Sáng sớm, khi tia nắng đầu tiên rơi trên phố lớn ngõ nhỏ tại thành phố Đông Hải, làm tỉnh giấc tòa thành phố phồn hoa ngủ say, xe cộ lưu thông trên đường càng nhiều hơn, ở những trạm xe bus, xe điện có thể nhìn thấy rất nhiều người đang uể oải đứng chờ xe, còn có nhiều người đang vội vàng đi nhanh tới công sở.
Một ngày mới đang bắt đầu.
Cũng giống như thường ngày, Trần Phàm trong bộ quần áo thể thao đang chậm rãi chạy ngoài đường.
Thân là bảo tiêu kiêm tài xế của Trần Phàm, cũng đã sớm biết rõ thói quen của Trần Phàm, a Ngốc lái chiếc Bentley đi theo phía sau hắn.
Ngoài ra, trước sau chiếc Bentley còn có hai chiếc Benz, bên trong xe là thành viên Ám Đường.
Mà sau chiếc Benz lại là một chiếc Audi A7, đó là xe của nhóm đặc công, dùng loại xe này để Trần Phàm không dễ dàng bỏ rơi bọn họ nếu đi trên đường cao tốc.
Có lẽ đã quen với thói quen của Trần Phàm, những đặc công kia cũng biết sau giờ chạy thể dục buổi sáng Trần Phàm sẽ quay về nhà, vì thế cũng không cùng nhau đến, chỉ đi theo phân nửa nhân số.
Một giờ sau, chấm dứt buổi tập luyện buổi sáng, Trần Phàm về tới cửa nhà, tiếp nhận khắn mặt a Ngốc đưa qua lau mồ hôi, sau đó nghĩ nghĩ, nhìn a Ngốc hỏi: - Lúc trước Hồng Trúc có nói với tôi. Hồng Trúc bang có một trường bắn tại Đông Hải, đúng không? - Ân.
Mặc dù cũng cảm thấy kỳ quái đối với câu hỏi của Trần Phàm, nhưng a Ngốc vẫn gật đầu nói: - Trường bắn đó là khi Sở lão bản còn sống từng thông qua rất nhiều con đường, tìm khí lực rất lớn để kiến tạo, ở quốc nội được xem là trường bắn đứng đầu, súng ống rất đầy đủ, còn có cả đồ chơi như cung nỏ. - Sáng sớm ngày mai tới sớm nửa giờ theo tôi đến đó.
Nghe được a Ngốc giải thích, Trần Phàm cười cười, cũng không mảy may để ý a Ngốc nhấc tới Sở Vấn Thiên ở trước mặt mình.
Hắn biết rõ, tuy rằng hiện giờ đám người a Ngốc nghe theo lệnh Hoàng Phủ Hồng Trúc đến bảo hộ hắn, nhưng sự sùng bái cùng kính sợ trong lòng đối với hắn xa xa vẫn không tới mức một lòng trung thành truy theo.
Theo ý nào đó mà nói, kể cả a Ngốc bên trong, thành viên Ám Đường từng thừa nhận huấn luyện nghiêm khắc, còn trung thành tuyệt đối với Sở Vấn Thiên dù hắn đã nằm dưới lòng đất hơn cả Hoàng Phủ Hồng Trúc - sở dĩ bọn hắn toàn tâm toàn ý phụ tá Hoàng Phủ Hồng Trúc, hoàn toàn là bởi vì lời yêu cầu của Sở Vấn Thiên trước khi chết.
Khác với năm trước, từ sau khi Tô San đi theo Trần Phàm về Yên Kinh, Tô San đã bỏ thói quen ngủ nướng, sáng sớm mỗi ngày không cần dùng đồng hồ báo thức mới rời giường, ngược lại mỗi ngày đến thời gian nhất định nàng sẽ tự nhiên tỉnh giấc.
Sau khi tỉnh giấc Tô San sẽ giúp đỡ dì Điền cùng nhau làm bữa sáng, trong quá trình hỗ trợ còn học tập tài nấu nướng của dì Điền, mà có đôi khi nàng cũng sẽ "Thi thố tài năng" một lần.
Theo số lần tăng nhiều, tài nấu nướng hiện giờ của Tô San dù chưa đạt tới đỉnh cao, nhưng ít ra cũng được cho là đủ tư cách. - Ngốc tử, nhanh đi tắm rửa thay quần áo, đến thưởng thức cháo do em nấu xem.
Nhìn thấy Trần Phàm đi vào nhà. Tô San đắc ý ngẩng đầu lên: - Vừa rồi dì Điền đã nếm thử, nói hiện tại em nấu cháo đã đạt được tiêu chuẩn đại sư.
Nói xong vẻ mặt Tô San tươi cười nhìn dì Điền trừng hai mắt: - Có phải hay không a, dì Điền? - Ân.
Dì Điền dở khóc dở cười gật đầu.
Trần Phàm mỉm cười híp mắt hỏi: - Lão bà, nấu cháo cũng được phân chia cấp bậc sao? Đại sư nấu cháo? Đây là ý gì vậy? Ca chưa từng nghe nói qua a? - Ngốc tử, anh không đả kích người thì sẽ chết sao?
Nghe được Trần Phàm đả kích, Tô San tức giận, hừ hừ nói: - Còn nói móc kiểu đó, hôm nay không có phần ăn của anh đâu. - Ngô, lão bà đại nhân, anh có tội, anh nhận sai.
Trần Phàm giả vờ xin lỗi, sau đó cười ha ha đi lên lầu tắm rửa thay quần áo.
Nhìn bóng lưng Trần Phàm đi lên lầu, Tô San cố ý nghiêm mặt, nhưng trên mặt lại lộ ra nụ cười hạnh phúc.
Mà thần tình dì Điền lại đầy vẻ phức tạp.
Bởi vì hành vi súc sinh năm đó của Tiết Hồ, đời này dì Điền không lập gia đình.
Theo ý nào đó mà nói, Tiết Hồ đã thay đổi quỹ tích nhân sinh của bà.
Hồi ức kia thật thống khổ mỗi khi nhớ tới, giống như là ma chú, thủy chung khắc sâu trong nội tâm của bà, làm bà không thể nào quên.
Đồng dạng, đời này, bà cũng không có khả năng quên được Tiết Hồ!
Sở dĩ không quên được, cũng không vì cẩu huyết tới nỗi từ hận sinh yêu, mà là hận ý sâu tận xương tủy!
Bởi vì hận, mà từng một mực chú ý về Tiết Hồ.
Bởi vì có chú ý, bà mơ hồ phát hiện hiện giờ Trần Phàm đang cùng Tiết Hồ tiến hành một cuộc chiến.
Vì thế bà cảm thấy nghi hoặc, nghi hoặc rốt cục Trần Phàm là người như thế nào.
Ở trong trí nhớ của bà, từ ngày Trần Phàm bước vào "ngôi nhà" này, nụ cười trên mặt chưa bao giờ tan biến, đồng dạng tranh cãi cùng Tô San cũng chưa từng ngừng lại.
Cợt nhả, không chút đứng đắn.
Đây là hình tượng của Trần Phàm trong ngôi nhà này.
Nhưng bên ngoài đánh giá hắn lại là: lật tay làm mây, trở tay làm mưa.
Dì Điền không hề hay biết, đối với Trần Phàm mà nói, tranh cãi cùng Tô San có thể làm tâm linh ô uế ngày xưa được tẩy rửa, lấy tâm tình vui vẻ đi áp chế lệ khí sâu trong nội tâm, mà khi bệnh tình hắn ngày càng chuyển biến tốt, hắn đã không còn cần thông qua cô gái đơn thuần đầy sức sống như Tô San để áp chế bệnh tình.
Nhưng hắn vẫn chưa bao giờ chán trò chơi tranh cãi cùng Tô San.
Bởi vì đối với hắn mà nói, đó là liều thuốc sức sống duy nhất hiện giờ trong sinh hoạt của hắn.
Đồng dạng, lấy thân phận bây giờ của hắn, một khi có rảnh rỗi thì đến trường, cũng không phải giống như những sinh viên khác, vì muốn học tập để ngày sau có thể đạt được tri thức, vì muốn đạt được giấy chứng nhận tốt nghiệp, chứng minh học vị, mà là vì muốn làm bạn bên cạnh Tô San.
Dù sao, từ sau khi hắn cùng Thanh bang kết thù, thời gian làm bạn bên cạnh Tô San càng ngày càng ít, nhất là sau khi hắn bị đuổi ra khỏi Trần gia, vì có thể đứng thẳng lưng mà kiêu ngạo nói cho Trần gia, nói cho mọi người: Hắn, Trần Phàm, không dựa vào Trần gia vẫn có thể đánh gục được toàn bộ địch nhân kể cả Yến gia cùng Thanh bang!
Hắn đem đại bộ phận tinh lực đặt vào trong trò chơi này.
Theo ý nào đó mà nói, điều này có phần tương tự như năm đó hắn đem toàn bộ tinh lực đặt trong việc diệt trừ Huyết Sắc Luyện Ngục.
Khi đó một mình hắn cô độc ra đi.
Hiện tại hắn không còn cô đơn nữa.
Khi đó giết chóc có thể giải quyết hết thảy!
Mà trong trò chơi lần này, chỉ dựa vào giết chóc cũng không thể thủ thắng, càng nhiều là phải đấu trí!
Dù sinh viên trong trường đại học Đông Hải đối với việc Trần Phàm cùng Tô San ở chung cũng đã thấy bình thường, nhưng khi hai người đi trên vườn trường, vẫn bị nhìn thật chăm chú, chút nữa cũng đạt tới trăm phần trăm khủng bố. - Lão bà a, anh phát hiện da mặt em càng ngày càng dầy a?
Nhìn dáng tươi cười tràn ngập vẻ thanh xuân của Tô San, Trần Phàm trêu ghẹo nói: - Trước kia anh nhớ mỗi khi em nhìn thấy ánh mắt người ngoài đều đỏ mặt tía tai, bây giờ lại không hề thay đổi sắc mặt nha?
Vừa trêu ghẹo, trong lòng Trần Phàm nhiều ít cũng có nghi hoặc.
Cho tới nay, Tô San không hề hiểu hắn, có phải hắn cũng đã không hiểu được Tô San?
Theo hắn xem ra, Tô San không có khả năng không hiểu được chuyện của hắn, nhưng cho tới nay, ngoại trừ Tô San chỉ trách móc chuyện của cô gái tây Dai Fu, đối với những cô gái khác cũng không hề đề cập tới.
Điều này không khỏi làm Trần Phàm tò mò, ý tưởng chân thật trong lòng Tô San rốt cục lại là gì.
Nghe được lời trêu ghẹo của Trần Phàm, chẳng những Tô San không hề ngượng ngùng, vẻ mặt còn đắc ý khoác cánh tay Trần Phàm, hừ hừ nói: - Anh là vị hôn phu của em, là ông xã tương lai, cùng anh đi chung tại sao phải đỏ mặt tía tai?
Nói tới đó bước chân Tô San thoáng tạm dừng.
Chi tiết nhỏ này nhất thời rơi vào trong mắt Trần Phàm, Trần Phàm cảm thấy tò mò nhìn theo ánh mắt Tô San, rõ ràng nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc xuất hiện xa xa.
Dưới ánh rạng đông, cô gái từng rất biết cách ăn mặc, đồng dạng cũng biết rất rõ ràng nên làm sao lợi dụng ưu thế bản thân để hấp dẫn ánh mắt nam giới, cũng không tiếp tục mặc váy bộc lộ ra đôi đùi đẹp thon dài, cũng không mặc quần áo mỏng manh khiến nhiệt huyết người khác sôi sục, mà lại mặc một bộ áo trắng ngắn tay, thân dưới mặc chiếc quần màu tím hồng, dưới chân là một đôi giày xăng đan.
Mái tóc từng bị uốn cong của nàng đã biến thành mái tóc thẳng dài thật hiền thục, không đeo hoa tai, cổ tay cũng không đeo bất cứ thứ gì.
Nàng hôm nay, làm cho người ta có một loại khí tức thật nhẹ nhàng khoan khoái.
Nàng là Trương Thiên Thiên.
Một cô gái từng ái mộ hư vinh, tâm cơ đủ thâm, vì vinh hoa phú quý không tiếc đắm mình vào trong những vòng luẩn quẩn quý tộc.
Cô gái kia cũng từng giống như Tô San, từng được đánh giá là một trong những tân hoa hậu giảng đường.
Đồng dạng, nàng cũng từng được nam sinh viên xưng là cô gái gợi cảm xinh đẹp nhất trường đại học Đông Hải ngoại trừ nữ thần Dai Fu. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nhưng...
Không biết từ khi nào, cô gái này đã thay đổi.
Nàng không còn hứng thú đắm chìm trong những vòng luẩn quẩn, cũng không tiếp tục chọn lựa cách ăn mặc tỉ mỉ để hấp dẫn vô số ánh mắt của nam giới.
Ngay từ đầu, sinh viên trường đại học Đông Hải vì sự thay đổi của nàng mà cảm thấy tò mò, dần dà mọi người tựa hồ cũng đã thói quen.
Thói quen đại biểu cho cảm giác không còn mới mẻ, cũng đại biểu sự chú ý cũng đã giảm xuống.
Trong bất tri bất giác, cô gái từng được chú ý nhất nhì trong trường đại học Đông Hải, dần dần biến mất trong tầm mắt mọi người, không còn nổi danh như sự phối hợp giữa Trần Phàm cùng Tô San.
Ngay khi Tô San nhìn thấy Trương Thiên Thiên, Trương Thiên Thiên cũng nhìn thấy Trần Phàm cùng Tô San.
Trong nháy mắt nhìn thấy Trần Phàm, trên khuôn mặt mê người của nàng lộ ra biểu tình kinh ngạc, sau đó một cảm giác hưng phấn cùng vui sướng không thể dùng lời để hình dung đã lật đổ sự kinh ngạc của nàng.
Dưới ánh rạng đông, nàng đón lấy ánh mắt Trần Phàm, trên gương mặt tĩnh lặng lộ ra dáng tươi cười mê người.
Dáng tươi cười kia, cũng không hề mê hoặc chúng sinh.
Chỉ có nỗi vui sướng phát ra từ sâu trong nội tâm.
Sau nét cười yếu ớt, nàng không hề lưu luyến, mà thu hồi ánh mắt rẽ ngoặt, ôm sách giáo khoa đi về lớp học.
Vào tháng ba nàng từng đưa đơn xin nhập đảng.
Ngày nào đó, Trần Phàm mất đi sự bao che của Trần lão thái gia, bị Trần gia bỏ rơi, mang theo bi thương từ Yên Kinh trở về, bởi vì giết chết Tiết Cường nên lâm vào tuyệt cảnh.
Ngày nào đó, Lý gia đại tiểu thư lần đầu tiên quỳ rạp dưới chân người nắm quyền quân khu NJ Lý Vân Phong, khóc cầu Lý Vân Phong ra mặt cứu Trần Phàm.
Ngày nào đó, được tôn xưng là Mỹ Nữ Xà Hoàng Phủ Hồng Trúc lần đầu tiên kể từ khi Sở Vấn Thiên qua đời, đã vận dụng mạng lưới quan hệ Sở Vấn Thiên để lại.
Ngày nào đó, thanh quân đao từng tung hoành chiến trường, vì con của mình mà cúi xuống sống lưng, vận dụng toàn bộ mạng lưới quan hệ.
Ngày nào đó, còn có một cô gái không quyền không thể, vì muốn cứu người đàn ông mình yêu, cam tâm tình nguyện làm tình nhân của một người đàn ông khác, cuối cùng bị hung hăng nhục nhã.
Ngày nào đó, nàng cảm giác mình thật vô dụng, khóc đến tê tâm liệt phế.
Đồng dạng cũng ở trong ngày nào đó, nàng quỳ gối dưới trời chiều thề: Một ngày nào đó, nàng phải giúp được người đàn ông kia.
Vì lời thề kia, nàng lựa chọn nhập đảng, lựa chọn mạng lưới quan hệ quan trường mà người thanh niên kia thiếu thốn nhất.
Hiện giờ người thanh niên kia biến hóa nhanh chóng, rung động cả quốc gia.
Nhưng cô gái tên Trương Thiên Thiên vẫn không nửa chừng bỏ dở nguyện vọng của chính mình.
Bởi vì, nàng đang đợi.
Đợi, đợi đến một ngày mình có thể giúp đỡ được người thanh niên kia.
Đồng dạng chờ đợi, một ngày nào đó người thanh niên kia có thể ôm nàng vào trong ngực mình.