Từ nhỏ bởi vì có vị hôn phu như Trần Phàm, nàng chưa từng nói qua lời yêu đương, vì thế đối với tình yêu tràn ngập khát khao, nàng hi vọng vị hôn phu của mình là người trong mộng mà nàng luôn ảo tưởng.
Ngay từ đầu, khi Trần Phàm xuất hiện trước mắt nàng thì hình ảnh ảo tưởng tốt đẹp của nàng lập tức bị đánh vỡ dập nát, do đó nàng cực kỳ phản cảm đối với Trần Phàm, thậm chí cảm giác căm ghét đàn ông lại càng thêm sâu sắc.
Sau lại, từ tiếp xúc Trần Phàm dần dần lại mang đến cho nàng những nỗi kinh ngạc vui mừng, một lần lại một lần mang đến cho nàng sự lãng mạn thì nàng bắt đầu chuyển biến cách nhìn với vị hôn phu kia, cuối cùng hãm sâu trong thế giới của hắn, không thể tự kềm chế. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Dế nhũi.
Trong lơ đãng dế nhũi kia đã hoàn toàn trùng họp với thân ảnh trong ảo tưởng của nàng, biến thành người trong mộng mà nàng luôn khát khao.
Nhưng Tô Thanh Hải lại nói cho nàng biết, từ nay về sau trong thế giới người trong mộng của nàng không chỉ có một cô bé lọ lem, mà còn có công chúa, còn là những nàng công chúa thật ưu tú xuất sắc.
Nàng từ thiên đường rơi vào địa ngục, tâm như vực sâu.
Mà cuối cùng Tô Thanh Hải nói ra hai chữ "sứ mạng" lại giống như một con dao sắc bén, trực tiếp đâm nát phần kiên cường cuối cùng trong nội tâm nàng thành mảnh nhỏ.
Ngày nào đó nàng không thể thừa nhận được biến cố bất thình lình này.
Nàng cuộn tròn trên sô pha, ôm đầu khóc rống, lớn tiếng chất vấn Tô Thanh Hải: Vì sao? Vì sao con phải trở thành thế thân của người khác! Vì sao Trần Phàm không thể chỉ yêu một mình con? Vì sao con phải gánh vác sứ mạng này?
Vì sao?
Ngày nào đó Tô Thanh Hải cũng không cho được nàng câu trả lời.
Bởi vì Tô Thanh Hải không biết làm sao giải thích.
Sau đó...khi mẹ của Tô San là Tần Quế Trân lần đầu tiên la khóc trở mặt với Tô Thanh Hải, cuối cùng Tô Thanh Hải bất đắc dĩ thỏa hiệp. - Con gái, nếu con thật sự cảm thấy thật ủy khuất, cảm thấy được không thể thừa nhận tất cả chuyện này, muốn rời khỏi hắn, cha cũng không ép con. Con muốn thì cứ rời đi đi.
Hắn chỉ nói với Tô San một câu như vậy rồi rời đi.
Khi Tô Thanh Hải nói ra câu này, Tô San giống như bị điện giật, sững sờ trên sô pha.
Nàng yên lặng rơi nước mắt, ánh mắt trống rỗng, thì thào lẩm bẩm hai chữ "rời đi" suốt cả buổi trưa.
Lúc ấy nhìn thấy tinh thần con gái mình hốt hoảng, Tần Quế Trân sợ hãi, vài lần muốn xông vào phòng ngủ của Tô San nhưng bị Tô Thanh Hải ngăn lại.
Tô Thanh Hải dùng loại ngữ khí cực kỳ nghiêm túc nói với Tần Quế Trân: - Quế Trân, không phải em luôn luôn chờ mong San San có thể trải qua cuộc sống bình thường sao? Hiện tại con đường đã bày trước mặt San San, làm như thế nào do chính nó đi tuyển! Chúng ta đừng đi quấy nhiễu nó!
Cuối cùng Tần Quế Trân cũng không đi vào quấy rầy Tô San.
Vào xế chiều hôm đó, Tô San vừa lẩm bẩm hai chữ "rời đi" vừa lặng yên rơi nước mắt, đồng thời trong đầu nàng nhớ lại từng ly từng tý khi ở bên cạnh Trần Phàm.
Vào xế chiều hôm đó, nàng đang nhớ lại lần đầu đi đi trên đường phố cùng Trần Phàm, Trần Phàm âm thầm ra tay trợ giúp nàng đánh lui tên cướp giật lại giả vờ nhát gan trốn sau lưng nàng.
Nàng đang nhớ lại, trong lúc Trần Phàm tham gia huấn luyện quân sự vì Ngu Huyền mà hành hung võ cảnh, cuối cùng bị mang đi.
Nàng đang nhớ lại, Trần Phàm quên sinh nhật của nàng, trong buổi tiệc sinh nhật lại không hát bài ca chúc mừng, lại đưa cho nàng lễ vật, kết quả nàng mở ra phát hiện trống rỗng, cuối cùng mới phát hiện thì ra Trần Phàm đưa cho nàng ba lời hứa hẹn.
Phần lễ vật kia, là phần lễ vật mà nàng yêu thích nhất trên đời này.
Mà Trần Phàm còn tự mình hát bài ca chúc mừng sinh nhật cho nàng.
Nhưng nàng thật sự không hề biết, người thanh niên từng bước chân ra từ địa ngục, đã ngồi xổm nơi đầu đường, nhớ lại vị sư phụ đã chết, chảy nước mắt, thanh âm khàn khàn hát bài ca sinh nhật cho nàng, lại bị người ven đường cười nhạo, cuối cùng giả vờ nói với nàng trong mắt bị cát bay vào, nên khóc lóc làm dọa người, làm cho nàng vui vẻ bật cười, mà nàng cũng đang nhớ lại vào ngày hôm đó, khi nàng ở trên sân khấu bị té ngã, có vẻ ủy khuất bất lực, cuối cùng nhờ vào một tin nhắn của Trần Phàm mà cảm động đến rối tinh rối mù.
Mà vào đêm đó, tuy rằng tin nhắn kia làm nàng thay đổi thái độ, nhưng cũng chưa tới mức yêu vị hôn phu dế nhũi kia, nhưng hắn lại đeo mặt nạ màu đen, như một con sói cô độc bị thương, nhảy một đoạn múa nhưng không phải múa, lại làm rung động tâm linh cùng linh hồn nàng.
Sau đó nàng biết người làm tâm linh nàng rung động lại là ai.
Là vị hôn phu của nàng.
Là dế nhũi.
Có lẽ ấn tượng về dế nhũi đã bắt đầu thay đổi từ hôm đó?
Nàng không biết, nàng không biết từ sau lúc đó hắn thật sự thay đổi, chuyện ngoài ý muốn trong hành trình Hàng Châu, trận đấu CS, trận đấu bóng rổ, trận đấu võ thuật luôn phóng ra tia sáng kỳ dị...
Một lần lại một lần thay đổi.
Một lần lại một lần ngạc nhiên vui mừng.
Sau đó nàng đi theo người thanh niên kia về Yên Kinh, về tới Trần gia.
Ở Yên Kinh, nàng nhìn thấy Trần gia cường đại, nhìn thấy phong thái quân nhân đã tuyệt tích của thế hệ Trần lão thái gia.
Nàng cũng nhìn thấy được cha của hắn từng tung hoành trên chiến trường lừng lẫy lại vì mẹ của hắn mà buông tha tiền đồ cẩm tú, yên lặng bảo hộ mẹ hắn suốt hai mươi năm.
Hai mươi năm như một ngày!
Khi đó nàng cảm thấy được có thể gả cho hắn, có thể làm con dâu của Trần gia, là hạnh phúc cùng kiêu ngạo lớn nhất cuộc đời này của nàng.
Vào buổi chiều hôm đó, nàng đang nhớ lại rất nhiều...rất nhiều...
Nhưng làm cho nàng phải khắc cốt minh tâm chính là một buổi sáng sớm.
Người thanh niên kiên cường như chiến thần kia, sau khi biết được tin tức lão thái gia qua đời, khom người ngồi chồm hổm hai tay ôm đầu, cả người run rẩy, giống như một con sói bi thương nghẹn ngào không tiếng động.
Nàng đau lòng.
Nàng không thể kềm lòng ngồi xuống, như một người mẹ ôm người thanh niên kia vào lòng, cùng hắn khóc, cố gắng giảm bớt vài phần thống khổ cho hắn.
Sau đó nàng đi theo hắn về Trần gia, nhìn thấy lão nhân chỉ còn xương bọc da, đã an tường rời đi trần thế.
Nàng lấy thân phận con dâu Trần gia, cùng hắn, cùng cha mẹ chồng, quỳ rạp trước người lão nhân kia, nặng nề khấu đầu.
Nhưng điều làm nàng nằm mơ cũng thật không ngờ chính là.
Ở buổi sáng tràn ngập thương cảm đó, trong phòng bệnh, khi trong lòng người thanh niên như đao cắt.
Lão Trần gia.
Trần gia của lão thái gia đứng trên đỉnh kim tự tháp quyền lực, đã chia thành bốn năm mảnh.
Người đàn ông của nàng bị đuổi ra khỏi Trần gia.
Nga, không, là bị một cước đá ra ngoài!
Bị xem thành một con chó nhà tang, hung hăng đá ra ngoài!
Một khắc này nàng hốt hoảng.
Thậm chí nàng không thể tin chuyện này là thật sự.
Nhưng khi người đàn ông của nàng nắm tay nàng dập đầu trước giường lão quân nhân từng đổ máu vì quốc gia kia.
Nàng biết.
Đó là sự thật.
Một khắc này.
Nàng cực kỳ lo lắng.
Nàng lo lắng người đàn ông của mình có thể thừa nhận nổi nỗi đau khắc cốt minh tâm này hay không.
Sau đó nàng phát hiện người đàn ông của nàng thật bình tĩnh.
Sau đó.
Người đàn ông kia hô lên: - Trần Kiến Quốc, sỉ nhục hôm nay ngày sau nhất định trả lại gấp trăm lần. Một ngày nào đó, tôi, Trần Phàm, sẽ làm cho ông hối hận! Tôi thề!
Lời thề.
Một khắc này nàng biết trái tim người đàn ông của mình tan vỡ.
Trong lúc nàng bị người đàn ông của mình kéo tay bước ra khỏi phòng bệnh, nàng không dám quay đầu lại, cũng không dám nhìn biểu tình của hắn.
Nàng chỉ dùng sức nắm chặt tay hắn, ở trong lòng tự nói với mình: - Anh ấy là người đàn ông của mình, mình muốn chăm sóc anh ấy cả đời!
Vào buổi chiều biết được tất cả chân tướng, nàng nhớ lại đoạn hình ảnh khắc cốt minh tâm kia, nàng ngừng khóc.
Rời đi sao?
Không!
Quyết tâm của nàng hóa thành thanh đao cứng rắn, đem ý niệm rời đi hiện lên trong đầu chặt đứt.
Nàng lựa chọn lưu lại, sau đó từ chỗ Tô Thanh Hải biết được tình cảnh hiện tại của Trần Phàm.
Khi biết được Trần Phàm không có lão Trần gia bao che, như một con chó nhà tang, lại gặp nhiều kẻ thù, ở trước mặt thế lực đen tối, phải giãy dụa mà cầu sống.
Nàng không hề trách móc, hắn thường xuyên mất tích, đêm không về ngủ.
Nàng biết hắn có rất nhiều chuyện cần phải làm.
Khi biết được những cô gái ưu tú kia ngay lúc hắn nguy hiểm nhất, động thân mà ra, không tiếc hết thảy trả giá đi trợ giúp người đàn ông của nàng.
Nỗi tức giận cùng không cam lòng trong tim nàng.
Đã hoàn toàn tan thành mây khói.
Thậm chí nàng còn một chút tự trách.
Tự trách chính mình trong lúc người đàn ông của mình bất lực nhất, cần có sự trợ giúp nhất, vì hắn làm chút gì đó.
Nàng không thể giúp hắn.
Nhưng nàng không muốn mình trở thành gánh nặng của hắn.
Cho nên nàng lựa chọn giả ngây giả dại.
Nàng không hề tranh giành.
Nàng chỉ muốn khi hắn nhìn thấy nàng, quẳng đi cục nợ cùng gánh nặng, lộ ra khuôn mặt tươi cười sáng lạn.