Cực Phẩm Hạ Đường Phi

Chương 68: CHƯƠNG 68



CHƯƠNG 68: BỞI VÌ TRONG MẮT NGƯƠI CHỈ CÓ HẬN
Editor: Luna Huang
Ách…
Tư Đồ Thụy ý thức được bản thân thất thố, ngượng ngùng ngồi xuống. Dưới hai ánh mắt nhìn soi mói, hắn rót một ly rượu uống sạch, mới giả vờ trấn định mở thanh: “Không kích động mới là lạ! Năm đó ta ngưỡng mộ tài hoa của Mộ Dung Tuyết, ai ngờ còn là trở thành quân cờ của Mộ Dung Cuồng, đây chính là để ta buồn bực ít ngày.”
“Ngươi nếu thích, bổn vương nguyện ý nhịn đau bỏ những thứ yêu thích.” Tam gia rất là hào hiệp nói.
“Đừng! Ngươi đừng Ngươi đừng hại tính mạng của nàng nữa, nghe nói Mộ Dung Cuồng từ nhỏ đối với nàng thập phần hà khắc, cuộc sống của hai mẫu nữ còn không bằng một hạ nhân. Hơn nữa nguyên phối của Mộ Dung Cuồng cũng không phải tỉnh du đích đăng, trước đây Mộ Dung Cuồng cũng nạp thiếp, nhưng chưa được vài ngày liền bị mang ra ngoài. Duy chỉ có Mạnh thị này, không chỉ có còn sống, còn có thể vì Mộ Dung Cuồng sinh hạ một nữ, tuy rằng mấy năm nay thật không tốt, nhưng nàng cũng là truyền kỳ của Mộ Dung gia.” Tư Đồ Thụy lý giải Mộ Dung Tuyết so với tam gia càng sâu.
Dừng một chút, hắn lại tiếp tục nói: “Mộ Dung Tuyết ở dưới áp bách như vậy, không chỉ có không có buông tha bản thân, ngược lại cầm kỳ thư họa mọi thứ bạt tiêm, trở thành nữ nhân tài ba nổi danh Lôi thành, loại quật cường này trong sinh mệnh, phải để tại hạ bội phục.”
“Vì sao ngươi biết nhiều như vậy?” Tam gia đối với quá khứ của Mộ Dung Tuyết biết được cũng không nhiều, bởi vì sự ra đời của nàng là căm hận của hắn, chán ghét của là hắn, nếu không phải là vì mẫu phi, hắn không có khả năng mặc cho Mộ Dung Cuồng bài bố, nhận mệnh thú nữ nhân này.
“Bởi vì trong mắt của ngươi chỉ có hận!” Không đợi Tư Đồ Thụy mở miệng, Lăng Tiêu giành trước đem lời nói ra.
Tam gia trầm mặc xuống, rót rượu lại uống. Ban nãy kích động Tư Đồ Thụy nhìn tam gia, khẩu khí có lỗi nói rằng: “Xin lỗi, không nên nhắc những thứ này. Dù sao Mộ Dung Cuồng làm nhiều việc ác, hắn nên bị báo ứng cửa nát nhà tan.”
“Đúng đúng đúng!” Lăng Tiêu phụ họa nói, nghe được thanh âm bên ngoài càng ngày càng náo nhiệt lập tức nói sang chuyện khác. Không kịp chờ đợi đứng lên đi ra cửa, bao quát đại sảnh náo nhiệt, oanh oanh yến yến, hoàn mập yến sấu, đột nhiên xuất hiện rất nhiều mỹ nữ.
“Uy… ra đây xem, đêm nay nữ nhânthi tuyển hoa khôi đều thật xinh đẹp.” Ánh mắt hắn như sói đói, nhìn sang sẽ lại cũng cũng không về đường nhìn.

Tam gia cùng Tư Đồ Thụy đồng thời ngẩng đầu, lập tức đều đứng lên đi ra khỏi phòng. Ba nam nhân thật soại đứng ở bên lan can, nhất thời đưa tới không ít ánh mắt ngưỡng mộ, mấy vị tiểu mỹ nhân kiều tích tích rất nhanh thì vứt mị nhãn sang bên này.
Đại sảnh lầu một, thanh âm bén nhọn của tú bà vang lên: “Các vị cô nương, gia môn, Ngọc Mãn Hương hoa khôi tranh cử bắt đầu rồi, cho mời ba vị cô nương hồng bài của Ngọc Mãn Hương. Lương Ngọc cô nương thi từ mãn phúc, Y nhi cô nương vũ tư ưu mỹ, còn có Lạc Khê cô nương cầm nghệ cao siêu.”
Dứt lời, từ phía sau rèm cửa đi tới ba vị nữ tử vóc người a na(Luna: a na là thước tha), trên mặt ba người che sắc mặt, hồng lam tử, nhan sắc che trên mặt mỗi người không giống nhau. Trên đầu ba vị nữ tử đều cài trâm cài hoa lệ, mặc váy trù dài hoa lệ, trên thân cũng chỉ là cái yếm, khoác lụa mỏng bên ngoài trong suốt. Mặc dù không có thể thấy tướng mạo, nhưng nhìn vóc người, đều làm cho đám nam nhân sáng mắt.
“Nghe nói ba vị này là nữ nhân tài ba nổi danh Hoa Nhi nhai, tú bà tham tiền này nhất định có thể kêu giá trên trời.” Lăng Tiêu thích loại náo nhiệt này, bất quá, để hắn dùng tiền mua nữ nhân như vậy trở về, hắn tình nguyện cô độc cả đời. Bởi vì, trong mắt hắn, nữ nhân tham tiền như vậy, chỉ sẽ có phế đi tiền đồ của nam nhân.
Tư Đồ Thụy đối với những nữ nhân này cũng là xem xét nặng, tuyệt đối sẽ không mang nữ nhân bẩn thỉu như vậy về nhà, hỏng gia phong.
Tam gia uống một chút rượu, hứng thú đã tới. Ánh mắt trực tiếp nhìn về phía ba vị nữ tử, vóc người nhìn qua đều thoả mãn, chính là không biết tướng mạo thế nào?
Phản chính, nữ nhân hậu viện của hắn cũng không nhiều, huống chi còn có hai người không thể tín nhiệm, hắn nên chỉnh đốn hậu viện một chút, có thể mang thêm nữ nhân trở về là phương pháp tốt nhất.
Ha ha…
Mang theo vài phần men say, hắn không để ý tới ánh mắt của đám bằng hữu tốt, lung lay lắc lư đi xuống lầu, chen vào trong đám người. Đứng ở phía trước tú bà thấy tam gia, mắt sáng rực lên, vội vàng chen lấn qua đây, để sát vào nhỏ giọng hỏi: “Tam gia đối với vị cô nương nào tương đối có hứng thú a?”
“Đều che mặt, ai biết là đầu heo, hay thiếu bà mặt vàng?” Tam gia âm dương quái khí nói, mắt đã chú ý tới nữ tử ăn mặc váy dài tử sắc kia.
Có lẽ là do Tử Huân, hắn đặc biệt thích tử sắc. Da thịt của nữ tử váy dài tử sắc trắng noản, ngay cả vóc người nhìn qua đều có chút giống, để trong miệng hắn nhịn không được thấp nam: “Tử Huân!”

“Uy, ngươi xem nữ nhân váy tử sắc kia?” Trên lầu Tư Đồ Thụy nhãn tình sáng lên, ánh mắt cũng rơi vào trên người nữ nhân váy dài tử sắc.
Giống!
Thật giống!
Lúc đầu cũng là dưới tình huống như vậy, tam gia nhìn trúng Tử Huân, mua đầu đêm của nàng, sau đó mang về vương phủ. Cảm tình của tam gia đối với Tử Huân, huynh đệ bọn họ đều rất rõ ràng. Ngoài miệng không nói, trong lòng hắn vẫn là có nghĩ cách, dù sao Tử Huân sinh ra thanh lâu, chưa người biết lai lịch của nàng.
Đáng tiếc, trong mắt người tình hóa Tây Thi, những lời này tam gia căn bản cũng không căn bản cũng không nghe lọt, hắn nói qua, cũng sẽ không nhắc lại.
Lăng Tiêu nghe ra ý trong lời nói của Tư Đồ Thụy, hắn không muốn nhìn thấy tam gia giống như trước vậy, vì nữ nhân thiếu chút nữa trầm luân. Liếc nhau, hai người ăn ý đi xuống lầu, chen vào đoàn người, đem tam gia kéo đến bên cạnh.
“Quên đi, loại nữ nhân này nhà các ngươi không ít, nơi này quá phức tạp, chúng ta không bằng đổi một địa phương uống rượu tốt rồi.” Lăng Tiêu giọng rất lớn, lôi kéo tam gia muốn đi.
Tú bà vừa nghe muốn đem quý khách lôi đi, nhanh lên kéo tay của tam gia: “Tam gia, người nếu là đi, vậy cũng nhất định sẽ hối hận.”
“Đúng vậy! Nếu, chờ nhìn lư sơn chân diện mục của các nàng một cái được rồi.” Tam gia hất tay của Lăng Tiêu, ánh mắt chưa từng dời trên người nữ nhân váy tử sắc.
“Đúng vậy! Vị gia này, ba vị này không chỉ có là hoa khôi của Ngọc Mãn Hương chúng ta, còn là tên đứng đầu bảng của cả Hoa Nhi nhai, bỏ lỡ, người nhất định sẽ hối hận. Xem, lập tức bắt đầu rồi.” Tú bà mặt tươi cười, trên mặt yên chi phấn nước rơi xuống. Nhìn Lăng Tiêu biểu tình khinh thường, nàng có chút bận tâm nhìn về phía Quy Công cách đó không xa, hướng về phía hắn liên tục chớp mắt.
Quy Công minh bạch gật đầu, hướng về phía ba nữ nhân trên đài nháy mắt. Ba nữ nhân ăn ý đồng thời tháo khăn lụa xuống, lộ ra khuôn mặt kinh diễm, nhất thời để tất cả nam nhân ở đây đều kinh ngạc trợn to mắt, ngay cả Tư Đồ Thụy bình thường không quá chú ý mỹ nữ nhất thời cũng vô pháp dời ánh mắt.

“Thượng phẩm!” Lăng Tiêu hữu cảm nhi phát nói hai chữ.
“Lương phẩm!” Tư Đồ Thụy nói ra đánh giá nội tâm.
“Sai! Quả thực chính là cực phẩm!” Tam gia đột nhiên ngoài ý muốn nhìn nữ tử mặc váy dài tử sắc, tướng mạo của nàng đều cùng Tử Huân có vài phần tương tự, đặc biệt cặp mắt kia, quả thực…
“Vậy mấy vị gia coi trọng vị nào?” Tú bà nhìn tiểu tâm dực dực hỏi ba vị gia.
“Bổn vương liền muốn nàng!” Tam gia hỏi cũng không hỏi giá, trực tiếp chỉ vào nữ tử ăn mặc váy dài tử sắc.
Tú bà cười đến mắt híp lại thành một đường chỉ, khách nhân không hỏi giống như vậy bọn họ thích nhất. Bất quá, người có thân phận như tam gia vậy nàng cũng không dám đắc tội, nên không đợi những người khác định giá liền trực tiếp dựng một ngón tay lên.
“Một vạn lương? Vậy ta giúp ngươi đưa, bất quá, ngươi chỉ có thể mua đầu đêm của nàng, đừng mang nàng về nữa, bằng không hậu viện của ngươi sẽ loạn hơn.” Tư Đồ Thụy nhắc nhở tam gia, miễn cho hắn lại làm ra chuyện hối hận.
“Ân! Không sai! Hắn nói có lý!” Lăng Tiêu vừa nói chuyện, từ trên người lấy ra một tấm ngân phiếu một vạn lượng nhét vào trên tay tú bà.
Tú bà nhìn cũng không nhìn ngân phiếu, trực tiếp nhét hồi trong tay của Lăng Tiêu. Vẫy vẫy khăn lụa trong tay, ngẩng đầu ưỡn ngực hắng giọng một cái, dùng dáng tươi cười chiêu bài kia, thanh âm bén nhọn nói rằng: “Ba vị gia, không phải là một vạn lượng, là mười vạn lượng!”
“Mười vạn lượng!” Tư Đồ Thụy cùng Lăng Tiêu trăm miệng một lời hô lên.
Giá trên trời!
Liền là món hàng này?
Lăng Tiêu dùng sức lắc đầu, lôi kéo tam gia đi ra ngoài: “Mẹ nó, món hàng này lão tử tìm một phiếu trở về cho ngươi. Mười vạn lượng, đoạt còn nhanh hơn!”

Tam gia rất không tình nguyện bị lôi kéo đi, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn cô nương của y phục tử sắc. Cô nương kia đang dùng ánh mắt làm bộ đáng thương nhìn hắn, Tư Đồ Thụy còn lại là ngăn trở đường nhìn của hắn, cố ý đĩnh thẳng người đi ở phía sau hắn, để hắn nhìn không thấy tiểu dáng dấp tội nghiệp kia nữa.
Tú bà thấy mấy người đi gấp, nhất thời hối hận, tiểu bào đuổi theo ra cửa. Ngăn lối đi của ba người, bày ra dáng dấp nịnh hót nói rằng: “Ta nói mấy vị gia ở trong thành đều là có mặt mũi, ta cũng không phải khó mà nói như vậy, nếu là tam gia có lòng, mười vạn lượng này ngoại trừ bao đầu đêm, liền mang tiền chuộc thân của Lạc Khê nhà chúng ta cho ngươi xem được? Đây chính là đây chính là làm ăn thua thiệt nga!”
“Nếu cảm thấy lỗ vốn, vậy cũng chớ làm!” Lăng Tiêu không khách khí chút nào trừng mắt tú bà.
Tú bà nhìn đôi mắt hữu thần khác hẳn này, có chút sợ lui về phía sau mấy bước. Bất quá, nghĩ đến bạc bạch hoa hoa, nàng rất nhanh khôi phục dáng cười chiêu bài đi hướng tam gia tiếp tục hỏi: “Tam gia, người cảm thấy thế nào?”
“Hảo!” Tam gia không cần suy nghĩ trực tiếp đáp ứng, mười vạn lượng với hắn mà nói cũng không phải toàn cục gì. Dừng một chút, trong miệng hắn nhiều lần nói thầm: “Lạc Khê, Lạc Khê, tên rất hay!”
Ha ha ha…
Tú bà nét mặt tươi cười như hoa, quơ khăn lụa, rất sợ người khác không biết, sáng giọng một trận thét to: “Chúc mừng Lạc Khê, chúc mừng Lạc Khê, tam gia chuộc thân cho ngươi rồi.”
(Luna: Tuyết tỷ lại 1 trận khổ nữa =.= ta nản ông này quá đi)
Người trong đại sảnh nghe thanh âm của tú bà, đều nhìn về Lạc Khê xiêm y tử sắc. Viền mắt của Lạc Khê đỏ lên, hàm chứa lệ lần thứ hai nhìn tam gia đi tới từ đại môn.
Tam gia vào cửa, đó là chống lại ánh mắt cảm kích của Lạc Khê, khoảng cách nhớ tới thời điểm chuộc thân cho Tử Huân. Cũng là buổi tối như vậy, cũng là tuyển cử hoa khôi như vậy, cũng là ánh mắt như thế, phảng phất tựa như chuyện xưa làm lại vậy, để hắn cảm xúc dâng trào.
“Lạc Khê, còn không qua đây thỉnh an tam gia! Sau này vinh hoa phú quý rồi, cũng đừng quên ma ma!” Tú bà tiến lên lôi kéo Lạc Khê viền mắt ướt át, đem người kéo đến trước mặt ba người.
“Lạc Khê gặp qua ba vị gia!” Lạc Khê quy củ thỉnh an ba vị, nhìn ra được ngoại trừ ngoại trừ, hai vị khác không định gặp bản thân.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.