Chiếc Audi A6 chờ Trần Kiến Quốc dẫn đầu chạy vào quân khu NJ, những chiếc xe treo biển số quân khu NJ chạy theo phía sau, theo thứ tự chạy vào.
Cùng lúc đó, chiếc Bentley đã đến trước một phút lại bị ngăn tại cổng quân khu, chờ những đại lão quân đội ngồi xe tiến vào xong mới có thể tiến vào.
Audi A6 cùng Bentley gặp thoáng qua.
Tài xế Audi A6 lại vì quá đắc ý mà kích động.
Hắn là Trần gia đại thiếu.
Hắn lái xe cho Trần gia gia chủ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Lái xe của Bentley phẫn nộ mà biệt khuất.
Hắn là chó điên Lâm gia.
Hắn lái xe cho người thanh niên bị bỏ rơi của Trần gia.
Tám giờ mười phút.
Binh lính canh gác cho đi. Lâm Đông phun mạnh một hơi, không vội không chậm khởi động xe, chiếc Bentley vững vàng chạy nhanh vào quân khu.
Tám giờ hai mươi phút.
Khi Lâm Đông lái chiếc Bentley đi vào tận cùng bên trong quân khu đại viện, trên đường dừng đầy xe.
Lâm Đông bất đắc dĩ chỉ có thể cho xe dừng ở mặt sau cùng, sau đó trước tiên bước xuống xe, đi nhanh ra phía sau mở cửa, cúi đầu nghênh đón Trần Phàm xuống xe.
Trong ánh nhìn chăm chú của Lâm Đông, sắc mặt Trần Phàm bình tĩnh bước xuống xe, mang theo Lâm Đông đi về hướng tòa lầu tướng quân cách đó không xa.
Tối hôm qua khi hắn nói chuyện với Lý Vân Phong liền biết được, ngày hôm nay buổi tiệc chúc thọ được cử hành trong viện, tổng cộng có sáu bàn, người của Lý gia một bàn, đại lão quân khu NJ một bàn, còn lại bốn bàn khác dành cho khách nhân.
Đi theo phía sau Trần Phàm, Lâm Đông theo bản năng quay đầu nhìn thoáng qua tòa lầu bên cạnh.
Đó là chỗ ở của Dương Nghiễm Đức.
Trong tòa lầu, bản thân là phó chính ủy quân khu NJ Dương Nghiễm Đức cũng không có mặt, hắn đã sớm đi qua tòa lầu của Lý Vân Phong, cùng toàn bộ đại lão quân khu NJ nghênh đón những đại lão quân đội khác.
Sáng sớm, ánh mặt trời cũng không hề chói mắt, Lâm Đông nheo mắt lại, rõ ràng nhìn thấy trên lầu đang đứng không ít thành viên Dương gia. Những người đó nguyên bản đang nhìn vào tòa lầu tướng quân bên cạnh, nhưng khi nhìn thấy Trần Phàm cùng hắn xuất hiện, trong đó có không ít người đưa mắt nhìn qua.
Ở trong những người này hắn cũng không hề nhìn thấy thân ảnh Dương Lâm, người từng là vợ của hắn.
Còn cách rất xa, hắn nhìn thấy những gương mặt đang mang theo tia cười trào phúng. - Hắc! Đây không phải là Lâm Đông đó sao? - Đúng vậy, là hắn. Xem ra cha nói hắn đi làm con chó cho Trần gia thanh niên là thật sự. - Hắn muốn cùng Trần gia thanh niên đi chúc thọ cho Lý Vân Phong sao? - Thật sự là đồ không biết sống chết, loại trường hợp này hắn cũng có thể tham gia sao? - Tham gia thì đã có sao? Còn không phải đi theo chủ nhân của hắn tự tìm nhục nhã!
Còn cách thật xa, Lâm Đông đã nghe được tiếng nghị luận truyền đến, hai tay không khỏi nắm chặt lại. - Mặc kệ Dương Nghiễm Đức nói anh luôn luôn là một con chó chỉ biết uốn lưng, hay là tôi xem anh là người hay chó, điều này đều không trọng yếu. Quan trọng là, anh phải luôn tự nói với mình: Tôi là người, con mẹ nó Lâm Đông này là một con người! - Ngày mai, tôi sẽ cho anh như một con người đi vào quân khu NJ, đi tới tòa lầu của Lý Vân Phong, để Dương Nghiễm Đức phải ngẩng mặt lên nhìn anh ngưỡng mộ, về phần sau đó, một cái tát của Trần gia, tôi tới, còn Dương gia, anh tới, như thế nào?
Bên tai vọng lại lời nói của Trần Phàm, nhìn bóng lưng cao ngạo cùng bước tiến trầm ổn của Trần Phàm phía trước, Lâm Đông buông lỏng nắm tay, đứng thẳng lưng.
Bước tiến của hắn, không hề run rẩy.
Chỗ ở của Lý Vân Phong là nằm trong đại viện hai tầng lầu, sáu bàn bát tiên chỉnh tề sắp xếp thành hình năm góc.
Bởi vì còn cách lúc bắt đầu tiệc rượu khoảng vài giờ, trên bàn cũng chưa bày rượu cùng thức ăn, chỉ được bày lên những ấm trà thật thơm cùng thuốc lá đặc cung của quân đội.
Trong viện, những đại lão thân phận hiển hách kể cả Trần Kiến Quốc, toàn bộ đều đi vào lầu tướng quân, những người khác ở trong sân, tụ năm tụ ba vây quanh nói chuyện phiếm.
Trong đó hấp dẫn ánh mắt người nhất chính là Trần Phi đi cùng Trần Kiến Quốc đến đây.
Bản thân hắn là Trần gia đại thiếu, chờ sau khi đoàn người Trần Kiến Quốc đi vào lầu tướng quân, đã trở thành tiêu điểm tuyệt đối bên trong viện.
Ngoại trừ Trương Thiết Trụ cùng Lý Dĩnh, tất cả mọi người đều chủ động bước tới chào hỏi hắn, trong đó người của Lý gia ngoại trừ vợ chồng Lý Quân, tất cả đều vây quanh bên cạnh Trần Phi, muốn thông qua cơ hội này tăng tiến quan hệ với Trần Phi.
Trần Phi vừa hưởng thụ những lời nịnh hót chung quanh, vừa dùng khóe mắt chăm chú quan sát cửa viện, chờ đợi Trần Phàm đến, sắc mặt mơ hồ có chút kích động, cảm giác như chỉ hận không thể lập tức chứng kiến một màn bi kịch của Trần Phàm.
Phía trước hắn đã nhìn thấy chiếc Bentley của Trần Phàm ngay cửa quân khu, biết rõ Trần Phàm sắp đến.
Không riêng gì Trần Phi đang dùng khóe mắt chú ý cửa viện, ngoại trừ gia đình Lý Quân, những thành viên khác của Lý gia cũng đều đang chú ý.
Ngày hôm qua bọn hắn bị hành động không ai bì nổi của Trần Phàm làm nhục nhã không nhẹ, đều đang chờ mong được nhìn thấy hôm nay Trần Phàm bị nhục nhã, sau đó lại giống như chó nhà tang lăn đi ra ngoài.
So ra mà nói, Trương Thiết Trụ từng là cảnh vệ viên của Trần lão thái gia thì bình tĩnh hơn rất nhiều, hắn cũng có tư cách đi theo vào tòa lầu hai tầng kia, nhưng không lựa chọn đi vào mà bưng một chén trà, vừa uống vừa chờ đợi người thanh niên từng làm cho Trần gia lão nhân liên tiếp ngoại lệ thay đổi nguyên tắc của mình nhanh xuất hiện.
Một giây, hai giây, ba giây, bốn giây, năm giây...
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Rốt cục, Trần Phàm với mái tóc thật ngắn mặc bộ tây trang màu đen, mang theo Lâm Đông với vẻ mặt có chút kích động xuất hiện ngay cửa viện. - Bá!
Hai người xuất hiện, lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người trong viện.
Toàn bộ những lời nói chuyện đều bị sự xuất hiện của hai người ngắt ngang, bên trong sân yên tĩnh trở lại, không khí hơi có vẻ quỷ dị.
Nhìn thấy một màn như vậy, Trần Phàm cũng không hề dừng bước, thậm chí cả tần suất nện bước cũng không hề thay đổi.
Hắn trực tiếp bước vào sân.
Phía sau Lâm Đông cắn răng, theo sát hắn.
Vô luận là người của Lý gia hay khách nhân nhìn thấy Lâm Đông đi phía sau Trần Phàm, đều nhướng mày lên.
Người không biết thân phận của Lâm Đông đều đang suy đoán, rốt cục Lâm Đông lại là thần thánh phương nào, vì sao có tư cách tiến vào sân viện này.
Người biết thân phận Lâm Đông đại khái suy đoán Trần Phàm sẽ mang theo Lâm Đông đến, nhất thời thập phần tức giận!
Theo bọn hắn xem ra, hành vi của Trần Phàm là muốn làm nhục nhã buổi tiệc chúc thọ của Lý Vân Phong!
Bởi vì ở trong mắt bọn hắn, Lâm Đông ngay cả tư cách xách giày cho Lý Vân Phong cũng không có!
Nhận thấy được những ánh mắt kinh nghi, xem thường, trách cứ nhìn tới, trái tim Lâm Đông không tự chủ được nhảy mạnh lên, bước chân cũng hơi có vẻ run rẩy!
Dù hắn đã hạ quyết tâm làm một chó điên Lâm gia.
Nhưng có nhiều thứ, không phải nói thay đổi liền có thể thay đổi.
Điều này cần phải có thời gian cùng kinh nghiệm.
Rất nhanh, một lần nữa mọi người đưa mắt nhìn về phía Trần Phàm, trong đó đại bộ phận khách nhân đều thở dài trong lòng, vì Trần gia thanh niên từng được Trần lão thái gia xem là niềm kiêu ngạo, sau lại bị xem như chó nhà tang đá ra khỏi Trần gia mà thở dài.
Theo bọn hắn xem ra, Trần Phàm không nên tới.
Kết cục tới nơi này chỉ có một: bị nhục nhã!
Những khách nhân âm thầm thở dài, ngoại trừ vợ chồng Lý Quân toàn bộ thành viên Lý gia đều có biểu tình vui sướng khi người gặp họa.
Khác với biểu tình vui sướng khi người gặp họa của thành viên Lý gia, ánh mắt Trần Phi băng sương mà oán độc, cảm giác như dù hôm nay Trần Phàm có bị hắn nhục nhã, hắn cũng chưa hết giận, hắn muốn nhìn thấy Trần Phàm giống như một con chó quỳ trước mặt hắn cầu xin tha thứ!
Đối mặt đủ loại ánh mắt khác thường, Trần Phàm vững như Thái Sơn, không hề dao động.
Trần Phàm không như Trần Phi chúng tinh củng nguyệt, tuy rằng hắn đến hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của mọi người, nhưng những đại lão quân đội đến từ nam bắc, không ai qua chào hỏi với hắn!
Một người cũng không có!
Bởi vì bọn họ đều cũng biết, vào không khí như hôm nay, Trần Phàm chính là tai tinh, ai tới chào Trần Phàm đều sẽ gặp tai họa.
Duy có một người ngoại lệ.
Trương Thiết Trụ!
Nhìn thấy Trần Phàm xuất hiện, người trung niên từng làm cảnh vệ viên cho Trần lão thái gia, lại đáng giá cho toàn bộ đại lão quân đội phải đến đút lót nịnh bợ, đặt chén trà trong tay xuống, bước những bước chân mạnh mẽ tiến lên nghênh đón. - Trụ tử thúc!
Nhìn thấy Trương Thiết Trụ hướng mình đi tới, Trần Phàm nở nụ cười.
Trương Thiết Trụ cũng nở nụ cười, cười thật hàm hậu.
Dáng tươi cười hàm hậu làm trái tim băng sương của người thanh niên lại cảm giác thêm chút ấm áp.
Ngày hôm nay hắn cũng không giống như lúc ở Anh quốc bước chân vào tòa thành Kerner Er thì bị mọi người cô lập.
Ngày nào đó.
Toàn bộ người cô lập hắn cuối cùng lựa chọn như một con chó nhu thuận, sám hối liếm lên giày của hắn!