Cảnh sát cao gầy liên tục gật đầu, vội vàng đi ra ngoài.
Nếu đúng như lời Lâm Vũ, vậy thật sự do anh ta làm việc thất trách, do lúc anh ta đưa thuốc đến cục đo lường chất lượng, tự mình bỏ vỏ viên nhộng ra, chỉ lây † thuốc bột bên trong, không ngờ vấn đề lại vừa khéo rơi vào vỏ ngoài!
“Anh Hà, rất xin lỗi, hiểu lầm anh rồi!”
Cảnh sát béo thấy chuyện không liên quan gì đến Lâm Vũ, vội vàng đền đây câm tay Lâm Vũ, hơi xin lỗi mà nói: “Thế này đi, phiền anh đến phòng khách cục cảnh sát chúng tôi một lát được không? Chờ kết quả kiểm nghiệm ra, chúng tôi có chuyện muốn xin phép anh!”
“Được, không thành vấn đề!”
Lâm Vũ gật đầu, đứng dậy đi theo anh ta đên phòng khách.
Cùng bị bắt đên đây như Lâm Vũ, các nghỉ phạm chờ bên ngoài tận mắt.
thây Lâm Vũ bị đưa vào phòng thầm vấn, lại tận mắt thấy Lâm Vũ được | mời ra phòng cho khách quý, lập tức mở to hai mát, khuôn mặt tràn ngập khiếp sợ, đây vẫn là lần đầu mà những kẻ tái phạm như bọn họ thấy loại cảnh tượng này, tắm gương! Tâm gương kìal Bọn họ không kìm được mà hừng phân, trong mắt cả đám tràn ngập hy vọng!
Lâm Vũ uống trà ở phòng cho khách quý, thấy mình đã ra bệnh viện hơn một giờ, bèn gọi điện cho Giang Nhan.
“Gia Vinh, anh không sao chứ?”
Giọng điệu của Giang Nhan ở đầu dây bên kia cực kỳ khẩn trương, thật sự không ngờ Lâm Vũ còn có thể gọi điện thoại ở cục cảnh sát.
“Không sao đâu, kết quả kiểm nghiệm có rồi, thuốc của chúng ta không có vấn đề, hiện giờ anh không phải nghỉ phạm, là có vẫn kỹ thuật!” Lâm Vũ cười ha ha: “Đúng rồi, mây đứa bé kia thế nào?”
Giang Nhan nghe vậy, trái tim mới yên ồn, vội vàng trả lời anh: “Theo lời anh nói, đã cho bọn trẻ uống thuốc, tình huồng đã ổn định nhiều, thoát khỏi nguy hiểm tính mạng!”
Lòng cô không kìm được mà sinh ra một tia ấm áp và cảm động, nếu lần này không có Lâm Vũ, thật sự không dám tưởng tượng hậu quả.
“Vậy là tốt rồi!” Lâm Vũ gật đầu.
“Đúng rồi, Gia Vinh, còn có việc em phải nói một chút với anh. Hiện giờ, rât nhiều trẻ em trên toàn thành phố đều xuất hiện triệu chứng này, do chúng ta là bệnh viện đầu tiên tiếp đón những đứa trẻ đó, nên tính cả tổng viện quân khu, rất nhiều bệnh viện đều gọi điện đến hỏi tình huồng điều trị của bệnh viện chúng ta. Em vốn định báo phương thuôc của anh cho mây bệnh viện ây, nhưng chủ nhiệm Tân sợ có vận đê, khiên bệnh viện chúng ta phải trách nhiệm, nên không có nói phương thuốc cho bọn họ.. ” Giang Nhan thập giọng nói: “Nếu không, em đề bọn họ đến Hồi Sinh Đường bóc thuốc nhé?”
“Được chứ, phương thuốc kia của anh chỉ cần, là trúng độc thì có thể dùng, bất kể nặng nhẹ!” Lâm Vũ cười trêu ghẹo nói: “Đê bọn họ đi, anh không sợ gánh trách nhiệm!”
“9Ì 01916), 7 Giang Nhan mím môi, trong lòng cảm động không nên lời. Nếu mỗi thây thuốc trung y ở Hoa Hạ đều có thể nghĩ cho người bệnh như chồng mình vậy, có loại đại nghĩa dám vì thiên hạ, vậy thì lo gì trung y không phát triển!
Ngắt máy, Lâm Vũ bèn gọi điện cho Đầu Tân Di, nói nội dung cụ thể của phương thuốc do mình kê đơn cho cô nghe, hơn nữa còn để cô nhập hàng sỐ lượng lớn theo phương thuôc, mây nhà cung ứng còn bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu.
“Sư phụ, anh điên à? Nhập thuôc nhiêu như vậy, sao bán xong được!”