Nghe Vũ Dạ Uyển than vãn đến đau cả đầu, Vũ Dụ Bạch liền lạnh lùng tắt máy khiến cho cô ở đầu dây còn lại phải há hốc. Ủa alo? Sao từ đầu hông nói vậy đó, cái bây giờ đang trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, dầu sôi lửa bỏng thế mà lại lạnh lùng tắt máy, giống như là dập tắt cái niềm hi vọng nhỏ nhoi của cô.
- Chú... Chúng ta phải làm sao đây?
- Làm sao là làm sao? Trước mắt thì cứ về Vũ trạch đã. Em thay quần áo đi, anh chuẩn bị một chút.
Nghe đến đây thì Vũ Dạ Uyển cũng chỉ biết gật đầu nghe theo thôi chứ biết làm sao bây giờ. Còn Đường Phục Sinh đi ra ngoài liền gọi điện cho viện binh, chỉ cần khi cô Uyển muốn động thủ là viện binh phải lập tức ùa vào, kéo cô Uyển ra, mặc kệ sống hay chết... Trước mắt vẫn phải khiến cho Trang Nhược Uyển đồng ý mối quan hệ này đã.
Sau khi Vũ Dạ Uyển thay xong quần áo thì hai người họ cũng lên xe để quay về Vũ trạch, nhưng trên đường về thì trong lòng của cô nóng như lửa đốt, cô biết tính của mẹ... Vốn dĩ bà ấy là người dễ tính, nhưng một khi đã không chấp nhận chuyện gì thì cho dù có chết cũng không chấp nhận nó. Hơn nữa, với cách nói chuyện khi nãy của anh hai thì chắc mẹ đã nóng lắm rồi.
Đường Phục Sinh cũng nhìn thấy sự lo lắng trên gương mặt của Vũ Dạ Uyển, anh liền dịu dàng nắm lấy tay cô, nói:
- Không sao đâu, em đừng lo.
- Không lo cái gì mà không lo, chú có biết mẹ là người dễ tính... Nhưng mà...
- Có lẽ cô Uyển vẫn nghĩ là em vẫn còn nhỏ chưa hiểu chuyện, chỉ cần em chứng minh được cho cô Uyển thấy em trưởng thành rồi, thì chắc cô Uyển sẽ không phản đối em đâu.
Nghe như vậy thì biết như vậy chứ cô cũng chẳng biết nên làm gì, chắc bây giờ cô chỉ nên chấp tay cầu xin ông trời cho mẹ cô bình tâm lại đã, còn nếu mẹ vẫn nóng nảy thì chuyện này coi như toang rồi, không bao giờ có vé khứ hồi nữa rồi.
Về đến Vũ trạch, Vũ Dạ Uyển rón rén đi vào, nhưng sau đó đã thấy cha và mẹ cùng gia đình anh hai đang ngồi nghiêm chỉnh ở ghế sofa. Cô đưa mắt nhìn Đường Phục Sinh, sau đó liền nhào đến, định bụng là sẽ ôm mẹ nhưng lại bị bà ấy ngăn lại, lạnh lùng nói:
- Ngồi xuống đi, mẹ có chuyện muốn nói với con!
- Mẹ à... Cha mẹ mới về mà, bây giờ chắc vẫn còn mệt nhỉ... Hay là...
- Ngồi xuống!
Vũ Dạ Uyển biết bản thân không trốn được nữa rồi liền ngoan ngoãn ngồi xuống nhìn gia đình, Đường Phục Sinh cũng được Nữ Hoàng điện hạ khoan hồng đại lượng mà ban ghế cho ngồi, hai người họ ngồi bên cạnh nhau, đối diện với năm cặp mắt đang nhìn họ chằm chằm, nhất là Trang Nhược Uyển giống như là muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy.
- Trước kia mẹ tưởng con chỉ là đùa giỡn nên mới mắt nhắm mắt mở cho qua. Bây giờ... Bây giờ hai đứa làm ra cái trò gì vậy hả?
- Mẹ... Con và chú ấy có làm gì đâu ạ? Chỉ là...
- Không chỉ là, mà hay gì nữa. Nếu hai đứa vẫn chưa xác định mối quan hệ thì đừng xác định nữa. Còn nếu đã lỡ xác định mối quan hệ thì...
Đột nhiên sáu cặp mắt lại đổ dồn về Trang Nhược Uyển, cứ ngỡ bà ấy sẽ đồng ý cho hai người họ, nhưng bà ấy lại lạnh lùng nói:
- Nếu lỡ xác định mối quan hệ thì chia tay đi!
Vũ Dạ Uyển nghe đến đây liền không chấp nhận được mà đứng dậy, hai mắt kiên cường nhìn mẹ mình, giống như là muốn chống đối lại mẹ mình vậy.
- Mẹ đừng có vô lý như vậy có được không? Con trưởng thành rồi, con muốn yêu ai, ở bên ai, kết hôn với ai là chuyện của cá nhân con, mẹ không có quyền xen vào!
- Không có quyền? Vũ Dạ Uyển! Là mẹ đẻ ra con đấy! Hơn nữa Đường Phục Sinh lớn hơn con mười lăm tuổi, cậu ấy bây giờ đã ba mươi ba rồi. Con nên buông tha cho cậu ấy kết hôn sinh con, chứ con nghĩ cậu ấy sẽ đợi con sao? Con bao nhiêu? Con mười tám tuổi, đợi con một, hai năm thì được... Chứ con... con...
Đến đây Vũ Dạ Uyển cũng giật mình, hóa ra là anh đã lớn tuổi như thế rồi à? Chợt cô mới hoảng hốt, đúng rồi... Đường Phục Sinh chỉ nhỏ hơn anh trai của cô một tuổi, mà bây giờ con gái lớn của anh trai đã mười hai tuổi rồi, nếu như Đường Phục Sinh không dính dáng với cô thì chắc cũng đã vợ con đề huề rồi.
- Con...
Nhưng Đường Phục Sinh lại nắm lấy tay của Vũ Dạ Uyển, thẳng thắn nhìn Trang Nhược Uyển, nói:
- Con chờ được. Chỉ cần cô ấy không chê con, thì một năm, năm năm hay mười năm đều được.
Hai mắt của Vũ Dạ Uyển đưa sang nhìn anh, tuy những lời nói của anh rất cảm động, nhưng Trang Nhược Uyển vẫn kiên quyết với ý kiến của mình. Anh chờ được thì đã sao chứ? Đến lúc đó thì làm sao còn có con được nữa, nếu vậy chẳng phải anh sẽ quay lại trách người làm mẹ như bà ấy sao?