bên cảm giác tịch mịch khó nhịn, cảm nghĩ xoay chuyển liên tục, một bên không dám nhúc nhích, loại cảm giác hoàn toàn trái nghịch này làm cho Lý Dĩnh giống như Trần Phàm bị băng hỏa lưỡng trọng thiên hành hạ, cảm giác khác thường kích thích hô hấp của nàng trở nên có chút dồn dập, nhiệt độ cơ thể cũng dần dần thay đổi, suối nước không thể khống chế chảy ra...
Không biết qua bao lâu, Lý Dĩnh ngừng thở, nhẹ nhàng chuyển cánh tay của Tô San xuống giường.
Vừa chuyển đi, Lý Dĩnh phát hiện hơi thở của Tô San vẫn đều đặn, lại thật cần thận đẩy đùi Tô San ra.
Làm xong tất cả chuyện này, Lý Dĩnh cũng không lập tức xuống giường, mà giả vờ lật người, lắng nghe động tĩnh sau lưng.
Vài giây sau, khi Lý Dĩnh nhìn thấy Tô San không có động tĩnh, cũng không còn chịu đựng được nữa, nàng thật cẩn thận ngồi dậy, chậm rãi giẫm lên thảm sàn, sau đó lặng yên đi ra khỏi phòng ngủ.
Một bước.
Hai bước.
Ba bước.
Trong bóng đêm, Lý Dĩnh nhón chân, giống như đi làm ăn trộm.
Đợi khi nàng đi tới cửa phòng, lại nhịn không được dừng bước quay đầu lại nhìn Tô San, xác định Tô San thật sự đã ngủ, nhẹ nhàng vặn nắm cửa, chậm rãi mở ra.
Cửa phòng ngủ mở ra, Lý Dĩnh ngừng thở bước ra khỏi phòng ngủ, sau đó giống như con chim thoát khỏi lồng giam, trên mặt lộ ra biểu tình kích động, bước chân càng nhanh hơn.
Trong phòng ngủ cuối hành lang, Trần Phàm vốn thấy Lý Dĩnh làm ra ám chỉ, cũng không ngủ, mà ngồi ở đầu giường châm thuốc hút, dùng nicotin đè nén lửa dục đang bốc cao.
Trong bóng đêm, ngọn lửa đỏ tươi chiếu rọi lên khuôn mặt của hắn, mơ hồ có thể nhìn thấy vẻ kích động của hắn.
Theo sau...
Hắn giống như vừa nghe được gì đó, dụi tắt tàn thuốc đưa mắt nhìn ra cửa.
Trong bóng đêm hắn rõ ràng nhìn thấy thân thể trần như nhộng của Lý Dĩnh xuất hiện ngay cửa phòng.
Có lẽ cảm giác phòng ngủ của Trần Phàm cũng không gần phòng Tô San, đến cửa nàng cũng không quay đầu lại nhìn lại trực tiếp đẩy cửa phòng ra, động tác cũng không cẩn thận như trước, ngược lại cho người ta loại cảm giác thật khẩn cấp. - Dát chi!
Theo tiếng cửa mở thật khẽ, cửa phòng bị Lý Dĩnh đẩy ra.
Theo sau...không đợi Trần Phàm mở miệng, Lý Dĩnh nhìn thấy thân thể trần truồng của Trần Phàm ngồi ngay đầu giường.
Nhìn thấy Trần Phàm. Lý Dĩnh giống như con thiêu thân lao đầu vào lửa, trực tiếp lao về hướng Trần Phàm.
Trần Phàm thấy thế tim đập thình thịch, lập tức nghênh đón. - Hô...hô... Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Rất nhanh Lý Dĩnh vọt vào ngực Trần Phàm, thân thể mềm mại ôm sát người hắn, ôm cứng vòng eo thô dày, làm cây thương cứng ngắc gác trên bụng của nàng, hơi thở nàng trở nên cực kỳ dồn dập.
Lý Dĩnh không đợi Trần Phàm đáp lại, thở hổn hển, trực tiếp hôn Trần Phàm.
Trần Phàm vốn đã bị trêu chọc sắp không chịu nổi, lúc này cảm nhận được vẻ điên cuồng của Lý Dĩnh, lửa dục trong cơ thể cũng hoàn toàn bị châm lên, dùng sức hôn trả Lý Dĩnh đồng thời một bàn tay ôm cô nàng, một bàn tay thành thạo hoạt động bên trong hai chân nàng... - A...
Khi bàn tay Trần Phàm vuốt ve bên trong hai chân Lý Dĩnh, Lý Dĩnh chỉ cảm thấy cả người giống như bị điện giật, mềm nhũn, theo bản năng dời môi phát ra tiếng rên rỉ thật nhỏ.
Bên tai vang lên tiếng rên rỉ kìm nén xúc động của Lý Dĩnh, Trần Phàm chỉ cảm thấy khí huyết toàn thân sôi trào lên.
Nhưng...hắn còn chưa kịp đáp lại, thì Lý Dĩnh đã vội vàng chìa bàn tay phải ra, nắm chặt lấy cây thương đang cương cứng, di chuyển lên xuống, đồng thời dồn dập ngâm khẽ: - Muốn...em muốn...
Nhận thấy Lý Dĩnh chủ động muốn điên cuồng, nghe tiếng ngâm khẽ, đủ có thể làm cho dục vọng của bất cứ người đàn ông nào bùng lên. Trần Phàm không nói hai lời, nhiệt tình hôn môi, hôn cổ Lý Dĩnh, đồng thời ôm Lý Dĩnh đẩy thẳng xuống giường.
Lý Dĩnh nằm xuống giường, hai tay bá chặt lấy cổ Trần Phàm, chủ động dang chân ra, kẹp lấy bên hông của Trần Phàm, giống như một con bạch tuộc quấn chặt lấy Trần Phàm không nói, mà còn chủ động vẹn vẹo kiều đồn xinh đẹp, nghênh đón cây thương nóng bỏng như khúc thép kia... - A...
Lý Dĩnh chủ động nghênh đón, Trần Phàm lập tức phát hỏa, mạnh mẽ trùng kích vào khu rừng rậm thần bí, làm cho nàng phải mím chặt môi, cố gắng kìm chế không cho phát ra thanh âm rên rỉ sung sướng.
Trong bóng tối, cây thương cứng rắn lại trùng kích. - A!
Nương theo tiếng rên xúc động của Lý Dĩnh vang lên ở bên tai, hai thân hình nóng bỏng quấn chặt vào nhau...