Cực Phẩm Thiên Vương

Chương 610: Ác mộng buông xuống (2)



Đổ ngọc, còn gọi là "đổ thạch đầu", là một loại phương thức giao dịch nguyên liệu ngọc thạch từ xa xưa.
 
Khi người ta muốn bán ra ngọc nguyên thạch, lúc này thường nhân rất khó lòng đánh giá hàm lượng ngọc bên trong khối ngọc, trước khi mua cũng không cho phép người nào bổ ra kiểm tra, sau khi mua xong thì mới có thể tiến hành giám định khối ngọc. Cho nên cái loại phương thức giao dịch ngọc nguyên thạch may rủi này, người ta xưng là "đổ ngọc.
 
Cho đến hôm nay, đổ ngọc vẫn là phương thức giao dịch khi mua bán ngọc nguyên thạch. Theo vài năm gần đây, ngành kinh doanh ngọc thạch sinh ý phát hỏa, sinh ý đổ ngọc cũng nước dâng theo thuyền, phát hỏa đến mức làm cho người ta phải níu lưỡi không thôi.
 
Nhưng...
 
So sánh cùng phương diện đánh bạc mà nói, thì đổ ngọc vẫn còn không tính là dòng chính.
 
Khi A Thủy dựa theo Trần Phàm phân phó, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai giải quyết Trầm Sơn, đổi vị trí nắm giữ vốn lưu động của Trầm Sơn trong tay, giành lấy trường đổ ngọc ngầm của Thanh Bang ở biên cảnh Vân Nam, đồng thời sòng bạc nằm trên tầng cao nhất của một khách sạn năm sao ở Thâm Quyến, cũng đang nghênh đón một vị khách nhân đặc thù.
 
- Bàng tiên sinh, người kia tiến vào sòng bạc từ lúc 10 giờ. Cho đến lúc này đã thắng hơn 10 triệu, nếu như để hắn thắng tiếp, chỉ sợ chúng ta sẽ chảy máu à.
 
 Trong phòng theo dõi của sòng bạc, một nữ nhân dáng người thon gầy, khí chất không hề tầm thường, lộ ra vẻ mặt lo lắng nhìn chằm chằm vào màn hình camera, sau đó hướng một gã đàn ông trung niên đeo mắt kính gọng vàng bẩm báo nói.
 
Dưới ánh đèn, nữ nhân thân mặc một bộ trang phục màu trắng trong làm theo yêu cầu đặc biệt của sòng bạc, những đường cong thâm thúy có thể chứng kiến rõ ràng, váy ngắn màu đen cũng chỉ đủ che phủ bờ mông kiêu ngạo, bên dưới nữa là cặp đùi thon dài thẳng tắp được một đôi tất chân màu đen bao phủ, phối hợp cùng chiếc giày cao gót nhỏ màu đen, thì đã tràn ngập một loại dụ hoặc vô hình.
 
Nhưng...
 
Đối mặt với một cái đại mỹ nhân mê người như thế này, người đàn ông trung niên được xưng là Bàng ca, ngay cả nhìn cũng đều chưa từng thèm liếc mắt qua lấy một lần.
 
Diễn cảm của hắn lạnh lùng dị thường, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào màn hình internet.
 
Trên màn hình, một gã thanh niên ngoại quốc, thân mặc âu phục nhãn hiệu nổi tiếng, khí độ bất phàm, thần sắc tự tin đang ngồi ở trước chiếu bạc, trên bàn trước người chất đầy thẻ Je - ton tính điểm, bốn phía xung quanh bao vây đầy người.
 
- Điều tra được thân phận của hắn chưa?
 
 Không biết trải qua bao nhiêu lâu, khi chứng kiến gã thanh niên lại thắng một ván nữa, thì khóe mắt người đàn ông trung niên lại hung hăng nhảy lên mấy cái, nhãn tình ẩn giấu phía sau chiếc gọng kính vàng, lóe lên hàn quang lạnh lẽo.
 
- Bước đầu điều tra được, đó là cao thủ đổ thuật đến từ một nhà sòng bạc của Las Vegas.
 
 Nữ nhân vội vàng giải thích:
 
- Nhà sòng bạc kia là sản nghiệp thuộc quyền sỡ hữu của gia tộc Gambino, gia tộc Mafia cường đại nhất nước Mỹ.
 
Gia tộc Gambino?
 
Nghe được nám chữ này, sắc mặt của người đàn ông trung niên đại biến, đồng tử cũng nháy mắt phóng lớn, đôi con ngươi trong mắt căn bản là không thể che giấu nổi tia khiếp sợ.
 
Là một trong những Chưởng quỹ phụ trách sinh ý sòng bạc của Thanh Bang, hắn đối với gia tộc Gambino cũng không xa lạ gì, biết rõ địa vị của gia tộc Gambino ở trong ủy ban Mafia nước Mỹ. Đồng thời cũng biết gia tộc Gambino ở Las Veaas đang sở hữu không ít sòng bạc.
 
- Quái lạ, cao thủ đổ thuật của gia tộc Gambino đến sòng bạc này của chúng ta làm cái quái gì nhỉ?
 
 Khiếp sợ qua đi, người đàn ông trung niên nhịn không được khẽ mắng một tiếng, ánh mắt không ngừng lóe ra tinh quang, dường như là đang suy nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề.
 
Nữ nhân thấy vậy, thì ngập ngừng hỏi:
 
- Bàng ca, có cần phải xin chỉ thị của Tiết gia hay không?
 
- Tạm thời không cần.
 
 Người đàn ông trung niên khẽ lắc đầu, ở hắn xem ra, chuyện này mặc dù khó giải quyết nhưng tốt nhất vẫn chính là do hắn giải quyết, nếu không rơi vào tay Tiết Hồ, tuyệt đối sẽ làm cho Tiết Hồ này sinh hoài nghi đối với năng lực của bản thân hắn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
 
Một khi Tiết Hồ không tin tưởng năng lực của hắn, vậy thì địa vị mà hắn tân tân khố khố giành được ở trong Thanh Bang, sẽ phải chắp tay dâng cho người khác!
 
- Đi, đi cùng tôi đến gặp hắn.
 
 Một lát sau, người đàn ông trung niên tên là Bàng Lỗi đã làm ra quyết định.
 
Nữ nhân không dám nhiều lời vô nghĩa, theo sát ở ngay phía sau Bàng Lỗi. Rất nhanh, Bàng Lỗi mang theo nữ nhân bước xuống đại sảnh dưới lầu.
 
Trong đại sảnh, kỹ thuật đổ bạc của gã thanh niên ngoại quốc kia, đang hấp dẫn rất nhiều khách nhân, làm cho khách nhân vây kín xung quanh gã thanh niên ngoại quốc kia không nói, hơn nữa còn dùng thần tình hâm mộ sôi nổi nghị luận không dứt.
 
- Ông chủ Bàng ra mặt, chỉ sợ người này phải thu tay lại rồi.
 
 Mất thấy Bàng Lỗi, người phụ trách sòng bạc đi xuống, đám khách nhân tự động nhường ra một con đường. Bởi vì bọn họ đều là người hiểu rõ quy củ trong sòng bạc, tâm sáng như gương.
 
Bọn họ đều rõ ràng, nếu sòng bạc gặp phải cái loại tình huống này, thì người phụ trách sòng bạc sẽ đứng ra thương lượng cùng khách nhân. Cuối cùng biếu một khoán "phí" cho khách nhân chơi thu tay lại.
 
Nói chung, bình thường khách nhân có đổ thuật ngưu bức cũng sẽ đều nhận phí biếu. Nhưng cũng có vài khách nhân không nể mặt sòng bạc, làm cho nhà cái không thể không dùng đến phương pháp bạo lực để giải quyết vấn đề.
 
Dường như cũng biết Bàng Lỗi ra mặt, gã thanh niên khẽ quay đầu, tùy ý cầm lấy một cái thẻ Je - ton tính điểm, nắm cho một nữ nhân viên phục vụ đang đứng ở phía sau, vỗ nhẹ vào bờ mông đàn hồi của nữ nhân viên, nói:
 
- Chiếc thẻ mười ngàn đô này thuộc về cô.
 
- Tiên sinh...tôi...
 
Nếu ở dưới tình huống bình thường, người phục vụ trong sòng bạc, đối với khách nhân khen thường đều sẽ vội vàng thu nhận, thậm chí còn nguyện ý qua đêm cùng khách nhân ở trên giường lớn. Nhưng giờ khắc này, đối với gã thanh niên khen thưởng, nữ nhân viên phục vụ đứng ở phía sau thất kinh ra mặt, tựa hồ không biết nên xử lý chuyện này như thế nào.
 
- Còn không mau cảm ơn Rice tiên sinh?
 
 Thấy vậy, Bàng Lỗi mỉm cười nói.
 
- Cảm ơn Rice tiên sinh.
 
 vốn nữ nhân viên phục vụ thoáng ngẩn ra, sau đó mừng rỡ vội vàng cảm tạ Rice. Tiếp theo lại cảm kích liếc mắt nhìnBàng Lỗi một cái.
 
- Rice tiên sinh, nếu ngài tiếp tục thắng nữa, thì sòng bạc này của tôi đành phải đóng cửa thôi.
 
 Bàng Lỗi không mấy quan tâm đến ánh mắt cảm kích của nữ nhân viên phục vụ, mà mỉm cười nhìn Rice trêu ghẹo.
 
Rice khinh thường cười:
 
- Tôi hiểu ông muốn nói cái gì. Như vầy đi, cho cao thủ đổ thuật của sòng bạc này ra đấu cùng tôi một ván. Nếu tôi thua, sẽ trả toàn bộ số thẻ này cho sòng bạc.
 
Vừa nghe thấy Rice nói như thế, sắc mặt của Bàng Lỗi không khỏi biến đổi, tuy rằng Rice không nói hết vế, nhưng chính bản thân hắn cũng hiểu rõ ràng:
 
- Nếu như Rice thắng, thì số thẻ trong tay Rice vẫn sẽ tiếp tục tăng lên. Kéo dài tình trạng này xuống, đêm nay khoản tiền Rice thắng được ở trong sòng bạc, chắc chắn sẽ vượt quá con số 20 triệu USD!
 
Một đêm thắng được hơn 20 triệu USD!
 
Nhất thời, Bàng Lỗi không khỏi rơi vào trầm mặc.
 
- Như thế nào? Chẳng lẽ ông không dám sao?
 
 Rice cười khiêu khích:
 
- Nghe nói đây là một trong những sòng bạc lớn nhất phía nam bán quốc, quy mô chỉ sau Macao cùng Hong Kong, chẳng lẽ chút tiền mọn ấy mà cũng tiếc rẻ hay sao?
 
- Rice tiên sinh, ngài là cao thủ đổ thuật của một sòng bạc lớn ở Las Vegas, nơi này của chúng tôi chỉ là một sòng bạc nhỏ mà thôi.
 
 Bàng Lỗi thở dài nói:
 
- Cao thủ đổ thuật của sòng này, không phải là đối thủ của ngài.
 
- Thực mất hứng.
 
 Rice cười lạnh, đứng dậy nói:
 
- Một khi đã thế, vậy thì kêu người đổi thẻ bài cho tôi đi.
 
Bàng Lỗi biến sắc!
 
Vốn hắn muốn thương lượng cùng Rice một phen, cấp cho Rice mấy trăm ngàn phí biếu, để cho Rice đem tiền thắng cược bỏ của chạy lấy người. Nhung...hiện giờ xem ra. Rice còn muốn quy đổi lấy hết số thẻ bài này ah!
 
- Rice tiên sinh...
 
 Bàng Lỗi nhíu mày.
 
- Như thế nào? Hay là sòng bạc muốn quỵt nợ của khách hàng sao?
 
 Rice cười lạnh:
 
- Không cần ông nói thì tôi cũng biết, nếu tôi mang khoản tiền này bước chân ra khỏi sòng bạc, thì lập tức sẽ bị loạn thương bắn chết?
 
Bàng Lỗi im thin thít...!
 
Hắn tự nhiên không thể thừa nhận trước mặt khách hàng, cũng sẽ không trắng trợn nói ra quy củ thương lượng ngầm của sòng bạc!
 
- Xem ra, tôi cần phải nhắc nhở ông một chút, ân, tôi lĩnh mệnh của Silva, tộc trưởng gia tộc Gambino mà tới đây.
 
 Rice thâm ý liếc mắt nhìn Bàng Lỗi:
 
- Nhưng vì bảo hộ cho an toàn của tôi, ngài Silva đã phái theo bốn vị bảo tiêu của gia tộc Gambino chăm sóc tôi rồi.
 
- Bá!
 
Nghe vậy, Bàng Lỗi sắc mặt cuồng biến!
 
Tuy rằng hắn không biết vì sao mà Silva, ông trùm Mafia nước Mỹ làm như thế này...Nhưng lý trí nói cho hắn biết, tốt nhất là không nên động tới Rice.
 
Mức độ giải quyết vấn đề này đã muốn vượt ra khỏi tầm kiểm soát của hắn rồi. Hắn đang chuẩn bị đem chuyện này thông báo cho Tiết Hồ. Dù sao, ông trùm mafia nước Mỹ, bản thân hắn cũng đắc tội không nổi!
 
- Kêu người đi đổi thẻ bài cho Rice tiên sinh.
 
 Sau vài giây đồng hồ, Bàng Lỗi đã làm ra quyết định.
 
Mười phút sau.
 
Rice ở dưới sự bảo vệ của bốn gã bảo tiêu người da đen, rời khỏi sòng bạc, đi thẳng đến sân bay.
 
Cùng lúc đó...
 
Thanh Bang ở Quảng Châu, Châu Hải, Phúc Châu, ba sòng bạc ở ba nơi khác nhau, đều bị cao thủ đổ thuật đến vơ vét.
 
Đông Hải, tại nơi ở của Trần Phàm cùng Tô San, hai người Tô San cùng dì Điền sớm đã tiến vào trong mộng đẹp. Còn Trần Phàm thì đang ngồi ở thư phòng, dựa lưng vào ghế, chậm rãi hút thuốc lá.
 
Sương khói vờn quanh trên khuôn mặt của hắn, mơ hồ có thể trông thấy trên tay phải của Trần Phàm đang cầm hai quân cờ màu đen, nhẹ nhàng chuyển động, cũng không biết trong đầu đang suy nghĩ cái gì.
 
- Reng...reng...
 
Đột nhiên, máy di động đang nằm trên bàn đọc sách, bỗng dưng đổ chuông.
 
Chậm rãi dập tắt tàn thuốc, Trần Phàm cầm máy di động lên, sau khi nhìn thấy con số đến từ nước Mỹ, thì lập tức chuyển liên lạc, mỉm cười nói:
 
- Silva, người bạn của tôi, tôi chờ cú điện này đã lâu lắm rồi.
 
Đầu dây bên kia, thân là ông trùm mafia nước Mỹ, Silva ngồi ở trong thư phòng trang viên gia tộc Gambino, cười khổ nói:
 
- I am sorry, người bạn thân ái của tôi, người tôi phái đi vừa mới rời khỏi những sòng bạc của Thanh Bang. Lần này tổng cộng vơ vét được một trăm triệu USD. Lát nữa, tôi sẽ cho người chuyển tiền thắng vào trong tài khoản của anh.
 
- Người bạn già, cảm ơn ông đã ra tay làm giúp tôi chuyện này.
 
 Trần Phàm mỉm cười:
 
- Về phần...một trăm triệu USD kia, coi như là một chút thù lao nho nhỏ, không cần chuyển vào tài khoản của tôi đâu.
 
- Đồ Tể, làm việc giúp anh, chính là vinh quang và may mắn của Silva này.
 
 Đầu máy phía bên kia, trên khuôn mặt của Silva dâng lên nụ cười sáng lạn, không hề nhắc đến chuyện tình đánh bạc nữa, mà tươi cười nói:
 
- Chúc anh sớm thống nhất hắc đạo ở Đại Lục, đến lúc đó, nếu anh tới nước Mỹ, thì tôi sẽ dùng loại rượu ngon nhất để chiêu đãi anh.
 
- Rất nhanh thôi.
 
 Trần Phàm nhẹ nhàng phun ra ba chữ.
 
Ba chữ này rơi vào trong tay Silva, làm cho sắc mặt của Silva không khỏi thay đổi. Bởi vì...hắn đã nhận ra cảm xúc kiên quyết trong giọng nói của Trần Phàm!
 
Đồng thời, hắn cũng biết, ba chữ này đại biểu cho chuyện tình, Trần Phàm chẳng những sẽ xóa tên Thanh Bang ra khỏi giới hắc đạo trong nước. Mà có thể còn làm cho Thanh Bang xóa tên khỏi sử sách của giới hắc đạo toàn cầu!
 
Ác mộng, đã chính thức buông xuống đầu Thanh Bang!
 
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.