Cực Phẩm Ở Rể

Chương 860



Chương 874:

“Có chút quyền thế? Nực cười!”

Trương Dịch Hồng cười lạnh: “Nói ra chỉ sợ làm cho các người sợ chết khiếp, có biệt nhà họ Trương ở kinh đô không? Ông đây là đại thiếu gia của nhà họ Trương ở kinh đô, còn được gọi là Tam kiệt kinh đô, Trương Dịch Hồng! “

“Quên đi, tôi cũng lười nói nhảm với bà, một bà già như bà đương nhiên không biết!”

Nói xong, Trương Dịch Hồng có chút sốt ruột xua tay, dù sao trong ba gia tộc lớn, hai nhà lớn trong đó đều không phải tầng lớp nào cũng đều biết, đặc biệt là ba gia tộc lớn, phần lớn người bình thường trong kinh đô thậm chí chưa từng được nghe nói tới!

Tiệp đó, anh ta quay sang Lâm Vũ, nói một cách lạnh lùng: “Hà Gia Vinh, chẳng lẽ anh muốn dùng một bà già làm lã chắn sao?”

“Đúng là tôi chưa nghe nói về Tam kiệt kinh đô, nhưng tôi biết nhà họ Trương ở kinh đô, cậu và Trương Hựu n có quan hệ gì?”

Trước khi Lâm Vũ mở miệng, bà lại trầm giọng hỏi Trương Dịch Hồng, lông mày càng nhíu lại chặt hơn. Vốn dĩ bà còn cho răng Trương Dịch Hồng chỉ là con của một gia đình quyên thê tầm trung, nhưng không ngờ anh ta lại là con cháu của dòng họ Trương nổi tiếng.

Thật sự không thể tin được một gia tộc lớn như nhà họ Trương lại giáo dục con cháu trở nên kiêu căng ngạo mạn như vậy, thậm chí còn tự cho mình cái cảm giác ưu việt hơn người!

“Bà biết cha tôi sao?” Trương Dịch Hồng hơi giật mình, nhìn bà cụ từ trên xuông dưới, rồi ngạo nghề nói: “Sao, cô cũng ở cơ quan chính phủ?

Cô làm việc dưới trướng nhà họ Trương của chúng tôi?”

“Dưới trướng nhà họ Trương của cậu? Cậu kia, theo tôi biết thì Hoa Hạ không phải họ Trương, đúng không?”

Vẻ mặt bà cụ bình tĩnh nói: “Nêu cha của cậu ở đây, thậm chí đến cả ông nội cậu Trương Khắc Nông cũng ở đây, sẽ không dám nói những lời như vậy đâu!

“Bà già này…”

“Dịch Hồng!”

Trương Hựu Tư đột nhiên nhận ra điều gì đó, ông ta lạnh giọng mắng Trương Dịch Hồng rồi quay đầu nhìn bà cụ, có chút cung kính mang giọng điệu bình tĩnh nói: “Thưa bà, bà biệt cả ông nội của tôi sao? Cho tôi hỏi tôn tính đại danh của bà được không?”

“Tôi tên là Viên Cận Thục!” Vẻ mặt của bà trở nên âm trầm, rất không vừa lòng đáp.

“Viên Cận Thục?”

Trương Hựu Tư dường như chưa từng nghe tới cái tên này, cau mày nghỉ ngờ nhìn Trương Dịch Hỏng một cái, như muốn hỏi anh ta đã từng nghe đến chưa.

“Viên Cận Thục? Họ Viên…” Trương Dịch Hồng cau mày suy nghĩ : một lúc, sau đó lắc đầu với chú hai, trầm giọng nói: “Không có nhà họ Viên ở kinh đô. Có lễ bà ta làm việc trong hệ thống trước đây. Vì vậy mới biết về nhà chúng tai”

Chú hai của anh ta nghe xong liền thả lỏng, với độ tuổi của Viên Cận Thục, cho dù đã từng việc ở đó thì giò cũng đã nghỉ hưu rồi, vì vậy ông ta liền nói với bà: “Bà cụ, ở đây không có việc của bà, bà vẫn nên rời đi sớm nhất có thể đi!”

“Anh gọi điện thoại hỏi Trương Hựu An, nều ông ta cũng để tôi đi, tôi sẽ đi ngay!” Viên Cận Thục nhăn mày trầm giọng nói. Trương Hựu Tư khẽ giật mình, thầy bà tự tin như vậy, không dám sơ suất, liên quay sang nói với Trương Dịch Hồng: “Gọi điện thoại hỏi cha cháu đi!”

“Có cần thiết phải vậy không?”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.