Cực Phẩm Thiên Vương

Chương 571: Phong Diệp, Huyết Thủ, người chết!



Phật giáo chỉ đô.
 
Thiên sứ chỉ thành.
 
Venice của phương đông.
 
Thành phố lớn thứ hai của Đông Nam Á.
 
Đây là sự hình dung của mọi người về Bangkok.
 
Là thủ đô của Thái Lan, thành phố Bangkok là trung tâm chính trị, kinh tế, văn hóa, giáo dục của Thái Lan, đồng dạng cũng là một trong những trung tâm hoạt động quốc tế - hàng năm có không biết bao nhiêu hội nghị quốc tế được cử hành nơi này. Bên trong thành phố có tổng bộ của Liên Hiệp quốc, ngân hàng thế giới, vệ sinh thế giới, tổ chức công nhân quốc tế cùng với hơn hai mươi cơ quan lĩnh vực quốc tế.
 
Cũng giống như rất nhiều thành thị, có một mặt quang minh cũng sẽ có một mặt âm u của nó.
 
Có chút châm chọc chính là, Bangkok được xưng thành phố của thiên sứ nhưng lại có địa vị không nhẹ của thế giới ngầm ngự trị.
 
Bangkok là thị trường giao địch thuốc phiện, vũ khí đạn dược lớn nhất Đông Nam Á, còn có sòng bạc lớn có thể so sánh được với Macao.
 
Hàng năm thuốc phiện từ Tam Giác Vàng chảy ra, có rất lớn một bộ phận cần thông qua thị trường thuốc phiện Bangkok để phóng đến các quốc gia Đông Nam Á khác, còn có một số nhỏ chảy về hướng Nhật, Hàn, ngoài ra thị trường thuốc phiện của Bắc Mỹ cùng Châu Âu khi gặp phải thời gian cung không đủ cầu, một ít đại lão hắc bang còn phái người đặc biệt chạy tới Bangkok mua thuốc phiện.
 
Ở dưới tình huống này, cả thành phố Bangkok bang hội san sát, ngoại trừ hắc bang bàn địa ra, cơ hồ các tổ chức hắc đạo nổi tiếng toàn cầu đều đặt cơ sở tại Bangkok.
 
Đương nhiên, cái gọi là cơ quan nước ngoài gì đó, nói trắng ra là cứ điểm bí mật của hắc bang đến từ nước ngoài.
 
Nhưng cơ hồ toàn bộ bang hội nước ngoài cũng sẽ không giành bát cơm của hắc bang bản địa Bangkok.
 
Thanh bang là ngoại lệ.
 
Thanh bang ở Bangkok ngoại trừ Thủy Trúc bang là bang hội long đầu bàn địa, là tổ chức hắc bang có thực lực cường đại nhất.
 
Tất cả chuyện này, đơn giản là vì Thanh bang có được tổ chức Phong Diệp có thể so sánh với tổ chức sát thủ, còn có tổ chức Đại Quyển năm xưa không ai bì nổi.
 
Đại Quyển là tổ chức hắc bang quật khởi vào niên đại 80, thế lực phân bố ở nam bán quốc, Đông Nam Á và Canada.
 
Bởi vì thành viên đời thứ nhất của Đại Quyển trên cơ bản đều là những quân nhân từng tham gia lửa đạn tẩy lễ, nói riêng về sức chiến đấu, Đại Quyển có thể gọi nhịp với bất cứ hắc bang nào trên thế giới!
 
Mà ngay lúc đó đầu lĩnh Đại Quyển tựa hồ nhận thấy được điểm này, liền sáng tạo Không Hàng Binh khiến cho toàn bộ hắc bang thế giới phải tâm kinh đảm hàn.
 
Gọi là Không Hàng Binh chính là một đám người có sức chiến đấu cường đại nhất của Đại Quyển tập họp lại một chỗ, hợp thành một đoàn thể lấy chiến đấu làm chủ yếu, một khi địa bàn của Đại Quyển gặp phải nguy cơ, thì tổ chức khủng bố kia sẽ xuất động, tiến tới hỗ trợ.
 
Đây cũng chính là nói, khi Đại Quyển ở các nơi gặp được phiền toái, thành viên Đại Quyển bản địa sẽ không tham dự chiến đấu trực tiếp, mà là do Không Hàng Binh thay thế.
 
Mà sau khi Không Hàng Binh chấm dứt chiến đấu sẽ lập tức lui lại, làm cho cảnh sát địa phương cũng không thể làm được gì.
 
Bằng vào phương thức này của Không Hàng Binh, năm đó Đại Quyển lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai chiếm trước địa bàn Đông Nam Á và Canada, hơn nữa còn cắm rễ.
 
Nhưng...
 
Thủ lĩnh Đại Quyển lúc đó nằm mơ cũng không ngờ chuyện hắn dễ dàng làm được hết thảy, cuối cùng lại tiện nghi cho Tiết Hồ.
 
Lấy chiêu của người đánh lại cho người.
 
Tiết Hồ bằng vào sức chiến đấu khủng bố của Phong Diệp, lợi dụng hình thức Không Hàng Binh của Đại Quyển, lại thêm phái được nằm vùng ẩn núp trong Đại Quyển, vừa đem giang sơn Đông Nam Á mà Đại Quyển đánh xuống chiếm vào trong tay, hơn nữa còn luôn luôn chiếm được tới tận hôm nay.
 
Vương Hồng.
 
Hắn là nhân vật nguyên lão đời thứ nhất của Thanh bang, ở bên trong Thanh bang được người xưng là đại trưởng lão, người nắm quyền Thanh bang tại Hong Kong, Đông Nam Á, bề ngoài hắn còn là người phụ trách tập đoàn Thiên Hằng của Thanh bang tại Đông Nam Á, là thành viên ban giám đốc.
 
Cũng giống như nhiều thành thị phát đạt, Bangkok cũng có được khu phố Tàu.
 
Thân là người phát ngôn của Thanh bang Đông Nam Á, nơi ở của Vương Hồng nằm trong đoạn đường phồn hoa nhất khu phố Tàu, ở trong một tòa cao ốc.
 
Từ sau khi đi vào Đông Nam Á, Vương Hồng liền cho người mua lại toàn bộ tầng cao nhất của cao ốc, hơn nữa nện xuống một số tiền lớn trang hoàng, trình độ xa hoa có thể so sánh được với hoàng cung.
 
Sở dĩ Vương Hồng không tới khu nhà giàu mua biệt thự, mà lại ở khu phố Tàu tiêu phí khí lực lớn như vậy tạo ra nơi ở cho mình, là bởi vì hắn là người rất hoài niệm cố hương.
 
Đối với hắn mà nói, mỗi ngày đứng bên cửa sổ, nhìn người đại lục nhốn nha nhốn nháo dưới lầu, tâm tình của hắn trở nên rất tốt đẹp.
 
Nhưng...
 
Ngày hôm nay Vương Hồng đứng bên cạnh cửa sổ, nhìn xuống khu phố Tàu nhưng tâm tình không hề có chút vui vẻ.
 
Hết thảy đơn giản chỉ vì cú điện thoại hắn vừa nhận được.
 
Lẳng lặng hút một điếu thuốc lá, Vương Hồng xoay người đi tới bên bàn, dụi tắt tàn thuốc, bấm điện thoại cho một vị quan chức cảnh sát Hong Kong.
 
Điện thoại rất nhanh chuyển được, bên trong truyền ra một tiếng cười chua xót:
 
- Vương tiên sinh, tôi nghĩ ngài sẽ không gọi cuộc điện thoại này, lại thật không ngờ cuối ngài vẫn gọi.
 
- Hắc! Phòng Mạnh Đạt, tôi còn chưa mở miệng, ông đã muốn cự tuyệt?
 
 Nghe được thanh âm truyền ra. Vương Hồng cười lạnh một tiếng, trong con ngươi hiện lên một tia tức giận.
 
Chủ nhân bên kia điện thoại là một người đàn ông trung niên dáng người mập mạp, hắn là phó trưởng phòng cảnh vụ Hong Kong, được xem là người đứng thứ hai trong cảnh giới Hong Kong, là nhân vật thực quyền hàng thật giá thật.
 
Lúc này nghe được lời nói của Vương Hồng, người trung niên tên Phòng Mạnh Đạt thở dài, nói:
 
- Vương tiên sinh, tôi biết ông gọi điện thoại cho tôi là vì chuyện của con ông. Thật xin lỗi, chuyện này tôi thật sự là không có khả năng.
 
Đôi mày Vương Hồng cau chặt lại.
 
- Xưa đầu bằng nay, nếu như là Hong Kong trước năm 97, dù người tuổi trẻ kia ở đại lục mánh khóe thông thiên, tôi cũng sẽ giúp ông, nhưng hiện tại không được, tôi không thể đem tiền đồ của tôi ra nói giỡn.
 
 Ngữ khí Phòng Mạnh Đạt bình tĩnh:
 
- Mặt khác, ngoại trừ thân phận của người tuổi trẻ kia, còn có một nguyên nhân khiến cho tôi không thể không lựa chọn cự tuyệt ông.
 
- Cái gì?
 
 Ngữ khí của Vương Hồng trầm thấp tới cực điểm.
 
Đồng tử của Phòng Mạnh Đạt đột nhiên thu nhỏ lại, trong giọng nói mang theo một tia ngưng trọng:
 
- Sau khi con của ông xảy ra sự cố, Lý Thiên Thành đã gọi một cú điện thoại cho xử trưởng cảnh vụ xử.
 
Lý Thiên Thành!
 
Thân là đại trưởng lão Thanh bang, Vương Hồng tự nhiên biết Lý Thiên Thành, cũng biết ba chữ này ở Hong Kong đại biểu cho điều gì.
 
- Vương tiên sinh, tuy rằng tôi không biết người tuổi trẻ kia làm sao kết bạn với Lý Thiên Thành, nhưng Lý Thiên Thành đối với hắn cực kỳ xem trọng.
 
 Phòng Mạnh Đạt cười khổ:
 
- Ông nên biết lực ảnh hưởng của Lý Thiên Thành tại Hong Kong, nếu hắn đã ra mặt, đừng nói là tôi, dù ông có dời ra được trưởng quan hành chính, cũng chưa chắc có ích. Huống chi lấy hành vi của người tuổi trẻ kia ở trong quốc nội, dù ông nghĩ được biện pháp làm cảm động hành chính trưởng quan, trưởng quan tuyệt đối cũng sẽ không dám nhúng tay vào chuyện này!
 
- Tôi không có nghĩ qua muốn ông đi xử lý chuyện này.
 
 Nghe được những lời này của Phòng Mạnh Đạt, Vương Hồng kiệt lực để cho nội tâm đang chấn động của mình yên tĩnh trở lại, hành văn gãy gọn nói:
 
- Tôi chỉ muốn ông dựa theo thủ tục bình thường đi điều tra chuyện này một chút, ân, đơn giản một câu, chỉ là đi ngang qua sân khấu!
 
- Đi qua?
 
 Phòng Mạnh Đạt sửng sốt.
 
Vương Hồng lạnh lùng nói:
 
- Phải! ông chỉ cần để cho hắn lưu lại ở Hong Kong hai ngày là tốt rồi.
 
- Vương Hồng, chẳng lẽ ông...
 
 Trong lòng Phòng Mạnh Đạt chợt giật nảy, mơ hồ đoán được dụng ý của Vương Hồng, trong giọng nói toát ra vẻ khiếp sợ không thể che giấu.
 
Lúc này không đợi Phòng Mạnh Đạt nói xong câu kế tiếp, Vương Hồng liền thốt lời cắt đứt:
 
- Phòng Mạnh Đạt, mấy năm nay ông đòi tiền tôi cho tiền, ông cần đàn bà tôi cho ông đàn bà, chút chuyện nhỏ này nói vậy ông sẽ không cự tuyệt chứ?
 
- Đương nhiên là không rồi.
 
 Nhận thấy được giọng nói băng sương của Vương Hồng, Phòng Mạnh Đạt biết Vương Hồng đã muốn nổi giận, trong lòng sinh ý sợ hãi đồng thời nhịn không được nhắc nhở:
 
- Vương tiên sinh, tôi muốn nhắc nhở ông, không thể dùng người nước ngoài. Trước mắt một ít ngành đặc thù trong quốc nội có biện pháp phòng bị những cỗ máy giết người kia cực kỳ chặt chẽ, nếu ông vận dụng người nước ngoài sẽ đả thảo kinh xà.
 
- Điều này không cần ông nhắc nhở, ông chỉ cần làm tốt công việc của mình là được rồi!
 
 Vương Hồng lạnh lùng lưu lại một câu, sau đó trực tiếp cúp điện thoại.
 
- Hô...
 
Sau khi cúp điện thoại, Vương Hồng thở ra một hơi, nhìn lên trần nhà, sát khí dày đặc trong con ngươi:
 
- Vốn quân cờ này tao tính toán lưu cho Tiết Hồ, Trần Phàm, hiện tại tao sẽ tặng cho mày!
 
Vừa nói xong, Vương Hồng lại bấm điện thoại, điện thoại vừa chuyển được bên trong truyền ra một thanh âm lạnh lùng mà cung kính:
 
- Hồng gia.
 
- Huyết Thủ.
 
 Vương Hồng dùng loại giọng điệu không cho phép phản bác:
 
- Anh đi giúp tôi giết ba người.
 
- Ai?
 
 Huyết Thủ hỏi.
 
Vương Hồng thản nhiên nói:
 
- Trương Thiên Thiên, Điền Thảo, Lâm Vận. Hai người trước có quan hệ chặt chẽ với Trần Phàm, bên cạnh mặc dù có thành viên Ám Đường nhưng nhân số không nhiều, đối với anh mà nói khó khăn không lớn. Người cuối cùng là chị của chó điên Lâm Đông thủ hạ của Trần Phàm, anh có thể giết cô ta như giết gà.
 
- Được.
 
Tuy rằng không biết vì sao Vương Hồng muốn vận dụng chính mình, nhưng bản thân vốn có giá trị vũ lực đứng hàng thứ hai trong Phong Diệp, Huyết Thủ cũng không hỏi nhiều.
 
- Hai ngày, trong vòng hai ngày tiễn bọn họ rời khỏi thế giới này.
 
 Vương Hồng thản nhiên nói:
 
- Mặt khác, tận lực đừng bại lộ tung tích.
 
- Hồng gia, làm như vậy rất có thể bị Phong Diệp nhận thấy được.
 
 Huyết Thủ nói.
 
- Bại lộ thì bại lộ đi.
 
 Vương Hồng cắn chặt răng:
 
- Dù sao hiện giờ tôi cùng Tiết Hồ đã bị buộc vào chung một sợi dây rồi!
 
Vừa nói xong, Vương Hồng lập tức cúp điện thoại.
 
Nghe bên trong điện thoại truyền ra thanh âm đô đô, Huyết Thủ cúp điện thoại, động tác nhanh nhẹn bóp chặt điện thoại, bóp vỡ nát bấy.
 
Làm xong chuyện này, hắn lập tức đi đến máy vi tính, mở ra file văn kiện.
 
Trần Phàm.
 
Đây là tên của xấp văn kiện.
 
Xấp văn kiện có được toàn bộ tài liệu về Trần Phàm kể từ khi đến Đông Hải.
 
Phần văn kiện này mỗi một sát thủ trong tổ chức Phong Diệp đều có.
 
Điểm mở văn kiện, xuất hiện đầu tiên chính là ảnh chụp của Trần Phàm cùng một đống văn tự rậm rạp.
 
Ánh mắt Huyết Thủ băng sương nhìn lướt qua ảnh chụp của Trần Phàm, sau đó kéo chuột, kéo tới mấy chục trang xuất hiện một tấm hình.
 
Hài vải đỏ, áo lam, bím tóc đuôi ngựa.
 
Cô gái trong tấm hình thật tĩnh lặng và kiêu ngạo.
 
Nàng tên là Điền Thảo.
 
Nhìn vào ảnh chụp Điền Thảo thật sâu, Huyết Thủ tiếp tục kéo xuống.
 
Theo sau, bức ảnh thứ hai xuất hiện.
 
Cô gái trong hình mặc một bộ lễ phục dạ hội màu đen bó sát người, lễ phục dạ hội đem đường cong mê người của nàng bộc lộ thật tinh tế, nhất là biểu tình vũ mị, làm cho đàn ông vừa nhìn thấy nàng sẽ kìm lòng không được dừng lại ánh mắt.
 
Đó là ảnh chụp của cô gái tên là Trương Thiên Thiên của một năm rưỡi trước kia. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
 
Khi đó nàng ái mộ hư vinh, tâm cơ rất sâu.
 
Mà bây giờ nàng mang theo một tâm tính thật bình tĩnh, chờ đợi một người được người thanh niên kia ôm vào lòng.
 
Ngày nào đó, thật xa xôi hay sẽ không bao giờ tồn tại?
 
Huyết Thủ tất đi văn kiện, đứng dậy đi tới đầu giường lấy xuống ba phiến phong diệp.
 
Ba phiến phong diệp.
 
Đại biểu cho ba tính mạng.
 
Nghĩ đến việc Vương Hồng dặn dò mình đừng bại lộ hành tung, Huyết Thủ lập tức đi tới bên cửa sổ, mở ra, ném ba phiến phong diệp ra ngoài.
 
Cơn gió đêm muộn màng thổi qua, lá phong theo gió phiêu tán.
 
Ở trong mắt Huyết Thủ, Trương Thiên Thiên, Điền Thảo, Lâm Vận đã là những người chết!
 
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.