Cực Phẩm Ở Rể

Chương 109



Chương 109: Nữ Minh Tinh Giở Thói Cao Ngạo

“Thôi bỏ đi.”

Mặc dù Tiết Thắm không hề quan tâm đến sự sống chết của gã đàn ông, nhưng cô quan tâm đến Lâm Vũ.

Cô cũng không muốn Lâm Vũ bởi vì thứ rác rưởi thế này thêm vào tiền đồ tốt đẹp của mình.

“Yên tâm đi, trong lòng tôi có tính toán.” Lâm Vũ nhìn ra sự lo lắng của Tiết Thắm, nháy mắt với cô cười.

Nhìn nụ cười của Lâm Vũ, Tiết Thắm ngây ra, lại bất giác nghe lời đưa tất cả đồ Lâm Vũ cần cho anh.

“Ông anh già, tôi nói cho ông biết, đãi ngộ này người thường không hưởng thụ được đâu.”

Lâm Vũ vừa nói, vừa cho chút nước giặt quần áo, dung dịch tây rửa bồn cầu và dung dịch tiêu độc 84 đỗổ vào trong bồn cầu.

Mùi hăng hòa lẫn với mùi thơm, trong nháy mắt tràn đầy cả phòng vệ sinh, Tiết Thắm đưa tay bịt mũi theo bản năng, có chút đồng cảm nhìn gã đàn ông trong bồn cầu.

Nếu mùi trong phòng đã hăng mũi như vậy, vậy mùi trong bồn cầu càng không cần phải nói nữa.

Gã đàn ông dùng sức nín thở hơn một phút, rốt cuộc cũng không nhịn nổi, hít một hơi mạnh theo bản năng, dòng nước hòa lẫn nước giặt quần áo, dung dịch tẩy rửa bồn cầu và dung dịch tiêu độc 84 sộc vào trong lồng ngực ông ta.

Cảm giác đau đớn cực lớn lấy lồng ngực làm trung tâm, trong nháy mắt phóng đến toàn bộ cơ thể ông ta, gã đàn ông cảm thấy cả người đều sắp phát nổ, giay phút này quả thật sống không bằng chết!

Lâm Vũ vừa buông lỏng tay, ông ta đứng phát dậy, sau đó bịch một tiếng trượt xuống đất, ôm ngực ho kịch liệt, nước mắt nước mũi giàn giụa, cả khuôn mặt đỏ gay, trên trán nổi gân xanh, mắt lồi ra ngoài, cảm giác tim gan phổi đều sắp ho ra ngoài.

Dưới sự kích thích mạnh mẽ của các chất có tính axit và kiềm, gã đàn ông cảm thấy toàn bộ khoang phổi và khí quản đều sắp bị xé toạc.

“Thế nào, ông anh già, thoải mái không? Giờ biết thế nào gọi là vui sướng tột cùng rồi chứ?” Lâm Vũ cười híp mắt nhìn ông ta nói: “Mau lên, dập đầu xin lỗi, nếu không tôi sẽ cho ông thoải mái lần nữa.”

Bây giờ gã đàn ông nào còn sức lực trả lời anh, vừa ho khan vừa nôn khan, nửa mạng còn lại đều bị giày vò sắp mắt rồi.

“Chà, ông không nói phải không?”

Lâm Vũ nhíu mày, giơ tay định tóm cổ áo ông ta lần nữa, gã đàn ông mau chóng xua tay về phía anh, cổ họng khàn khàn nặn ra hai chữ: “Nói… nói…”

Lại ho khan khoảng mười mấy phút, gã đàn ông lúc này mới dễ chịu hơn chút.

“Nhanh chút đi, ông anh già, chúng tôi còn đang vội.” Lâm Vũ nhìn đồng hồ, thấy đã hơn mười một giờ rồi, vội vàng thúc giục.

“Không quỳ có được không?” Gã đàn ông có chút sợ hãi nhìn Lâm Vũ, người này nhìn nhã nhặn, ra tay sao lại độc ác như vậy chứ, xã hội này làm sao vậy, nhân tính đâu?

“Cũng được, vậy ông uống hết nước trong bồn cầu này đi.”

Lâm Vũ cười híp mắt nói.

Gã đàn ông lập tức rùng mình, nửa ngồi nửa quỳ di chuyển đến phía trước Tiết Thắm, làm bộ cúi đầu, chịu đựng mùi lạ trong miệng và nỗi đau đớn hàm hồ nói: “Bà cô ơi, tôi xin lỗi.”

“Ông không biết dập đầu à? Nào, tôi giúp ông.” Lâm Vũ nói liền định ra tay.

Gã đàn ông giật mình, vội vàng quỳ xuống, dập đầu cộc cộc ^ Á£ Á À đi ^ ^ : ^? : .À¡m cộc xuông đât ba lân: “Bà cô ơi, tôi sai rôi!

Tiết Thắm nhìn ông ta với con mắt vô cùng khinh bỉ, hừ lạnh một tiếng, không nói gì. Trong mắt cô ta, đàn ông trên đời này đều là lũ vô dụng, dĩ nhiên, ngoại trừ Lâm Vũ.

Khi cô ngắng đầu nhìn về phía Lâm Vũ, nụ cười trong khoảnh khắc nghiêm nghị trên gương mắt, trong mắt bất giác ánh lên một tia sáng.

Cả quá trình vừa rồi Lâm Vũ từ phòng vệ sinh xông ra đến trừng trị gã đàn ông thật sự rất có khí phách đàn ông, chỉ có trước mặt Lâm Vũ, cô mới cảm giác mình là một người phụ nữ bé nhỏ cần che chở.

“Được rồi, cút đi!” Tiết Thắm lạnh lùng nói.

Gã đàn ông như nhận được đại xá, vội vàng bò dậy chạy.

“Đừng ở chỗ này nữa, đổi chỗ khác đi, hay là đến chỗ nhà ông ngoại cô ở đi.” Lâm Vũ khuyên nói.

Tiết Thắm gật đầu thuận theo, tiếp đó gọi điện cho Tống Chinh, nói chuyện một chút, bảo anh ta lập tức đưa người tới chuyển nhà thay cô.

Cho dù Lâm Vũ không nói cô cũng sẽ lập tức dọn đi, chuyện hôm nay quả thật khiến cô sợ hãi, nếu Lâm Vũ không có ở đây, hậu quả không lường được.

Sau khi Tống Chinh đưa người đến, Tiết Thám liền đưa Lâm Vũ đến Nhạc viên điện ảnh Thanh Hải.

Mặc dù bây giờ đã sắp nửa đêm, nhưng cả Nhạc viên điện ảnh Thanh Hải vẫn náo nhiệt vô cùng, rất nhiều tổ kịch đều đang tăng ca quay phim.

Không ít đạo diễn nhân lúc tuyết rơi lớn lúc này để bổ sung vào cảnh quay có tuyết.

Lâm Vũ vẫn là lần đầu tiên đến nơi kiểu này, vô cùng tò mò nhìn trái nhìn phải, lại phát hiện có không ít ngôi sao anh cũng biết.

“Nữ chính trong quảng cáo của chúng ta cũng là một đại minh tỉnh đó, Tùy Tịnh Dĩnh, từng nghe nói rồi nhỉ, chính là diễn viên nữ số hai trong bộ phim truyền hình “Đại mỹ nhân” đang hot gần đây.”

Tiết Thắm thấy Lâm Vũ hưng phần như vậy, cười nói với anh.

“Ừ ừ, bố mẹ vợ tôi vẫn luôn theo dõi bộ phim này, lát nữa tôi phải xin chữ ký giúp bọn họ.” Lâm Vũ cười nói.

“Cái này còn không đơn giản, nhưng lúc đầu để mời được cô ấy, quả thật đã tốn không ít công sức. Tuy rằng đợi lâu như vậy, nhưng cũng đáng, bởi vì khí chất của cô ấy rất phù hợp với sản phẩm của chúng ta, sau khi có được sản phẩm hoàn chỉnh, hiệu quả nhát định rát tốt.” Tiết Thắm hào hứng nói.

Không biết tại sao, nhìn thấy Lâm Vũ vui vẻ, từ sâu trong lòng cô cũng cảm thấy vui vẻ.

Sau khi Tiết Thắm dẫn Lâm Vũ đi vào trong phòng chụp ảnh, liền thấy một nhóm công nhân viên đã tới từ sớm.

Màn sân khấu, phông nền, ánh sáng, máy trượt và máy quay phim tất cả đều đã chuẩn bị xong.

Trong đó có một người đàn ông để râu quai nón, đội mũ lưỡi trai, mặc áo gile màu xanh quân đội đang nói gì đó với hai nhân viên ánh sáng, nhìn chiếc áo gile đầy túi của anh ta, liền biết anh ta chính là đạo diễn.

Lâm Vũ cảm thấy thật thú vị, cảm giác đạo diễn về cơ bản đều có chung một kiểu ăn mặc, không hiểu tại sao bọn họ đều thích mặc áo gile màu xanh quân đội đầy túi kiểu này.

“Ôi trời, sếp Tiết, sếp Tiết.” Đạo diễn sau khi nhìn thấy Tiết Thám lập tức khách khí tiền lên bắt tay với Tiết Thám.”

“Đạo diễn Trâu, giới thiệu với anh, đây là sếp lớn của công ty chúng tôi, anh Hà Gia Vinh.” Tiết Thắm giới thiệu Lâm Vũ với đạo diễn Trâu.

Sắc mặt đạo diễn Trâu ngắn ra, có chút kinh ngạc, không ngờ Lâm Vũ xem ra tuổi còn trẻ đã làm một sếp lớn như vậy.

“Hà tổng, thật vinh hạnh.” Đạo diễn Trâu vội vàng bắt tay Lâm Vũ.

“Cô Tùy vẫn chưa tới sao?” Tiết Thắm nhìn đồng hồ, có chút buồn bực, bên cô Tùy không phải nói đúng mười hai giờ quay sao, giờ cũng sắp mười hai giò rồi, sao vẫn không thấy người đâu chứ?

“Chắc sắp rồi, không phải đang có tuyết sao? Trên đường chắc bị chậm trễ một chút, bộ phim mới của cô ấy có một cảnh quay ngoài biển, ra bờ biển lấy cảnh.” Đạo diễn Trâu cười ha hả nói.

“Tiết tổng, hai người ngồi ở đây một lát trước đi!”

Trợ lý đạo diễn Trâu vội vàng cầm hai chiếc ghế tới, tiếp đó đưa cho Lâm Vũ và Tiết Thắm mỗi người một cốc café nóng.

Trong phòng quay không có điều hòa, vì vậy có hơi giá lạnh, Lâm Vũ và Tiết Thắm cũng không từ chối, kết quả café làm ấm tay.

Qua khoảng mười phút, đạo diễn Trâu có chút không nén được tức giận, vội vàng đứng dậy gọi điện cho người quản lý của Tùy Tịnh Dĩnh.

“Tiết tổng, Hà tổng, phía bên cô Tiết quay phim kết thúc muộn một chút, nói lập tức sang bên này, chúng ta đợi thêm lúc nữa nhé.” Đạo diễn Trâu có chút áy náy nói.

“Được.” Tiết Thắm gật đầu.

“Nào, chúng ta xem kịch bản trước.” Đạo diễn Trâu vội vàng cầm kịch bản đi tới bên cạnh Tiết Thắm và Lâm Vũ vừa nghiên cứu vừa nói chuyện.

Chớp mắt lại một tiếng trôi qua, cốc café trong tay Lâm Vũ và Tiết Thắm cũng đã trở nên lạnh ngắt.

Tiết Thắm có chút không vui nói: “Đã lâu như vậy rồi, cho dù có đi chậm hơn nữa, cũng nên tới rồi chứ?”

“Cô đừng vội, giờ tôi gọi điện thoại hỏi thử.”

Đạo diễn Trâu vội vàng nhận lỗi với Tiết Thắm, chính anh ta cũng cảm thấy có chút không hợp lý, thời gian ghi hình từ chín giờ tối kéo dài đến mười hai giờ, bây giờ đã là một giờ sáng rồi, cô Tùy này lại vẫn không đến.

Bởi vì Tiết Thắm nhờ anh ta giúp đỡ tìm Tùy Tịnh Dĩnh, cho nên Tùy Tịnh Dĩnh đến muộn, cũng có một nửa trách nhiệm là của anh ta.

Anh ta vội vã đi sang bên cạnh, lại lần nữa gọi điện cho người quản lý của Tùy Tịnh Dĩnh.

“Tiết tổng, Hà tổng, chúng ta lại đợi thêm một lúc nữa nhé, cô Tùy có thể là do ở biển có gió thổi, có chút không thoải mái, vì vậy đến chậm một chút, xin lượng thứ, xin lượng thứ.”

Đạo diễn Trâu cười nhận lỗi, trên trán trực đỗ mò hôi lạnh, phải biết Tiết Thám là khách hàng lớn của công ty bọn họ, không nói đến việc quảng cáo này đã mang lại cho anh ta không ít tiền, còn giúp anh ta kéo được máy khách hàng, kết quả trời lạnh thế này còn để người ta đợi lâu như vậy.

Đợi lâu như vậy rồi, Tiết Thắm đương nhiên vô cùng tức giận, bây giò đã một giờ sáng, đợi Tùy Tịnh Dĩnh tới quay xong quảng cáo, đoán chừng trời cũng sáng rồi, công ty còn có một đống việc đang chờ cô tới xử lý, quay đến lúc trời sáng, cô còn đi làm kiểu gì nữa?

“Phía bên cô Tùy có cho một thời gian cụ thể không?” Tiết Thắm cau mày nói, đè nén sự tức giận trong lòng.

“Không nói, nhưng đã nói sẽ nhanh hết sức, giờ chắc đang vội tới đây.” Đạo diễn Trâu mặt đầy sầu khổ: “Tiết tổng, xin cô lượng thứ, tôi chỉ là một đạo diễn nhỏ, kẹp ở giữa hai đầu cũng không thể đắc tội, cô Tùy dựa lưng vào ông chủ Dương Thần Minh – một cây đại thụ, tôi cũng không dám nói gì nhiều.”

Tiết Thắm cũng biết đạo diễn Trâu khó xử, nhóm người bọn họ cũng không dễ dàng, vẫn luôn đợi từ chiều đến giờ, vì vậy cô liền gật đầu, cũng không nói gì thêm nữa.

“Đạo diễn Trâu, vừa rồi anh nói gì? Dương Thần Minh là ông chủ của cô Tùy?” Lâm Vũ có chút nghỉ ngờ nói.

“Anh không biết sao? Cô Tùy được Thần Minh Studio nâng đỡ, ông chủ chính là Dương Thần Minh.” Đạo diễn Trâu vội vàng nói.

Lâm Vũ gật đầu, vốn dĩ anh chờ cũng có chút không nhịn nỗi, nhưng vừa nghe là nghệ sĩ dưới trướng Dương Thần Minh, liền kiên nhẫn đợi tiếp.

“Hà…”

Cùng với sự di chuyển của thời gian, nhiệt độ cũng càng ngày càng thấp, Tiết Thắm chịu không nổi hà hơi nóng, xát lên mặt.

“Nào, cái này cho cô, có thể làm ám một chút.”

Lâm Vũ cởi khăn quàng của mình quàng lên cổ cho Tiết Thắm.

“Cảm ơn.”

Tiết Thắm cũng không từ chối, ngửi mùi của Lâm Vũ trên khăn quàng, bất giác vẻ mặt có hơi nóng lên.

“Đạo diễn Trâu, giờ cũng hơn hai giò rồi, cô Tùy này, có phải đang đùa bỡn với chúng tôi không?”

Dù tính khí Lâm Vũ có tốt hơn đi chăng nữa, lúc này cũng có chút không nhịn nỗi, cau mày nói với đạo diễn Trâu.

“Giờ tôi sẽ gọi điện hỏi thử.”

Đạo diễn Trâu vừa định đứng dậy, Lâm Vũ lập tức kéo anh ta lại, đưa tay nói: “Đưa cho tôi, để tôi gọi.”

Đạo diễn Trâu do dự, gật đầu, gọi điện thoại, đưa cho Lâm Vũ.

“Alo, người quản lý của cô Tùy phải không? Tôi là ông chủ của Ronggin Beauty, tôi tên Hà Gia Vinh, tôi cho mọi người thêm nửa tiếng nữa, nếu trong nửa tiếng vẫn không tới, mọi người không cần tới nữa.”

Sau khi điện thoại được bắt máy, Lâm Vũ không chờ đối phương nói, trực tiếp nói xong tất cả những gì mình muốn nói, sau đó tắt phụp điện thoại.

Đạo diễn Trâu vội vàng nhận lấy điện thoại, đầu đầy mồ hôi lạnh, có thể nhìn ra Lâm Vũ giờ thật sự tức giận.

Tiết Thắm cười hiểu ý, giơ ngón tay cái dựng thẳng đứng về phía Lâm Vũ.

Cuộc điện thoại này của Lâm Vũ quả nhiên có tác dụng, chưa tới hai mươi phút, đám người Tùy Tịnh Dĩnh liền tới, kể cả người quản lý, trợ lý, thợ trang điểm, stylist và vệ sĩ, khoảng chừng hơn mười người.

“Đại tiểu thư Tùy này, cũng kiêu ngạo gớm nhỉ, chỉ là ngôi sao tuyến một, cũng không có hình thức gì lớn như vậy nhĩ?” Lâm Vũ có chút châm chọc nói.

“Giục cái gì mà giục, không biết quay cả đêm mệt thế nào sao?” Tùy Tịnh Dĩnh sau khi tới vô cùng không vui trách mắng một câu về phía đạo diện Trâu.

Tuy rằng nói với đạo diễn Trâu, nhưng rõ ràng cô ta ám chỉ Lâm Vũ và Tiết Thám.

“Cô Tùy, nếu đã biết mệt, vậy cô nên sắp xếp thời gian biểu hợp lý. Nếu cô không làm đúng giờ được, thì không nên đồng ý với chúng tôi quay vào hôm nay.” Lâm Vũ cau mày nói.

“Tôi không có thời gian phí lời với mọi người, tranh thủ thời gian, tôi chỉ có nửa tiếng.” Tùy Tịnh Dĩnh lườm Lâm Vũ, lạnh lùng nói.

Thật ra Tùy Tịnh Dĩnh trước đây đối đãi với người khác cũng rất khách khí, nhưng sau khi trở thành người nỗi tiếng, được nhiều người tán tụng, tâm khí cũng đi lên, dần dần cũng không coi người khác ra gì.

Đây cũng là một hiện trạng trong ngành điện ảnh hiện giờ.

“Nủa, nửa tiếng?” Đạo diễn Trâu sốt ruột: “Cô Trần, lúc trước chúng ta đã nói là hai tiếng mà.”

“Vậy anh không xem thử giờ đã mấy giờ rồi, có thể cho các người nửa tiếng là tốt lắm rồi, lát nữa tôi còn vội quay lại kinh thành đó, ông chủ Dương nói muốn dẫn tôi đi gặp mấy đạo diễn lớn nước ngoài, nếu làm lỡ thời gian, các người có chịu trách nhiệm nỗi không?” Tùy Tịnh Dĩnh lạnh lùng nói, vừa nói cô ta vừa ngáp.

Nhìn thấy cô ta như vậy, Lâm Vũ không khỏi nhíu chặt chân mày, trầm giọng nói: “Cô Tùy, sở dĩ cô đến muộn, là bởi vì cô về đi ngủ phải không?”

Là một bác sĩ, Lâm Vũ nắm vô cùng chuẩn xác về tinh thần khí lực của một người, nhìn dáng vẻ của Tùy Tịnh Dĩnh chính là vừa ngủ bù, nếu không quay cả đêm đến giờ này, ánh mắt cô ta không thể vẫn sáng ngời như vậy.

“Anh quản tôi ngủ hay không ngủ, lúc tôi đến ngủ bù trên xe không được sao?” Tùy Tịnh Dĩnh lườm Lâm Vũ.

Đạo diễn Trâu sợ đắc tội với Lâm Vũ và Tiết Thắm, nhưng cô ta không sợ, dẫu sao cô ta lại không dựa vào Lâm Vũ và Tiết Thắm để kiếm cơm.

“Cô Tùy, cho dù là ngành nghề nào, cũng phải có phẩm hạnh đạo đức của mình. Với tư cách là một người nghệ sĩ, cô cũng nên tuân thủ thời gian ghi hình, dẫu sao nhiều người như vậy đều đang đợi cô, đây là tu dưỡng cơ bản nhất khi làm người!

Xin cô hãy nhớ, trước tiên cô là một con người, sau đó mới là một nghệ sĩ!” Lâm Vũ lạnh lùng nói.

“Anh nói lời này là có ý gì? Anh mắng ai hả? Cái thứ gì vậy?

Chết tiệt!” Tùy Tịnh Dĩnh cũng bị Lâm Vũ làm cho kích động tức giận, không chịu được liền chửi bậy, cầm chiếc mic ở bên cạnh vứt bụp xuống đất: “Chị đây không quay nữa!”

Nói xong cô ta quay người liền đi ra ngoài phòng chụp ảnh.

“Cô Tùy, tôi cảm thấy cô không hợp với nghề diễn xuất này, tôi gọi điện thoại cho ông chủ cô, giúp cô kết thúc nhé.”

Lâm Vũ lạnh lùng nói một tiếng, sau đó lấy điện thoại ra.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.