Thân là đầu lĩnh bảo tiêu của Dai Fu, đêm nay Black thật buồn bực.
Hắn đến từ công ty vệ sĩ thực lực cực mạnh của Châu Âu, thanh danh trong giới vệ sĩ thật không nhỏ, nhân mạch cũng khủng bố, đối với một ít sự tích của Trần Phàm cũng cực kỳ rõ ràng, cho nên mới đồng ý để Dai Fu một mình đi theo Trần Phàm đến Hàng Châu.
Theo hắn xem ra, lấy thực lực của Trần Phàm, bảo hộ Dai Fu căn bản không cần phải nói.
Nhưng...khi hắn ở Đông Hải nhận được điện thoại của Dai Fu, trực tiếp trợn tròn mắt.
Đúng vậy!
Hắn nằm mơ cũng thật không ngờ, có Trần Phàm ở đó, đoàn người còn gặp đến nguy hiểm, hơn nữa tình huống thập phần nguy cấp.
Lúc ấy trong lòng hắn tuy rằng cực kỳ tò mò, nhưng trước tiên vẫn dẫn người chạy tới Hàng Châu, tìm được Dai Fu, mắt thấy Dai Fu bình yên vô sự, mới nhẹ nhàng thở ra, sau đó cho thủ hạ đem tầng trệt nơi Dai Fu ở phong tỏa hoàn toàn, vả lại bố trí không ít người ở bốn phía khách sạn.
Làm xong tất cả những chuyện này, trái tim Black mới hạ xuống, nhưng trong lòng đối với chuyện đêm nay thập phần nghi hoặc, nghi hoặc hành động khác thường của Trần Phàm đêm nay.
Nghi hoặc thì nghi hoặc, hắn cũng không hỏi Dai Fu, mà tự thân chờ ngay trước cửa phòng tổng thống nơi Dai Fu ở lại.
Cho nên khi hắn nhìn thấy Trần Phàm đi thông qua sự ngăn trở của thủ hạ phía trước, hướng phòng tổng thống đi tới thì hắn chợt ngẩn ra, sau đó chủ động tiến lên nghênh đón.
Nương theo ngọn đèn hành lang, Trần Phàm có thể rõ ràng nhìn thấy trong con ngươi Black toát ra vẻ nghi hoặc cùng phẫn nộ. - Chết tiệt, Trần, đêm nay rốt cục anh đang làm cái quỷ gì?
Black bước nhanh tới đón Trần Phàm, thấp giọng hỏi.
Trần Phàm cười xin lỗi: - Thật có lỗi, Black, là tôi quá sơ sót.
Hiển nhiên, Trần Phàm biết rõ thân phận của Black nên cũng rất rõ ràng, nếu như đêm nay Dai Fu có gì không hay xảy ra, Black sẽ rơi vào sự đuổi giết vĩnh viễn của Kerner gia tộc.
Phải biết rằng hàng năm gia tộc Kerner chi ra cả trăm ngàn đô la thuê hắn làm bảo tiêu.
Phí tổn cao như vậy, nếu Dai Fu xảy ra sự cố, gia tộc Kerner phát hỏa là điều tất nhiên. - Sơ sẩy? Nga, Thượng Đế, đồ tể cũng sơ sẩy?
Black kinh ngạc há to miệng, sau đó tức giận mắng: - Dù là anh sơ sẩy, cũng không nên bị một đám thành viên hắc đạo bắt giữ, phải biết rằng anh từng chính là... - Tôi có lý do của tôi, hiện tại không phải mọi người đều vô sự sao?
Trần Phàm mỉm cười nói sang chuyện khác: - Bọn họ đều ngủ sao?
Làm như nhận thấy được Trần Phàm không muốn tiếp tục dây dưa ở đề tài này, Black cũng không tiếp tục vô nghĩa, mà là gật đầu: - Tiểu thư cùng hai cô bé kia ở trong phòng tổng thống, ba thanh niên khác thì ở trong căn phòng cuối hành lang, còn phần anh...tiểu thư cho anh ở một phòng riêng. - Hiểu được rồi.
Trần Phàm gật gật đầu, theo sau khịt khịt mũi nói: - Mùi trên người tôi thật quá khó ngửi, tôi cần đi tắm rửa, sau đó hảo hảo ngủ một giấc. Còn về chuyện phòng vệ phải giao cho lão huynh, mặt khác, nếu không có gi bất ngờ xảy ra, đêm nay chúng ta cũng sẽ không bị người gây rối nữa. - Mẹ nó, đám người ngu ngốc kia trêu chọc anh đúng là đầu óc mọc dưới hậu môn, tuyệt đối là thế.
Black tức giận nói một câu, theo sau chỉ phòng cho Trần Phàm.
Trần Phàm mỉm cười cảm tạ, phất phất tay, lập tức đi về gian phòng của mình.
Đi vào phòng, thuần thục cởi quần áo, Trần Phàm lấy ra một lon đồ uống trong tủ lạnh, uống cạn sạch sẽ, trực tiếp đi vào trong phòng tắm.
Hưởng thụ dòng nước lạnh cọ rửa, nhìn chính mình trong gương, trong đầu dần hiện ra từng ly từng tý hình ảnh đêm nay, Trần Phàm không khỏi cười khổ một tiếng: - Khi làm một vài chuyện, có vướng bận cùng băn khoăn, tựa hồ không phải là một chuyện tốt.
Trong phòng tổng thống, Tô San cùng Trương Thiên Thiên đang ở chung trong một phòng ngủ.
Dù đã biết Trần Phàm được bảo tiêu của Sở Qua giải cứu, nhưng trái tim Tô San vẫn treo cao không thể thả lỏng, trong lòng vẫn bận tâm tình cảnh của Trần Phàm, nhất là nghĩ tới chuyện Trần Phàm bị đánh trong nhà xưởng thì nàng lại có xúc động muốn khóc.
Ở thời gian trước, Trương Thiên Thiên luôn hao hết tâm tư gạt Tô San, để biết rõ quan hệ giữa Trần Phàm cùng Tô San, cùng bối cảnh của Trần Phàm.
Nhưng hôm nay nàng không làm như vậy, ngược lại từ sau khi nhìn thấy Tô San, luôn luôn bồi Tô San nói chuyện, xem như an ủi. - San San, thời gian không còn sớm, cô cũng đã mệt mỏi hết một ngày, đi ngủ sớm một chút đi. Nếu Sở Qua nói Trần Phàm đã được cứu, vậy chắc chắn sẽ không có việc.
Trương Thiên Thiên thấy Tô San khi thì đứng lên đi lại, khi thì ngồi trên giường ngẩn người, khi thì mắt đỏ ngầu, nhịn không được lần nữa mở miệng an ủi.
Tô San khẽ lắc đầu: - Thiên Thiên, cô đi ngủ trước đi, tôi ngủ không được.
Nghe Tô San vừa nói như thế, Trương Thiên Thiên nhịn không được thở dài.
Từ nhỏ đến lớn, nam nhân theo đuổi nàng không ít, nhưng nàng cũng chưa từng chân chính yêu đương thật sự, chưa từng rơi vào cảm giác tình yêu, bất quá nàng có thể cảm nhận được tâm tình của Tô San. - Dát chi...
Đúng lúc này, cửa phòng ngủ bị người đẩy ra, người đến là Dai Fu đang choàng một khăn tắm màu trắng trên người.
Khác với Tô San, sau khi nhận được tin nhắn của Trần Phàm, nàng liền không còn chút lo lắng, theo nàng xem, không có Sở Qua cùng Tô San, Trần Phàm giết đám người Triệu Thiên Bá như giết gà, căn bản không có gì nguy hiểm hay trì hoãn đáng nói.
Lúc này, khi biết được Trần Phàm đã trở về, vẻ mặt của nàng trở nên càng thêm thoải mái, thậm chí khóe miệng còn lộ ra tia tươi cười hữu ý vô ý, phối hợp với áo choàng trên người nàng, đã tràn ngập vẻ hấp dẫn vô hình.
Trong phòng, Tô San cùng Trương Thiên Thiên thấy Dai Fu đi vào, vẻ mặt đều ngạc nhiên. Nguồn truyện: Truyện FULL - Ân, Trần Phàm đã trở lại, cô có muốn đến nhìn thử xem?
Mắt thấy đôi mắt Tô San đỏ ngầu, trong con ngươi cất giấu vẻ lo lắng thật sâu, Dai Fu rất rõ ràng tối nay Tô San lo lắng cho Trần Phàm không ít.
Trần Phàm đã trở về? - Bá.
Ngây người nghe được câu này, Tô San trực tiếp từ trên giường nhảy dựng lên, kích động xông lên nắm lấy cánh tay Dai Fu, hỏi: - Hắn đã trở lại? Thật vậy chăng? Hắn ở nơi nào? Hắn có bị thương không?
Một tràng những câu hỏi liên tiếp từ trong miệng Tô San tuôn ra, giống như súng máy, liên miên không ngừng.
Dai Fu cười khổ một tiếng: - Ân, hắn ở phòng bên cạnh, cô có thể tự mình đi xem. - Nga, tốt.
Tô San tràn đầy vui mừng gật gật đầu, theo sau cũng không để ý chào Trương Thiên Thiên, liền chạy ra phòng ngủ.
Ngay cửa phòng tổng thống, Black giống như đã nhận được thông tri của Dai Fu, mắt thấy Tô San từ trong phòng chạy ra, hắn cũng cảm thấy kinh ngạc nhưng không ngăn trở, mà tùy ý cho Tô San đi về hướng phòng Trần Phàm.
Nhưng khi hắn nhìn thấy Tô San đẩy cửa phòng đi vào, hắn nhịn không được thầm hỏi mình: tiểu thư đang làm cái quỷ gì?
Thân là cận vệ cho Dai Fu, Black hiểu rõ ràng mặt ngoài Dai Fu nói là đi nghiên cứu đầu đề bệnh tâm lý mà đến Trung Quốc, nhưng thật ra là vì đi tìm Trần Phàm mà thôi, mà Dai Fu từng vượt qua thời gian điên cuồng với Trần Phàm tại Anh quốc, mặc dù Black không tận mắt nhìn thấy, nhưng hắn vẫn có thể đoán được.
Vì thế theo hắn xem ra, Dai Fu đến Trung Quốc là vì đuổi theo Trần Phàm, mà hiện giờ lại chủ động cho một cô gái Trung Quốc đi gặp Trần Phàm...
Lắc lắc đầu, Black cũng không nghĩ tiếp, quy tắc bảo tiêu hắn còn rõ ràng hơn so với ai khác, không nên hỏi thì không được hỏi, không nên nghĩ thì không được nghĩ, không nên nhìn qua thì không được nhìn, dù có nhìn thấy cũng làm bộ như không thấy được.
Hoặc có lẽ do nguyên nhân bên ngoài có đám người Black canh gác, thần kinh buộc chặt của Trần Phàm chợt buông lỏng xuống, vẻ mặt thoải mái hưởng thụ nước lạnh cọ rửa, thế cho nên không nghe được thanh âm Tô San từ ngoài cửa đi đến.
Vào phòng, Tô San trực tiếp đi hướng phòng khách, phát hiện không thấy thân ảnh Trần Phàm thì ngẩn ra, theo sau nghe được tiếng nước chảy trong phòng tắm, thoáng nhẹ thở ra: tên hỗn đản đang tắm.
Hiểu được điểm này, tâm tình kích động khẩn trương của Tô San cũng thả lỏng rất nhiều, trực tiếp ngồi trên ghế sô pha, một tay chống cằm, trong đầu không khỏi hiện ra từng ly từng tý của đêm nay.
Nàng đang nhớ lại Trần Phàm giống như thiên thần xuất hiện ngay trước mặt mình, ngăn trở tên đại hán kia bắt nàng.
Nàng đang nhớ lại sau khi Trần Phàm bị bắt tới nhà xưởng, trước khi xuống xe đã nhìn nàng thản nhiên cười.
Một nụ cười đã xua tan sự sợ hãi trong nội tâm của nàng, thế cho nên khi đi theo đám người Triệu Thiên Bá vào trong nhà xưởng nàng cũng không có chút sợ hãi.
Nàng còn đang nhớ lại Trần Phàm bị Triệu Hoành trói vào cây cột để đánh.
Giờ khắc đó, nàng cũng không có khẩn trương cùng sợ hãi, có chỉ là đau lòng.
Hơn nữa khi thấy Trần Phàm bị Triệu Hoành dùng tấm gỗ rút ra một vết máu trên bả vai, lòng của nàng rất đau.
Một khắc đó, nàng thậm chí có loại xúc động muốn hành hung Triệu Hoành.
Nàng càng đang nhớ lại Trần Phàm cởi bỏ dây thừng, lại bắt cóc được Triệu Hoành.
Cho tới bây giờ, nàng vẫn không thể khẳng định, một màn kia là thật hay giả.
Không biết qua bao lâu, tiếng nước chảy trong phòng tắm biến mất, Tô San ngạc nhiên bừng tỉnh trong suy tư, nhìn chằm chằm phòng tắm, gương mặt nhiều ít có chút khẩn trương cùng kích động.
Một giây, hai giây, ba giây, bốn giây, năm giây...
Năm giây thời gian, đối với Tô San mà nói giống như qua năm thế kỷ, nàng thậm chí ngừng thở, hai tay cũng nắm chặt với nhau, dưới mông như bị kim châm, đứng ngồi không yên, muốn đứng lên lại cảm thấy không ổn, một bộ dáng thật không biết nên làm sao. - Dát chi...
Nương theo một thanh âm thanh thúy, phòng tắm mở cửa, Trần Phàm đi ra.
Ngay sau đó, nhìn Trần Phàm từ trong phòng tắm đi ra, Tô San trợn tròn ánh mắt, miệng há hốc, hoàn toàn sợ ngây người.
Trần Phàm nguyên bản đang cúi đầu lau tóc, đột nhiên nhận thấy được trong phòng ngủ có người, thần kinh phản xạ có điều kiện chợt căng thẳng, ánh mắt như đao quét về phía sô pha, rõ ràng nhìn thấy Tô San đang ngồi ở chỗ kia, vẻ mặt khiếp sợ đang nhìn mình.
Chính xác ra là nhìn nửa thân dưới của mình...
Ân?
Trần Phàm ngây ra, thần kinh căng thẳng cũng chợt thả lỏng, theo bản năng nhìn phía dưới một chút, kết quả phát hiện...cây thương của mình không có chút nào ngăn cản, giống như tháp sắt đứng sừng sững trong rừng rậm, nâng cao eo, ngẩng đầu lên, tư thế như sắp sửa phải chinh chiến sa trường.
Cảm giác kia giống như đang nói với Tô San: - Ân, cô gái ngoan, mau mở cổng, để cho đại gia đi vào...