Trần Thiên Nhược trông thấy Tịch Tư Ngôn mở cửa bước vào thì nhịn không được mà nở nụ cười xinh đẹp.
Nhưng khi thấy Tỉnh Miểu theo sau Tịch Tư Ngôn lại tụt hứng.
Cô gắng gượng giữ vẻ mặt vui mừng để tiếp đón bọn họ: “Anh Tư Ngôn! Cuối cùng anh cũng tới!”
Ở đó đã có sẵn bảy tám người rồi, trừ anh họ và hai bạn nữ bạn của Trần Thiên Nhược thì đều là bạn lâu năm của hắn, chuyện gì của Tịch Tư Ngôn và Tỉnh Miểu họ cũng biết. Lúc đầu họ còn trêu chọc, đưa ra lời khuyên và biện pháp giúp hắn tháo gỡ gông xiềng mặc kệ cậu nhóc.
Sau này lại trơ mắt nhìn Tịch Tư Ngôn còn trẻ mà như cha mẹ người ta, họ không nói nữa, chỉ đôi lúc nổi ác ý mắng hai người là đồ ngốc, kẻ điên thôi. Nhưng sau sự kiện năm trước, không ai còn dám khinh thường Tỉnh Miểu nữa.
Bọn họ thấy Tịch Tư Ngôn luôn trưởng thành thận trọng nhất vì Tỉnh Miểu mà kề dao lên cổ bản thân uy hiếp mẹ ruột, lưỡi dao sắt bén vừa chạm vào đã khiến làn da rách ra, máu đỏ chảy xuống.
Tô Hoàn và Tịch Ngọc Thành sợ đến mức suýt nữa quỳ xuống khóc lóc trước mặt con trai.
Về sau, Tỉnh Miểu chính là cậu chủ nhỏ của Tịch gia, ai nhìn thấy cũng phải cung kính chào hỏi, nâng niu cậu như vật quý. Dù thế, Tịch Tư Ngôn vẫn không về nhà thêm lần nào.
Tâm tình Vương Tùng khá phức tạp, anh có quan hệ tốt nhất với Tịch Tư Ngôn, người khác sợ hắn, Vương Tùng lại không sợ chút nào.
Dù trước mặt hay sau lưng chính chủ, anh đều mắng Tỉnh Miểu là đồ ngốc, Tịch Tư Ngôn là đồ điên.
Nhưng nếu Tỉnh Miểu ở đây thì anh không hề nói ra dù chỉ một câu khó nghe.
Anh mềm lòng quen rồi, khi nhìn thấy bọn họ còn cảm thấy mọi chuyện đều do ông trời sắp đặt từ trước. Tịch Tư Ngôn sinh ra để hầu hạ Tỉnh Miểu, Tỉnh Miểu vốn nên lớn lên bên cạnh Tịch Tư Ngôn.
“Nếu cậu đến sớm chút thì chắc giờ bọn tôi no căng rồi.” Vương Tùng nửa đùa nửa thật, bầu không khí nặng nề trong phòng nhanh chóng sôi nổi hơn.
Tịch Tư Ngôn gật đầu: “Xin lỗi, bữa này để tôi mời.”
Trần Thiên Nhược dùng ánh mắt nhắc nhở Vương Tùng, dịch đến ngồi bên cạnh Tịch Tư Ngôn: “Anh Tư Ngôn, em nghe Vương Tùng bảo hôm nay anh vừa bảo vệ luận văn tiến sĩ à.”
Hắn gật đầu: “Ừ.”
Tỉnh Miểu ngoan ngoãn ngồi chờ Tịch Tư Ngôn mở hoạt hình《 Tôi Ti Tiện 》 phần hai trên điện thoại cho cậu xem, hắn nhẹ nhàng ấn gáy cậu: “Ngồi thẳng, đừng xem gần quá.”
Trần Thiên Nhược ngạc nhiên trợn mắt há mồm.
Cô đi du học khi bên cạnh Tịch Tư Ngôn chưa có cậu, đây cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy con người trong truyền thuyết này. Trước kia trong vòng bạn bè, nhắc đến Tịch Tư Ngôn thì bọn họ thở ngắn than dài, nhắc đến Tỉnh Miểu lại im lặng không hé răng.
Năm hai mươi tuổi làm quen hắn, đến giờ cũng qua mười mấy năm rồi, cô chưa bao giờ thấy Tịch Tư Ngôn dịu dàng tinh tế thế này.
“Anh Tư Ngôn định tốt nghiệp xong sẽ làm gì vậy?” Cô hỏi.
Chủ đề này khiến mọi người bỗng nổi hứng thú.
Không muốn về nhà kế thừa sản nghiệp của mẹ, cũng không định bước vào thương trường với cha, thế thì cậu thiếu gia cả ngày say mê học tập này sẽ làm gì?
Một người lên tiếng: “Tư Ngôn hả, chắc chắn là sẽ tiếp tục khai thác tri thức cao thâm rồi, mấy cái tài liệu, nghiên cứu hắn theo đuổi sẽ không có điểm dừng đâu.”
“Trong mấy người chúng ta thì Tư Ngôn là tài giỏi nhất, 27 tuổi đỗ tiến sĩ, là nhân tài của quốc gia, cầm giải thưởng mỏi cả tay!”
“Đúng vậy, mấu chốt là rất đẹp trai, còn giàu nữa!”
Đúng vậy, không có người nào tốt hơn Tịch Tư Ngôn cả.
Tịch Tư Ngôn chỉ mỉm cười nghe bọn họ bàn tán chứ không trả lời.
“Anh ơi em muốn ăn cam, giống minion ạ.” Tỉnh Miểu bỗng duỗi tay chỉ vào dĩa cam cách đó không xa.
Tịch Tư Ngôn nhổm người dậy lấy cho cậu một quả: “Em muốn ăn hết hả?”
Tỉnh Miểu lại do dự: “Ăn không nổi đâu.”
“Được, vậy chúng ta mỗi người một nửa.” Tịch Tư Ngôn bắt đầu lột vỏ cam.
Bọn Vương Tùng nhìn quen rồi, đám Trần Thiên Nhược thì cực kỳ kinh ngạc.
“Cậu ta á? Xí, nhân tài gì chứ, tôi nghĩ cậu ấy tốt nghiệp xong rồi về nhà làm cha thì có.” Vương Tùng hừ lạnh, nhìn thấy Tỉnh Miểu ngồi gần màn hình điện thoại quá nên nhắc nhở cậu theo thói quen, “Tỉnh Miểu, gần quá rồi đấy nhé, mắt sắp mọc chân chạy vào màn hình rồi kìa.”
Tịch Tư Ngôn quay đầu lại, bé con lập tức thẳng lưng lên ngay.
Vương Tùng tự dưng thấy thẹn cho sự phản xạ này của mình, muốn vả bản thân một cái ghê. Coi Tịch Tư Ngôn trông trẻ nhiều quá bị nhiễm rồi trời ơi.
“Làm giáo sư đại học, đợi thêm chút thời gian nữa sẽ viết đơn xin.” Tịch Tư Ngôn bình thản đáp.
Trần Thiên Nhược giật mình: “Hả? Tại, tại sao?”
Không phải giáo sư không tốt, chỉ là cô cảm thấy như thế rất tiếc, rất lãng phí.
Vương Tùng tức giận giải thích giúp hắn: “Hắn có năng lực làm giảng viên của tất cả các môn, chọn đại một trong số đó là được, lương không cao nhưng được nghỉ nhiều, tiện để cậu ta về nhà trông nhóc con.”
“Ừ.” Tịch Tư Ngôn thản nhiên thừa nhận, dùng bàn tay dính đầy nước cam đút từng múi cam cho Tỉnh Miểu.
Nụ cười trên mặt Trần Thiên Nhược nháy mắt cứng đờ, cô ra vẻ hiểu biết nói tiếp: “Trở thành giáo sư cũng tuyệt lắm, anh Tư Ngôn làm gì cũng giỏi cả.”
“Ứm! Chua quá!” Tỉnh Miểu nhăn mặt, run cả người.
Tịch Tư Ngôn vội vã đưa tay đến bên miệng cậu: “Nhổ ra.”
Tỉnh Miểu há mồm nhè miếng cam vẫn chưa nhai xong lên tay Tịch Tư Ngôn, Tịch Tư Ngôn nhanh chóng đổi tay lấy một viên kẹo ra: “Tự lột ra ăn đi, ngọt đấy.”
Giờ đây Trần Thiên Nhược thật sự không thể tiêp tục cười được nữa.
Vương Tùng liên tục làm như không thấy, mọi người cũng trông như quen rồi nên đám bạn của Trần Thiên Nhược không dám hỏi nhiều, dường như cả buổi liên hoan đều ngồi xem Tịch Tư Ngôn chăm sóc trẻ con thế nào.
Cơm nước xong xuôi thì cả đám đề nghị đi tăng hai, Trần Thiên Nhược bảo cô biết một quán bar cao cấp gần đây rất nổi trên mạng, người bên cạnh đột nhiên khựng lại.
Cô tinh mắt nhìn thấy hành động rút lui của Tỉnh Miểu, bước lên đứng trước mặt Tỉnh Miểu, cười hì hì hỏi: “Em là Miểu Miểu nhỉ? Không đi chơi với bọn chị nữa à?”
Tỉnh Miểu lắc đầu, trốn ra phía sau Tịch Tư Ngôn.
Cô không giận mà vẫn cười rất ngọt ngào: “Nghe nói ở đó có nhiều anh trai hát hay lắm, còn có đồ ăn ngon, Miểu Miểu không muốn đi thử hả?”
Cậu ló nửa mặt ra để từ chối: “Em không được ăn khuya, sẽ khó chịu, khó chịu, thì anh sẽ đưa em tới bệnh viện, em không thích bệnh viện.”
Khả năng ngôn ngữ của cậu bình thường, chất giọng mang theo ngữ khí của thiếu niên, nhưng mà cứ ngắt câu ra như khó biểu đạt.
Tỉnh Miểu giao tiếp với Tịch Tư Ngôn rất lưu loát khi chỉ có hai người, có thể nói rất nhiều, rất lâu. Nhưng nếu xuất hiện thêm người ngoài thì sẽ rơi vào trạng thái khó kiểm soát lời nói.
Trần Thiên Nhược nhất thời không có cách nào phản bác lại lí do hợp lí đó, bây giờ cô mà cưỡng ép bắt cậu đi theo thì giống như ép rượu người vừa uống Cephalosporin* vậy.
“Mọi người đi đi, tôi đưa Miểu Miểu về trước.”
Quả nhiên, tên ngốc này không đi, Tịch Tư Ngôn cũng không đi.
Vẻ mặt Trần Thiên Nhược có chút khó coi, cô mua vé chuyến bay sớm nhất để về nước, bước xuống sân bay rồi không về nhà mà đến chờ hắn tới. Kết quả cả ngày không gặp được người ta thì thôi đi, cả bữa cơm chẳng nói được mấy câu, trong mắt Tịch Tư Ngôn rõ ràng không hề có cô, hắn như một người cha dẫn con trai đến, xem hoạt hình với cậu, miếng đồ ăn nào trong chén Tỉnh Miểu cũng là do hắn gắp, cho cậu ăn, đút cậu uống... Giờ đây cô chủ động góp ý địa điểm đi tăng hai, Tịch Tư Ngôn lại muốn trở về cùng Tỉnh Miểu.
“Anh Tư Ngôn à, chúng ta khó khăn lắm mới gặp nhau, anh muốn mọi người mất hứng à?” Biểu cảm cô không còn vui vẻ như trước, giọng nói cũng lạnh lùng hơn.
Vương Tùng bỗng thấy không ổn nên vội tới hoà giải: “Chi bằng cho Miểu Miểu đi chung đi, không ăn gì hết, cậu trông em ấy là được mà.”
Không ngờ tới Tịch Tư Ngôn càng khó chịu hơn: “Em ấy bảo không đi.”
Trần Thiên Nhược còn muốn nói mà bị Vương Tùng giữ chặt, anh cười: “Thế thôi, cậu lái xe cẩn thận, lần sau lại dẫn Miểu Miểu đến chơi.”
Sắc mặt Tịch Tư Ngôn lúc này mới ổn hơn chút: “Ừm, các cậu chơi vui vẻ, nhớ ghi số tài khoản tôi.”