Cực Phẩm Ở Rể

Chương 851



Chương 865:

“Không phải vì tuyết rơi hay sao, cho nên chuyên bay bị muộn một chút. Lễ rạ tôi phải đên thủ đô vào buổi sáng rôi, nhưng mãi đến trưa mới đến nơi.

Cuộc họp của mọi người cũng đã kết thúc rôi, tôi còn qua đó làm gì nữa?”

Cụ Tống cười ha ha nói tiếp: “Buỏi tối đến chỗ Thám Nhi ăn cơm đi. Hừ, ông cháu ta đã lâu không gặp, tôi cũng nhớ cậu muốn chết, nhóc con, lân này tới phải chuyện trò tới bến!”

“Được, được, lát nữa cháu liền qua đói” Lầm Vũ mừng rỡ, rồi vội vàng đồng ý.

Thật ra, đã lâu rồi anh không gặp cụ Tống nên cũng nhớ ông cụ lãm.

Đây là vị tiền bối đức cao vọng trọng đầu tiên mà anh biết trong giới Trung y, và cũng là người dìu dất anh nhiêu nhất. Mỗi lần nhìn thấy cụ Tống, anh đều cảm thấy thân thiệt như gặp lại ông nội của mình.

“Học tỷ, tối nay tôi không về nhà ăn tối đâu. Cụ Tông tới đây, cô nói với Nhan tỷ một câu nhé.” Lâm Vũ vội vàng nói với Diệp Thanh Mi, sau đó thận trọng nói tiệp: “Nếu cô ấy không hỏi, thì đừng nói tôi đến nhà Tiết Thâm ăn tối nhé.”

Nhìn thây dáng vẻ thận trọng của Lâm Vũ, Diệp Thanh Mi “phụt” cười một tiếng, nói: “Vừa rồi anh còn nói, trong nhà chúng ta anh quyệt đối có quyên lên tiếng cơ mà.”

“Đùa thôi mà, phải không nào?” Lâm Vũ xụ mặt lấy lòng. “Đừng nói với Nhan tỷ những gì tôi vừa nói nhé, học tỷ tốt.”

Sau khi đưa Diệp Thanh Mi trở lại phòng khám, Lâm Vũ lập tức vội vã chạy thẳng đến chỗ ở của Tiết Thắm.

“Anh đến rồi!”

Cửa vừa mở liên thầy Tiêt Thâm, người thường mặc một bộ vest chuyên nghiệp với tất đen và giày cao gót, li này lại đang đeo tạp dễ màu đỏ, trên tay còn câm một cái xẻnh nấu ăn băng sắt. Cô mỉm cười ngọt ngào với Lâm Vũ, rồi la một tiếng: “Ông ơi, Gia Vinh đến rồi!”

“Anh ngồi xuống trước đi, tôi đang nấu ăn!” Tiết Thâm nháy mắt, sau đó xoay người chạy vào phòng bếp.

Đây là lân đầu tiên anh đên nơi ở của Tiết Thắm nên không khỏi tò mò mà nhìn quanh, thây căn phòng đều rất cao ráo, rộng rãi, được trang hoàng lộng lẫy, phòng khách thông với ban công có tầm nhìn đẹp, có thể nhìn được non nửa cả kinh đô sáng lấp lánh trong đêm.

“Ò, Tiểu Hà, không dễ dàng gì mới gặp được cậu!”

Lúc này Cụ Tống mới bước ra, gật đầu cười, nhìn Lâm Vũ, nói: “Ừm…

béo lên rồi, xem ra có một cuộc sống rất tốt!”

“Cụ Tống, ông vẫn như vậy, càng già càng dẻo dai!” Nhìn thấy cụ Tông tâm tình tốt tới vậy, Lâm Vũ cảm thấy an tâm.

“Đến đây, ngồi, ngồi!”

Cụ Tống vội vàng bảo Lâm Vũ ngồi xuống, rót cho anh một tách trà, nâng mày nói: “Nghe nói chức vị Hội trưởng Hiệp hội Trung y lần này không phải của cậu. Sao cậu lại thua cuộc tÊU h Trong giọng điệu của ông có chút bắt mãn, trong lòng ông chỉ có Lâm Vũ mới xứng với vị trí này.

Lâm Vũ lắc đầu cười khổ, sau đó nói cho cụ Tống biết chuyện đã xảy ra.

“Vạn Sĩ Linh? Nhân phẩm của người này không tốt lắm!”

Là một lão làng trong giới Trung y, còn có môi quan hệ tôt với nhiều bác sĩ lão làng ở kinh đô, đương nhiên cụ Tống cũng hiệu biết về một số bác sĩ thuộc cập quốc gia tại kinh đô. Biết rằng người tên Vạn Sĩ Linh này tuy có tài y thuật nhưng lại không có y đức.

Sau đó ông gật đầu, thỏ dài một hơi: “Nhưng chuyện này cậu làm rất đúng, nêu không được ngôi vào ghế Hội trưởng, ông ta sẽ không bao giờ cho người khác khác biệt về Thái Bạch Thiên Kim Phương. Nếu lần này cậu có thể hoàn toàn tiêu hủy Thái Bạch “Đến đây, ngồi, ngồi!”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.