Khách nhân ở đây cơ bản đều biết thanh danh của Vương Hạo trong giới văn nghệ cùng xã hội thượng lưu Hong Kong.
Ở trong trí nhớ của bọn hắn, Vương Hạo dựa vào địa vị của Vương Dũng và Vương Hồng tại Hong Kong, hung hăng càn quấy đã quen, là một trong những ác thiếu mà giới xã hội thượng lưu Hong Kong đều biết.
Ở dưới tình hình này, khi bọn hắn nhìn thấy Vương Hạo trợn mắt đi về hướng Lâm Đông, trong lòng bọn hắn đều cùng tuôn ra một ý nghĩ: Đêm nay có trò hay để nhìn. - Cút.
Nhưng khi nhìn sắc mặt Lâm Đông lại không chút thay đổi nhìn Vương Hạo, chậm rãi phun ra chữ này, không khí cả nhà ăn tựa hồ cũng đọng lại, những người đang chú ý Vương Hạo, toàn bộ đều có vẻ ngây ra.
Ở trong trí nhớ của bọn hắn, bởi vì Vương Hồng ở tại Hong Kong mánh khóe thông thiên, cả Hong Kong, giới trẻ tuổi cũng không ai dám mắng ra chữ "Cút" đối với Vương Hạo.
Mà cũng có một số ít người trước đó cũng nhìn thấy cảnh tượng Lý Thiên Thành gặp mặt với Trần Phàm, trong lòng đều hiểu rõ: Hôm nay Vương Hạo gặp tai ương!
Gặp tai ương sao?
Ít nhất trong lòng Vương Hạo không biết.
Bởi vì chuyện hắn bị Trần Phàm phong sát, trong khoảng thời gian này tới nay, tâm tình của Vương Hạo có thể nói thập phần tệ hại, trước đó làm quen Nạp Lan Hương Hương lại bị lạnh lùng nhục nhã, liền đốt lên lửa giận trong lòng hắn.
Nguyên bản tâm tình không tốt, hắn đang cân nhắc làm sao giáo huấn cô gái không biết trời cao đất dày như Nạp Lan Hương Hương, lại thật không ngờ cô bé đi cùng nàng lại làm ướt áo Lâm Bách Hân, hơn nữa theo lời Lâm Bách Hân nói, Lâm Đông còn hung hăng càn quấy, điều này lập tức làm cho hắn nổi giận!
Lấy tính cách của Vương Hạo, dù dưới tâm tình thật tốt cũng sẽ làm ra chuyện ra mặt vì hồng nhan, huống chi tâm tình vốn đã thật tệ hại, hơn nữa trước đó còn bị Nạp Lan Hương Hương lạnh lùng cự tuyệt?
Nhưng hắn nằm mơ cũng thật không ngờ chính là Lâm Đông chưa bao giờ lộ mặt trong xã hội thượng lưu Hong Kong lại dám nói ra từ "Cút" đối với hắn.
Trong nháy mắt Lâm Đông mở miệng, Vương Hạo thậm chí hoài nghi lỗ tai của mình có phải đã xảy ra vấn đề hay không.
Hắn trợn tròn mắt, không dám tin hỏi: - Mày nói cái gì? - Cút, tao nói lại một lần nữa.
Lâm Đông học theo Trần Phàm nheo mắt lại, sắc mặt trở nên thật âm lãnh, cảm giác giống như tùy thời đều sẽ bộc lộ ra răng nanh của chó điên.
Lâm Đông cam tâm tình nguyện làm cẩu cho Trần Phàm, hắn rất rõ ràng địa vị của Bảo Nhi ở trong lòng Trần Phàm.
Phía trước khi Lâm Bách Hân còn đang lải nhải, hắn đã muốn cho Lâm Bách Hân một sự giáo huấn nho nhỏ, cuối cùng lại nhịn được, lúc này Vương Hạo còn tiến tới kiếm chuyện, hơn nữa còn dám mở miệng buộc Bảo Nhi đi xin lỗi người đàn bà nông cạn như Lâm Bách Hân, đây là điều mà Lâm Đông không thể chịu đựng được.
Theo hắn xem ra, với địa vị của Bảo Nhi trong lòng chủ tử của mình, cô gái tên Lâm Bách Hân tự nhận là cao cao tại thượng kia ngay tư cách liếm giày cho Bảo Nhi cũng không có!
Lại nghe được Lâm Đông lặp lại chữ "Cút", Vương Hạo liền ngẩn ngơ, theo sau nở nụ cười, cười đến thật âm trầm. - Thế đạo bây giờ ra sao vậy? Như thế nào ngoài đường tùy tiện toát ra một con chó con mèo cũng dám khi dễ lên trên đầu lão tử?
Vương Hạo lắc lắc đầu, tự giễu nói một câu, theo sau ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Lâm Đông, gằn từng chữ: - Tao cấp cho mày một lần cơ hội, một lần cơ hội bỏ qua cho mày. Quỳ xuống, khấu đầu ba cái! Tao sẽ xem như không có chuyện gì phát sinh, nếu không lão tử cam đoan, mày không đi ra khỏi được nhà hàng này! - Sưu. Nguồn truyện: Truyện FULL
Không một tiếng trả lời, trả lời Vương Hạo chỉ là một cái tát vang dội!
Trong biểu tình trợn mắt há hốc mồm của các khách nhân, Lâm Đông trầm mặc vung cánh tay, nhắm ngay khuôn mặt anh tuấn của Vương Hạo tát mạnh một cái.
Mười thành lực!
Lâm Đông từng tham gia huấn luyện bộ đội đặc chủng trong quân khu NJ, một cái tát dùng tới mười thành lực lượng. - Ba.
Nương theo một tiếng vang giòn, nụ cười trên mặt Vương Hạo trong nháy mắt đọng lại, lực lượng thật lớn đánh bay hắn ra ngoài. - Đông!
Thân hình Vương Hạo hung hăng đập vào cái bàn trước người Lâm Bách Hân, trực tiếp đập vỡ bàn, đồ ăn trên bàn còn rơi vãi đầy sàn nhà. - A.
Một màn bất thình lình làm Lâm Bách Hân thất thanh thét lên.
Cô ta nằm mơ cũng thật không ngờ, ở Hong Kong Vương Hạo vốn có danh đầu ác thiếu lại bị người đàn ông trước đó còn ngang ngược vô lý với mình tát một cái té bay xuống đất.
Ở trong ảo tưởng của cô ta, Vương Hạo vừa ra mặt, Lâm Đông sẽ giống như một con chó chạy đến xin lỗi mình mới đúng.
Không riêng gì Lâm Bách Hân ngây người, dù là một ít người không biết thân phận của nhóm người Lâm Đông cũng ngây người! Trên thảm sàn, trên mặt Vương Hạo nhất thời xuất hiện dấu năm ngón tay, máu tươi nháy mắt trào ra nơi khóe miệng của hắn, trên mặt hắn toát ra vẻ thống khổ, càng nhiều lại là khiếp sợ!
Dù là Lâm Bách Hân cũng không tin Lâm Đông dám đánh hắn huống chi là chính bản thân hắn?
Nhẹ lắc đầu giống như cho, suy nghĩ của mình hồi phục lại, Vương Hạo phun ra một ngụm bọt máu, trong máu còn có chiếc răng, chiếc răng rớt trên thảm sàn, dưới ánh đèn trông thật chói mắt.
Cùng lúc đó, nhìn thấy một màn như vậy quản lý nhà hàng liền dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến bên cạnh Vương Hạo, nâng hắn dậy, thần tình lo lắng hỏi: - Vương tiên sinh, ngài không sao chứ?
Nhà hàng Cảnh Phong tuy không xem là nhà hàng đỉnh cấp tại Hong Kong, nhưng bởi vì vị trí địa lý thật tốt nên danh khí có chút không nhỏ, bình thường những người tới nơi này ăn cơm đều là những nhân vật nổi tiếng trong xã hội.
Những nhân vật nổi tiếng trong xã hội này, dù là khoác da sói cũng tốt, da hổ cũng thế, nhưng khi đến nơi này, bọn hắn đều sẽ chủ động biến thành thân sĩ, cử chỉ tao nhã.
Ở dưới tình huống như vậy, nhà hàng Cảnh Phong cơ hồ chưa từng phát sinh qua chuyện đánh nhau như thế.
Hiện giờ trong nhà hàng chẳng những xảy ra chuyện đánh nhau, hơn nữa còn là Vương Hạo mang danh ác thiếu, hơn nữa người bị đánh còn là Vương Hạo, điều này không khỏi làm quản lý nhà hàng sợ hãi. - Cút.
Vương Hạo cầm lấy khắn tay màu trắng lau vết máu nơi khóe miệng, âm trầm rít gào với quản lý nhà hàng.
Quản lý nhà hàng sợ tới mức lui ra sau một bước, không biết nên xử lý như thế nào.
Quản lý nhà hàng vừa lui về phía sau, sắc mặt Vương Hạo phát lạnh, không nói một lời chụp lấy chiếc ghế dựa bên cạnh, hùng hổ hướng Lâm Đông vọt tới!
Theo Vương Hạo xem ra, ngay trước mặt nhiều người như vậy nhất là ngay trước mặt Lâm Bách Hân, bị Lâm Đông tát một cái, đây là điều mà hắn không thể khoan dung, hắn nhất định phải lấy lại danh dự! - Không biết sống chết!
Lâm Đông tát Vương Hạo một cái, vốn tưởng rằng Vương Hạo sẽ sợ hãi, lúc này thấy hắn chẳng những không mang theo Lâm Bách Hân rời đi, còn cầm một cái ghế hướng chỗ mình vọt tới, lập tức cười lạnh một tiếng.
Theo sau, trong ánh nhìn chăm chú không chuyển mắt của các khách nhân, Lâm Đông không lui mà tiến tới, lao thẳng tới chỗ Vương Hạo. - Đi tìm chết.
Vương Hạo nhìn thấy Lâm Đông đi tới, trong nháy mắt hung quang đại thịnh, vung ghế dựa hướng đầu Lâm Đông nện xuống!
Lâm Đông mặt không đổi sắc, nghiêng người tránh né, vừa tránh thoát một kích của Vương Hạo đồng thời chân phải đá ra nhanh như chớp!
Thực lực cách đấu của Lâm Đông có chút không tầm thường, ra tay lại nhanh, chuẩn, độc! - Hô...hô...
Nương theo tiếng xé gió, một cước của Lâm Đông đá vào cổ chân Vương Hạo. - Răng rắc!
Thanh âm xương gãy vang lên. - Oanh!
Sắc mặt Vương Hạo đột nhiên biến đổi, thân thể mất đi thăng bằng, theo lực ném ghế ầm ầm ngã xuốngđất!
Tất cả chuyện này tuy rằng phức tạp nhưng cũng chỉ xảy ra trong vòng hai giây đồng hồ.
Tình thế phát triển hoàn toàn vượt ngoài dự liệu của mọi người.
Nhưng không chờ bọn họ kịp lấy lại tinh thần, một màn làm bọn họ hoàn toàn há hốc mồm đã xảy ra.
Trong vẻ trợn mắt há hốc của họ, dùng một cước đá ngã Vương Hạo xong, Lâm Đông cũng không dừng lại mà thuận thế chụp lấy ghế dựa bên cạnh, vung lên, nhắm ngay sau lưng Vương Hạo dùng sức nện xuống! - A!
Một bên, Lâm Bách Hân nhìn thấy hành động tàn nhẫn của Lâm Đông, sợ tới mức lại hét lên, mà một ít khách nhân khác cũng bị tác phong tàn nhẫn của Lâm Đông hù sợ, một ít phụ nữ nhát gan còn nhắm hai mắt lại. - Oanh.
Một tiếng trầm đục vang lên, chiếc ghế dựa hung hăng đập xuống sau lưng Vương Hạo, Vương Hạo giống như bị sét đánh, cả người run rẩy, trong miệng phát ra tiếng kêu thét thống khổ. - Loảng xoảng loảng xoảng...
Làm xong tất cả chuyện này, sắc mặt Lâm Đông không chút thay đổi đặt ghế dựa trước người Lâm Bách Hân, trong biểu tình tái nhợt của cô ta, thản nhiên nói: - Tôi không có thói quen thương hương tiếc ngọc, cho nên cô tốt nhất mang theo hắn biến mất trước mặt tôi.
Bên tai vang lên lời nói hung hăng càn quấy của Lâm Đông, Lâm Bách Hân sợ tới mức mặt hoa thất sắc, mà quản lý nhà hàng đứng một bên cũng ngây dại.
Hắn thật sự không thể tưởng tượng, Lâm Đông dựa vào điều gì dám vung tay với Vương Hạo tại Hong Kong!