Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 500: Thuốc Mạnh



Dịch: lanhdiendiemla
Biên tập: vandai79, Ba_Van

Lâm Vãn Vinh loạng choạng nhảy xuống xe, mồ hôi lạnh trên trán tuôn ào ào, toàn thân ướt đẫm, đúng là nhìn người không thể nhìn tướng mạo, nước biển không thể đong bằng đấu. Kẻ có tâm cơ và thủ đoạn như Nguyệt Nha Nhi, đừng nói là Đột Quyết, dù cả Đại Hoa cũng chẳng tìm được mấy người, hơn nữa nàng ta mới chỉ là một thiếu nữ đôi mươi, nếu cứ để mặc cho phát triển thêm một thời gian nữa thì còn ai có thể là đối thủ của nàng?

Nhớ tới khuôn mặt giận dữ, bẽn lẽn, e thẹn tối qua của Ngọc Già, tựa hồ diễn xuất của thiếu nữ này đã đạt mức lư hỏa thuần thanh, không chê vào đâu được. Lâm Vãn Vinh không khỏi lắc đầu than thở: "Cả đời bắn nhạn, lại bị nhạn mổ mù mắt; té ra tối qua nha đầu này vẫn luôn trêu đùa ta."

Nhưng hắn không thể không thừa nhận Nguyệt Nha Nhi diễn xuất giỏi hơn hắn rất nhiều. Chính là ứng với câu nói từ xưa "nữ nhân trời sinh đã biết diễn trò."

Đối với Ngọc Già, hiện giờ hắn có cảm giác kính nhi viễn chi (tôn trọng mà không thể gần gũi, xem như quỷ thần). Đã không thể giết, lại chẳng thể đánh, đúng là một vấn đề đau đầu. Chỉ mong Lý Vũ Lăng sớm tỉnh lại, thoát khỏi uy hiếp của nha đầu này thì mình mới mong được sống yên ổn.

Thanh kim đao của Ngọc Già vẫn còn ở trong tay, hắn lật qua lật lại xem xét cẩn thận. Thấy thanh đao lấp lánh kim quang, trên vỏ khảm những viên trân châu đẹp dị thường, giữa đao khảm một viên mã não màu lục trong suốt, sáng bóng, quý giá vô cùng.

Thanh đao nhỏ đẹp thế này, dùng để giết người thì quả đáng tiếc, hắn cẩn thận vuốt ve, trong lòng phát ra một tiếng than. Một thanh kim đao mỹ lệ tinh xảo như vậy, hẳn là đại biểu cho thân phận Ngọc Già rồi. Nhưng đáng tiếc nha đầu này lúc thì ngây thơ như giấy trắng, khi thì xảo trá tựa hồ ly; muốn từ trong miệng nàng lộ được lời gì đó ư? Không có cửa đâu!

- Hồ đại ca…

Hắn suy nghĩ một hồi, đột nhiên vẫy tay gọi Hồ Bất Quy đang từ xa đắc thắng trở về.

Lão Hồ đang cầm một con thỏ béo mập, dương dương đắc ý ngồi trên ngựa khoe khoang với mọi người. Con thỏ hoang bị một mũi tên xuyên qua đầu, vừa chuẩn vừa độc. Cao Tù thì trợn mắt vểnh râu đi bên cạnh, rõ ràng là hoàn toàn không phục.

Hồ Bất Quy chạy lại, ném con thỏ béo núng nính xuống đất, cười nói:

- Đầu mùa xuân mà tìm được một con thỏ lớn như thế này thật là rất khó, bắn trúng càng không dễ! Đêm nay thuộc hạ có món ngon đãi tướng quân rồi!

Cao Tù ở bên cạnh, nghe thế thì rít giọng không phục:

- Cái gì mà bắn trúng không dễ? Nếu chẳng phải lão Hồ ngươi cưỡi trên ngựa ngăn mất tầm nhìn của ta, thì đêm nay chính là lão Cao ta làm món ăn cho Lâm huynh đệ rồi!

- Cám ơn hai vị đại ca quan tâm!

Lâm Vãn Vinh lòng ấm áp, lắc đầu cười nói:

- Thứ ngon như vậy, cứ để cho các huynh đệ bị thương dùng đi, bọn họ cần bồi bổ hơn đệ. Hồ đại ca, đệ có một việc quan trọng cần huynh đi làm.

- Xin tướng quân căn dặn!

Thấy vẻ nghiêm túc của Lâm Vãn Vinh, Hồ Bất Quy vội ôm quyền nói.

Lâm Vãn Vinh ừm một tiếng, đem thanh loan đao đưa cho Hồ Bất Quy:

- Hồ đại ca, huynh cầm lấy cái này.

- Ê, đây chả phải là thanh tiểu đao của Nguyệt Nha Nhi sao?

Cao Tù kinh ngạc hỏi.

Thanh loan đao nhìn thì nhỏ bé xinh đẹp nhưng cầm vào tay rất nặng. Hồ Bất Quy cẩn thận nắm chặt vào tay, nghi hoặc nhìn hắn:

- Tướng quân bảo thuộc hạ đi làm việc gì? Có liên quan tới thanh kim đao này sao?

Lâm Vãn Vinh cười khẽ, ánh mắt lạc trên thanh loan đao:

- Có quan hệ rất lớn tới thanh loan đao này. Hai vị đại ca, các huynh hẳn đã đoán được Ngọc Già có địa vị không hề tầm thường ở Đột Quyết! Nhưng, rốt cuộc là quan trọng tới mức nào, chẳng ai trong chúng ta biết cả.

Thân phận của Ngọc Già vẫn luôn là một vấn đề nan giải khiến ba người bận tâm. Nay nghe Lâm Vãn Vinh nhắc tới, hai người tức thì nhịn thở nghe hắn nói tiếp.

- Thông qua tiếp xúc với Ngọc Già, đệ cảm giác rất có thể nàng ta là nữ tử thông minh trí tuệ nhất Đột Quyết. Lời xưa nói rất đúng, đồng hành với hổ, không phục được hổ ắt bị nó nuốt! Nói nha đầu này hung hãn như hổ cái cũng không phải là nói ngoa. Nói thật, nếu đối phó với con hổ này, đệ cũng không nắm chắc phần thắng.

Nhớ tới ánh mắt Ngọc Già khi thì ngây thơ, khi thì mê hoặc; khi ngây thơ thì khiến người ta thương yêu vô cùng, khi mê hoặc thì chấn nhiếp hồn phách người khác, Lâm Vãn Vinh không khỏi lắc đầu buồn bực.

Hai người lão Hồ nhìn nhau, mặt đầy kinh hãi. Nữ nhân có thể được Lâm tướng quân xưng tụng là hổ dữ, trên thế gian này mới chỉ có một mình Ngọc Già mà thôi. Thiếu nữ Đột Quyết ngây thơ xinh đẹp như vậy, không ngờ Lâm tướng quân trải qua trăm phương ngàn kế cũng không thu phục được, thật đáng sợ! Lão Cao chớp mắt, thành khẩn bảo:

- Lâm huynh đệ, ta còn giấu riêng một chút thuốc tốt. Hay là, tạm thời ta cho ngươi mượn dùng vậy?

Lâm Vãn Vinh cười ha hả:

- Đa tạ ý tốt của Cao đại ca. Có điều nha đầu Ngọc Già này là một đại phu, e rằng nàng dùng thuốc còn lợi hại hơn huynh và đệ nhiều. Chớ để trộm gà không được lại mất nắm gạo, bị người ta hạ xuân dược ngược lại thì thảm lắm!

Lão Cao rùng mình, Lâm huynh đệ nói rất đúng, từ khi Nguyệt Nha Nhi bị bắt tới nay, nàng ta đã lúc nào sợ hãi đâu? Nếu bị người ta hạ xuân dược dễ như thế, nàng ta đã chẳng phải là Ngọc Già rồi, không nên để nàng ta khống chế ngược lại.

Hồ Bất Quy gật đầu, lo lắng trùng trùng:

- Lời tướng quân nói rất phải, nữ tử Đột Quyết này tính tình cương liệt, nếu dùng thủ đoạn cưỡng bách nàng ta vào khuôn phép thì nàng ta nhất định thà chết phản kháng! Ở giai đoạn hiện nay, tính mạng của Tiểu Lý Tử vẫn còn mong nàng ta cứu chữa. Nàng ta chết, đối với hai bên đều không có lợi ích gì, đúng là không đáng.

Cao Tù thở dài, đành nói:

- Thế này không được, thế kia cũng không xong. Rốt cuộc chúng ta phải xử trí nàng ta thế nào? Chẳng lẽ cứ để mặc nàng ta bức hiếp Lâm huynh đệ?

Lâm Vãn Vinh đảo tròn mắt: "Nói cái gì thế? Kẻ có thể bắt nạt được ta còn đang vẫy đuôi trong bụng mẹ kìa!"

- Đa tạ Cao đại ca quan tâm!

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc mấy tiếng:

- Kỳ thực đối phó với Ngọc Già cũng đơn giản, không gì khác ngoài âm mưu quỷ kế, ăn miếng trả miếng. Chính gọi là "lưu manh biết võ thuật, không ai ngăn được". Rất khiêm tốn mà nói, luận về âm mưu quỷ kế, đệ là lão tổ tông chính hiệu, cô nhóc kia tự cho rằng nắm được nhược điểm của đệ trong tay, nào biết đệ cũng sớm tìm ra chỗ sơ hở của nàng ta rồi. Hắc hắc!

Thấy Lâm tướng quân lộ ra nụ cười dâm đãng đã thành chiêu bài, hai người lão Cao rùng mình, đúng là Tam ca biết võ thuật, lưu manh cũng không chống được! Cô bé con Ngọc Già gặp xui xẻo rồi! Tức thì Cao Tù hứng thú, vội hỏi:

- Lâm huynh đệ, nàng ta có chỗ sơ hở gì?

Lâm Vãn Vinh xoay lưng lại đi vài bước, thong thả đáp:

- Rốt cuộc Ngọc Già có địa vị gì ở Đột Quyết, tin rằng cả hai vị đại ca đều tò mò như đệ. Hiện giờ, có một cơ hội rất lớn, có thể xem thử Nguyệt Nha Nhi thần bí này rốt cuộc có ảnh hưởng lớn bao nhiêu với người Hồ. Hồ đại ca, dũng sĩ Đột Quyết Hách Lý Diệp còn ở trong tay huynh chứ?

Hồ Bất Quy cười đáp:

- Tộc nhân của Nguyệt Nha Nhi hiện giờ còn sống chỉ còn người này. Từ khi bị chúng ta bắt được, tên khốn Hách Lý Diệp này chẳng hề ăn uống nhưng vẫn mạnh mẽ vô cùng, thật đúng là một trang hảo hán dũng mãnh. Tin rằng thảo nguyên đệ nhất dũng sĩ ngoài hắn ra không ai xứng nữa!

- Thảo nguyên đệ nhất dũng sĩ? Tuyệt lắm!

Lâm Vãn Vinh vỗ tay cười, thong dong nói:

- Một dũng sĩ như thế, đừng có lãng phí, thừa dịp mọi người không để ý, để hắn chạy đi!

- Để hắn chạy?

Hồ Bất Quy tức thì quýnh lên:

- Sao…, sao lại như vậy được? Tên Hách Lý Diệp này không thể so với người Đột Quyết bình thường, hắn mạnh vô cùng, có thể một địch trăm. Thả hắn đi chả phải thả hổ về rừng sao? Coi chừng sau này còn không biết bao nhiêu tướng sĩ sẽ táng mạng vào tay hắn nữa đó!

Lâm Vãn Vinh vỗ vai hắn, cười quái dị:

- Hồ đại ca đừng vội, chạy là một chuyện, chạy được đến đâu lại là chuyện khác! Việc này, Cao đại ca, đem những thứ thuốc huynh cất giấu ra cống hiến một chút…

- Hết rồi, hết rồi, dùng hết sạch rồi!

Cao Tù vội che ngực, khẩn trương la lớn!

Lâm Vãn Vinh nhìn hắn suốt từ trên xuống dưới:

- Thật sự hết rồi ư? Quá đáng tiếc rồi! Vốn đệ còn muốn mượn cơ hội này hạ một hai bộ lạc người Hồ, tiến quân vào Y Ngô, thẳng tới vương đình Đột Quyết. Đáng tiếc! Thật là đáng tiếc!

Lão Cao vội móc mấy gói giấy buộc chặt từ trong lòng ngực ra, mặt mũi sầu khổ nói:

- Lâm huynh đệ, đồ tốt của ta chẳng còn nhiều nữa, dùng tiết kiệm chút đi. Đợi đánh trận xong ta còn phải dựa vào chúng để tiến hành giao lưu với những nữ hiệp đấy!

Tên chết tiệt này chẳng lúc nào quên cái chuyện đó! Lâm Vãn Vinh xua tay cười:

- Cao đại ca yên tâm được rồi. Lần này không cần dùng bao nhiêu đâu, chỉ cần làm Hách Lý Diệp ngã gục ở ngoài bộ tộc Ngạch Tể Nạp hoặc Cáp Nhĩ Hợp Lâm là được!

Chỉ hạ độc một người, cũng chẳng cần dùng bao nhiêu thuốc, lập tức Cao Tù cũng không hoảng hốt nữa:

- Lâm huynh đệ! Nếu muốn giết tên họ Hách này, một đao chém xuống tiện bao nhiêu, việc gì còn phải lãng phí thuốc của ta nữa?

Lâm Vãn Vinh nghiến răng hầm hè:

- Nếu chỉ là giết người thì đệ còn mất công vậy sao? Đệ muốn Hách Lý Diệp bỏ chạy, thay đệ đưa một phong thư!

Để Hách Lý Diệp đưa tin? Cao Tù và Hồ Bất Quy ngẩn ra. Chuyện này sao giống với truyện ngàn lẻ một đêm vậy. Hách Lý Diệp là dũng sĩ mạnh nhất thảo nguyên, sao hắn có thể đưa tin cho chúng ta chứ?

Lâm Vãn Vinh khẽ mỉm cười, chẳng giải thích mà chỉ hỏi:

- Cao đại ca, nếu muốn để Hách Lý Diệp ngã gục ở bên ngoài, không thấy được mặt người Hồ, huynh có thể làm được không?

- Đương nhiên là có thể rồi!

Cao Tù vỗ ngực bồm bộp, không ngừng gật đầu:

- Lão Cao ta dựa vào cái này kiếm cơm đó!

- Được!

Lâm Vãn Vinh gật đầu, mắt lóe hung quang:

- Hồ đại ca, đợi khi Hách Lý Diệp bỏ chạy, huynh truy kích dữ dội, lại bắn hắn vài mũi tên, tốt nhất làm hắn trọng thương, càng khốn khổ càng tốt! Tính toán thời gian, đợi tới khi Hách Lý Diệp tuyệt khí…

Hắn hơi ngừng lại, mỉm cười chỉ vào thanh loan đao trong tay lão Hồ, không nhanh không chậm nói:

- … đặt thanh kim đao này vào tay hắn!

- Cái gì?

Hai người Hồ Bất Quy cùng kêu to, con ngươi thiếu chút nữa lòi ra ngoài:

- Giao cho hắn? Làm sao được!

Lâm Vãn Vinh hắc một tiếng:

- Giao cho một tên Hách Lý Diệp đã chết, còn có gì mà phải lo lắng chứ? Không chỉ như thế, Hồ đại ca còn phải dùng danh nghĩa của Hách Lý Diệp viết một lá huyết thư, chữ viết phải thô dã lộn xộn, bút tích nhất định phải mơ hồ, làm người ta vừa nhìn là biết thư Hách Lý Diệp viết khi lâm chung!

Lá huyết thư này tất nhiên phải bằng tiếng Đột Quyết rồi, lão Hồ xuất thân là võ tướng, khí thế viết thư bút họa không khác với Hách Lý Diệp bao nhiêu, để hắn viết là thích hợp! Hai người Cao Tù đều không biết hắn đang làm cái gì, nhưng thấy Lâm Vãn Vinh thần sắc trịnh trọng không giống như đang nói đùa nên đều nhận lệnh, rồi hỏi:

- Trên huyết thư viết gì?

Lâm Vãn Vinh bước mấy bước, rồi chợt quay đầu lại nhìn về phía Ngọc Già đang ngồi trên xe rủ mi trầm tư. Dường như nàng cảm thấy ánh mắt của Lâm Vãn Vinh, nên khẽ ngẩng đầu lên nở nụ cười quyến rũ với hắn làm trăm hoa thất sắc.

Lâm Vãn Vinh vội cúi đầu xuống, nói:

- Cứ viết: "Dũng sĩ hai bộ lạc huyết chiến với người Đại Hoa, tuy toàn quân bị tiêu diệt nhưng người Đại Hoa cũng tổn thất thê thảm, chỉ còn lại hơn hai nghìn người."

Hồ Bất Quy choàng tỉnh:

- Tướng quân muốn tạo ra cảnh Hách Lý Diệp mạo hiểm đột vây, liều chết đưa thư để dụ người Hồ ở hai bộ lạc ra? Không tệ, Hách Lý Diệp dũng mãnh vô cùng, trên thảo nguyên tuyệt không phải là dạng vô danh, để hắn chạy đưa tin có thể nói là hợp tình hợp lý. Lại thêm vào người hắn toàn thân thương tích, tựa như trải qua huyết chiến, ngã gục ở bên ngoài bộ lạc, điều này càng tăng thêm sự chân thực! Hẳn là kế này có thể dùng được.

- Người Hồ cũng chẳng phải loại vô dụng, chỉ chừng đó thì chưa đủ!

Lâm Vãn Vinh lắc đầu nói:

- Còn phải dùng thuốc mạnh, làm cho chúng thèm muốn, muốn dừng cũng không được, bọn chúng mới hoàn toàn điên cuồng.

- Thuốc mạnh gì?

Cao Tù và Hồ Bất Quy ngơ ngác nhìn nhau, cùng cất giọng hỏi.

Mắt Lâm Vãn Vinh lấp lánh, nhìn chăm chăm vào thanh đao trong tay Hồ Bất Quy, cười hi hi:

- Thanh kim đao này chính là thuốc mạnh! Thử tưởng tượng xem hùng ưng thảo nguyên Hách Lý Diệp, trong tay cầm kim đao huyết thư, nghìn dặm cầu viện. Hắc hắc, kích thích là ở chỗ này đây! Hồ đại ca, trên huyết thư còn thêm một lời nữa…

- Lời gì?

Lâm Vãn Vinh hơi dừng lại, phía bên kia Nguyệt Nha Nhi tựa như có cảm ứng ngẩng đầu nhìn lại, khuôn mặt quyến rũ tươi trẻ xinh đẹp. Lâm Vãn Vinh huýt sáo, vẫy tay với thiếu nữ, cười quái dị:

- Nguyệt Nha Nhi muội muội, ta tìm mấy vị tình ca ca cho muội nha? Muội thích người mập hay là gầy?

Ngọc Già ngẩn ra, còn chưa kịp phản ứng thì Lâm Vãn Vinh đã cúi đầu xuống, hai mắt nheo lại, thong thả nói:

- Câu cuối cùng. Nhớ kỹ này… theo lệnh của chủ nhân kim đao, ai có thể tự tay cứu được nàng, nàng nguyện ý đem tặng kim đao, cùng nàng hưởng vinh diệu tôn quý nhất. Thề trước thần thảo nguyên...
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.