Cực Phẩm Ở Rể

Chương 105



Chương 105: Quân Cứu Viện Từ Xa Tới

“Này, bác sĩ Hà, anh có chút tinh thần trách nhiệm không vậy, không nhìn thấy bệnh nhân đang đợi sao?”

Vệ Tuyết Ngưng lập tức giục một câu, thấy vẻ mặt sầu khổ của Lâm Vũ, trong lòng vô cùng vui vẻ.

Máy lần cô ta giao chiến với Lâm Vũ, lần nào cũng là cô ta chịu thiệt, hôm nay cuối cùng cũng mạnh mẽ báo thù một lần.

“Anh Hà, tôi thấy anh vẫn nên coi trọng thỏa thuận của chúng ta hơn, hơn nữa cũng không làm mắt của anh máy phút.” Tiết Thắm bình thản nói.

“Không được, tôi rất khát, tôi muốn uống trà trước!” Giang Nhan không nhường chút nào.

Lệ Chấn Sinh nhìn Lâm Vũ, bắt lực thở dài, trong lòng không khỏi vui vẻ, xem ra bên cạnh có quá nhiều người đẹp cũng không phải chuyện tốt gì, vẫn là kiểu trai độc thân như anh ta sống tự tại hơn.

“Lớp trưởng!

Chính vào lúc Lâm Vũ đang vô cùng khó xử, bên ngoài đột nhiên truyền đến một giọng nói vang dội.

Lâm Vũ quay đầu nhìn, chỉ thấy bên ngoài có hai người đàn ông ăn mặc giản dị, trên người đều đeo một túi da rắn lớn, đựng hành lý như quần áo, nhìn có chút giống chạy nạn.

“Tần Lang, Đại Quân!”

Lệ Chắn Sinh vừa nhìn thấy hai người này, vẻ mặt mừng rỡ, š vội vàng ra đón, không nhiêu lời, dành cho môi người một cái ôm thật chặt.

“Trời ạ, hai tên ranh con các cậu, để tôi đợi lâu lắm rồi.” Lệ Chấn Sinh xúc động không thôi.

“Anh Lệ, hai vị huynh đệ này là ai vậy?”

Lâm Vũ thấy vậy cũng mừng rỡ, vội vàng ra chào đón, cảm giác hai người này vô cùng thân thiết.

Đây thật là quân cứu viện lớn của anh, đến cực kỳ đúng lú!

c “Tần Lang, Đại Quân, đây chính là người mà tôi đã từng nói với hai cậu, anh Hà Gia Vinh, ân nhân cứu mạng của tôi.” Lệ Chấn Sinh nghiêm mặt, vội vàng giới thiệu Lâm Vũ cho hai người anh em của anh ta.

“Chào anh Hà.”

Tần Lang và Đại Quân đột nhiên vứt hành lý, phủi tay kính lễ.

Bọn họ sớm đã nghe lớp trưởng nhắc tới Lâm Vũ, biết anh chữa khỏi bệnh cho lớp trưởng, còn giúp lớp trưởng tìm lại con gái.

Bọn họ là lính dưới quyền Lệ Chấn Sinh, cũng là anh em vào sinh ra tử, vì vậy Lâm Vũ có ơn với Lệ Chắn Sinh, chính là có ơn với bọn họ, bọn họ đương nhiên vô cùng tôn kính với Lâm Vũ.

“Chào mọi người, chào mọi người, mời hai người anh em vào trong phòng, mau lên.” Lâm Vũ vội vã bảo bọn họ vào trong phòng.

Ba người phụ nữ nhìn thấy cảnh này, cũng không tiện làm khó Lâm Vũ nữa, đều biết điều không nói gì thêm.

Giang Nhan đứng dậy theo lẽ đương nhiên, nhường chỗ ngồi cho Lâm Vũ, có thể thấy trong lòng cô, đã thừa nhận địa vị làm chủ gia đình của Lâm Vũ.

Ít nhát giữa hai người bọn họ, cô đã đặt Lâm Vũ ở một vị trí rất cao.

Nếu đàn ông đã nói chuyện, với tư cách là một người phụ nữ, cô cũng không xen miệng vào cùng, định đợi đến tối về nhà rồi tính số cho tử tế với Lâm Vũ sau.

Lâm Vũ vội vã pha trà, rót cho Tần Lang và Đại Quân mỗi người một chén, vội vàng nói: “Hai người anh em từ xa tới vất vả rồi, sao không nói trước một tiếng, tôi và anh Lệ đi đón mọi người.”

“Đi vội, không để ý nói.” Hai người bọn họ có chút ngại ngùng cười, thật ra bọn họ là ngại làm phiền lớp trưởng.

“Cậu Hà, hai người bọn họ là thuộc hạ trước đây của tôi, cũng làng Lệ Chắn Sinh nói tới chỗ này, thấp giọng ghé đến bên tai Lâm Vũ nói: “Cũng là giết ngầm, giống như tôi, bây giờ cũng giải ngũ rồi.”

Lâm Vũ sau khi nghe thấy trong lòng kinh động, hai người này thế mà lại cũng là giết ngầm?

Chỉ bản lĩnh của riêng Lệ Chấn Sinh đã biến thái tới mức kinh khủng, cái này nếu là ba người bọn họ, đoán chừng cũng có thể chống lại cả một đội quân, thậm chí còn đáng sợ hơn nhiều so với một đội quân!

“Bọn họ nghe nói tôi ở Thanh Hải, cũng muốn tới đây tìm việc, tôi liền bảo bọn họ tới, quên không nói trước với cậu một tiếng.”

Lệ Chắn Sinh có chút khó xử gãi đầu.

Thật ra anh ta có chút ngại làm phiền Lâm Vũ.

Lâm Vũ đã sắp xếp xong xuôi công việc cho anh ta, hơn nữa còn giúp anh ta chăm sóc con gái, bây giờ mình lại gọi hai người anh em này tới, lại bảo Lâm Vũ sắp xếp, sợ rằng Lâm Vũ sẽ có chút khó xử.

Dẫu sao phòng khám này chỉ có thế này, cũng không cần quá nhiều người.

Cho nên trong lòng anh ta định bảo hai người anh em tới, rồi từ từ tìm việc, dẫu sao Thanh Hải cũng là thành phố lớn, cơ hội việc làm cũng nhiều.

“Hình như tình trạng sức khỏe của hai anh cũng không tốt lắm nhỉ?” Mắt Lâm Vũ nhìn lướt qua lên người Tần Lang và Đại Quân.

“Ôi dào, đi lính có mấy ai có sức khỏe tốt, không đáng gì cả.”

Đại Quân cười ha hả nói.

Đừng nói tới lính đặc chủng cao cấp chịu đủ muôn ngàn thử thách, cho dù là lính đặc chủng và cảnh sát vũ trang bình thường, cũng đều vì huấn luyện cường độ cao lâu dài mà đổ bệnh.

Đối với những con người rắn rỏi, ý chí kiên cường như bọn họ, chút bệnh này chẳng tính là gì, cắn răng liền chịu được.

“Hai anh là những người đàn ông rắn rỏi, đương nhiên không để tâm đến chút tổn thương này, nhưng có câu nói rằng lao lực lâu ngày sẽ sinh bệnh, mệt nhọc liên tục đều có thể tích thành bệnh nặng, càng chưa nói đến trên người mọi người vốn đã có bệnh, đợi khi nhiều tuổi, triệu chứng sẽ hiện rõ, đến lúc đó hối hận cũng muộn rồi.” Lâm Vũ cười nói.

“Thật ra chúng tôi cũng từng tới một vài bệnh viện lớn khám, chữa không khỏi. Bác sĩ nói rồi, cả đời phải thế này, đều là vất vả mà sinh bệnh.” Tần Lang có chút khổ sở nói.

“Hai anh nếu tin tưởng tôi, tôi có thể khám thử cho các anh.”

Lâm Vũ cười híp mắt nói.

“Đúng vậy, cậu Hà đã chữa khỏi bệnh cho tôi rồi, càng không cần nói tới bệnh của hai cậu.” Lệ Chấn Sinh vừa nghe liền xúc động nói.

Hai người anh em của mình bị sự đau đớn giàu vò đau khổ thành bộ dạng thế nào, anh ta rõ như lòng bàn tay.

Bọn họ từng cùng đi tìm bác sĩ, nhưng hầu như tất cả bác sĩ đều nói giống nhau, bệnh kiểu này căn bản không chữa khỏi được, đừng nói là ở Trung Quốc, ngay cả đi Mỹ cũng không chữa khỏi được.

Cả đời này của bọn họ phải chịu đựng nỗi đau khổ này.

Không ngờ Lệ Chấn Sinh gặp được Lâm Vũ, từ đây đã thay đổi nửa đời sau của mình, sở dĩ anh ta gọi Tần Lang và Đại Quân đến Thanh Hải, cũng có ý về mặt này, muốn bảo Lâm Vũ khám bệnh giúp bọn họ.

Nhưng chính anh ta cũng ngại mở lời, không ngờ Lâm Vũ lại chủ động nhắc tới chuyện này, trong lòng anh ta không khỏi cảm kích.

“Không… không cần đâu, cũng không phải bệnh nặng gì.” Đại Quân gãi đầu, cười ha hả nói, dường như có chút ngại ngùng.

“Đúng vậy, cũng không phải là bệnh gì nặng, không làm phiền anh Hà đây.” Tần Lang cũng nói theo.

“Nếu các anh đã là người của quân đội, vậy tại sao quân đội không chữa bệnh cho các anh?” Vệ Tuyết Ngưng nghe hồi lâu, cuối cùng cũng không nhịn nổi chen miệng hỏi.

Cô ta vừa hỏi Lâm Vũ cũng bắt giác có chút buồn bực. Đúng vậy, theo lý mà nói, quân đội hẳn sẽ quản bọn họ, cho dù đã giải ngũ, những lính như bọn họ cũng sẽ có đãi ngộ không tệ.

Nhưng bây giờ bọn họ không những phải chịu đựng sự giày vò của bệnh tật đau đớn, hơn nữa cuộc sống dường như cũng rất chật vật.

Tần Lang và Đại Quân nhìn nhau, sắc mặt cũng trở nên có chút không tự nhiên.

“Còn có thể tại sao chứ? Bởi vì chúng tôi đã phạm sai lầm.”

Lệ Chấn Sinh trầm mặt nói một câu, đấm một nắm đấm lên tường, vẻ mặt hết sức đau buồn, thậm chí mang một tia oán giận.

“Đúng, đã phạm phải sai lầm trong quân đội.” Tần Lang cũng gật đầu, cúi đầu, vẻ mặt phức tạp.

Đại Quân hai tay ôm đầu, không nói gì.

Xem ra ba người bọn họ dường như cũng không muốn nhắc tới chuyện này, Lâm Vũ vội vàng chuyển đề tài nói: “Không sao, làm một người dân bình thường cũng rất tốt. Nào, anh Tần, để tôi bắt mạch cho anh.”

“Không cần đâu anh Hà.”

Tần Lang rụt tay lại về sau theo bản năng, vội vàng khua tay với Lâm Vũ.

“Sao vậy, hai anh không tin tôi sao?” Lâm Vũ có chút không hiểu nói.

“Đúng vậy, hai cậu làm sao vậy, cậu Hà có lòng tốt khám bệnh cho hai cậu, các cậu từ chối cái gì chứ?” Lệ Chấn Sinh cau mày nói, trên mặt cũng có chút không vui.

Tần Lang và Đại Quân hai người liếc nhìn nhau, vẻ mặt có chút cần trọng.

“Ừm…, lớp trưởng, chúng tôi đi vội, không mang theo bao nhiêu tiền…”

Đại Quân gãi đầu, ấp úng nói, mặt đầy khó xử.

Lúc trước khi bọn họ tới bệnh viện từng nghe ngóng với bác sĩ, bệnh của bọn họ nếu uống thuốc ức chế, một năm cũng tốn chừng bảy mươi tám mươi nghìn tệ, cuộc sống bọn họ vốn nghèo khó, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, vì vậy điều này cũng là một trong những nguyên nhân bọn họ từ bỏ chữa trị.

Nếu Lâm Vũ khám bệnh cho bọn họ, cho dù thế nào đi nữa, bọn họ cũng phải trả cho Lâm Vũ hai đến ba nghìn tệ, nếu không không ăn nói được.

Nhưng hai nghìn ba nghìn tệ đã là toàn bộ tài sản của bọn họ, sau này chỗ cần dùng tới tiền vẫn rất nhiều.

Lâm Vũ vừa nghe liền lắc đầu cười, những anh lính này, lòng dạ đúng thật chân thực.

“Anh Tần, anh Đại Quân, hai anh cũng quá xem thường Hà Gia Vinh tôi rồi, điều các anh càng xem thường hon là tình nghĩa giữa tôi và anh Lệ. Nếu các anh đã là anh em vào sinh ra tử với anh Lệ, vậy đương nhiên cũng là anh em vào sinh ra tử của tôi, anh em khám bệnh cho nhau, làm gì có đạo lý đòi tiền chứ?”

Lâm Vũ cười nói.

“Đúng vậy, có những thứ không nhất định phải dùng tiền để trả, hơn nữa cho dù dùng nhiều tiền hơn nữa để trả, cũng trả không hết. Các cậu có thể ghi nhớ tình nghĩa này trước, đợi sau này có cơ hội, sẽ báo đáp cho cậu ấy sau.”

Lệ Chắn Sinh cũng nghiêm túc dạy hai người họ. Đối với anh ta, tất cả mọi việc Lâm Vũ làm cho anh ta, anh ta có dùng nhiều tiền hơn nữa cũng trả không hết, điều duy nhất anh ta có thể làm, là dùng cái mạng của anh ta dần dần trả lại.

Tần Lang và Đại Quân liếc nhìn nhau, dường như cũng hiểu ra, tiếp đó ra sức gật đầu, vẻ mặt trịnh trọng hướng về phía Lâm Vũ nói: “Chỉ cần anh Hà có thể chữa khỏi bệnh cho hai chúng tôi, hai chúng tôi nguyện vì anh làm trâu làm ngựa, cung túc tận tụy!”

Nếu lớp trưởng của mình cũng đã cam tâm tình nguyện đi theo Lâm Vũ, hai người bọn họ còn có gì không bằng lòng.

“Được, nếu hai anh đã nói như vậy, vậy chỉ cần tôi có một bữa cơm, vậy tôi tuyệt đối sẽ không để hai anh đói.” Lâm Vũ cũng vội vàng gật đầu nói.

Đối với anh, sắp xếp cho hai người này một công việc căn bản không phải là chuyện khó gì, chẳng qua chỉ là chuyện một câu nói của Thẩm Ngọc Hiên hoặc Châu Thần.

Thật ra Lâm Vũ của hiện tại không hề có dã tâm gì, sở dĩ anh đối xử với Tần Lang và Đại Quân tốt như vậy, hoàn toàn là bởi Lệ Chấn Sinh, hơn nữa chính anh cũng thích làm bạn với những quân nhân này.

Cho dù thế nào anh cũng không ngờ, trong cuộc đời sau này của anh, ba người này đã đóng vai trợ thủ đắc lực.

Lâm Vũ vừa dứt lời, liền thấy bên ngoài đột nhiên có ba chiếc Toyota SUV vọt tới, lao thẳng vào ven đường, chặn cửa xe tại cửa Hồi Sinh Đường, vô cùng hống hách.

“Đám khốn nạn này, không biết chặn cửa người khác là mắt lịch sự sao? Lát nữa khám bệnh đòi bọn họ nhiều tiền vào.” Vệ Tuyết Ngưng thở phì phò nói.

“Cô thấy dáng điệu này của bọn họ, giống người đến khám bệnh sao?” Lâm Vũ cười khổ, tuy rằng không biết đối phương là ai, nhưng vừa nhìn đã biết người đến không có ý tốt.

Trong lòng anh không khỏi buồn bực, gần đây dường như mình cũng không đắc tội với người nào.

Lệ Chấn Sinh nhìn thấy cảnh này, trong mắt ngược lại lại lóe lên một ngọn lửa hưng phấn, vội vàng hướng về phía Tần Lang và Đại Quân nói: “Mấy anh em, đã bao lâu rồi các cậu không hoạt động tay chân, đã rỉ sét chưa?”

“Lớp trưởng, chúng tôi ngày nào cũng luyện tập!” Đại Quân vội vàng phô bày bàn tay mình về phía Lệ Chấn Sinh giống như khoe khoang.

Mọi người nhìn bàn tay của anh ta không khỏi hít ngược một hơi lạnh.

Chỉ thấy bàn tay anh ta cũng phải dày gấp đôi tay người khác, cả bàn tay dường như đều bị vết chai sạn màu đỏ đen bao lấy, nhìn như một viên gạch chắc chắn.

“Tốt lắm, không tệ! Hôm nay cơ hội hiếm có, vừa hay để tôi xem thử sức mạnh của các cậu còn lại mấy phần?” Lệ Chấn Sinh cười, trong ánh mắt lóe lên một tia dữ tợn, giống như tử thần.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.