Cục Cưng Ngốc Nữ Tiểu Kiều Thê

Chương 7



Tứ Bảo yên tĩnh ngồi dưới gốc một buổi sáng, còn chưa tới giờ cơm trưa liền đói bụng.

Dư đại nương còn đang làm việc, nàng không nỡ ăn hết táo trong tay, đành phải trông mong nhìn bà đang nói chuyện với phụ nhân kia ngồi xổm dưới sen ăn bánh bột ngô.

Tứ Bảo thấy thèm, nhịn không được lặng lẽ nuốt nước bọt, đưa tay xoa bụng.

Rất muốn ăn cháo, thật muốn cháo bột ngô, cũng muốn ăn khoai lang.

Ai,nhìn bánh của đại nương cũng ăn ngon.

Đại nương kia thấy Tứ Bảo không chớp mắt nhìn chằm chằm bánh nướng trong tay mình.

Trong đầu hiện lên một ý tưởng, đại nương kia đứng dậy hướng phía Tứ Bảo, đem bánh nướng trong tay giơ lên, nháy mắt ra hiệu trêu Tứ Bảo.

Tứ Bảo nhìn bánh đã bị cắn phân nữa trong tay đại nương kia, lại nhìn gương mặt già dính đầu bùn có chút ghét bỏ quay đầu đi.

Không khỏi nghĩ, cái đại nương này thật là kỳ quái, ăn bánh sao có thể cầm tới mặt người khác lắc lắc đâu, thật sự không có chút nào yêu sạch sẽ.

"Đói bụng không, Dư Tứ Bảo?"

Đại nương kia thấy Tứ Bảo quay đầu đi, chỉ coi nàng là ngượng ngùng liền lại đuổi theo mặt Tứ Bảo bước tới hỏi.

Tứ Bảo bị bộ dáng đại nương kia làm có chút sợ hãi, đói thật sự rất đói nhưng bây giờ nhìn gương mặt to trước mặt nàng có chút không dám động.

Gương mặt bùn của đại nương đang kề dưới mặt nàng, Tứ Bảo không chút do dự lùi về sau, toàn bộ thân thể đều dán ở trên thân cây liễu.

Lần này đại nương kia hiểu được là Tứ Bảo ghét bỏ mình, vốn là mặt già không đẹp mắt trực tiếp rũ xuống, không vui trừng mắt với Tứ Bảo.

" Ngươi cái nha đầu chết tiệt không thông minh, lão nương có lòng tốt hỏi ngươi có đói bụng không, ngươi thì tốt rồi, còn ghét bỏ lão nương, quả nhiên là kẻ ngốc"

Một câu nói ra, thở không ra hơi.

Cũng không biết Tứ Bảo có nghe hiểu hay không, mặt vẫn không thay đổi nhìn mình, làm cho đại nương kia cảm thấy mình thật là kẻ ngu.

Đại nương kia có chút tức hộc máu nói:" Ta ngược lại quên, ngươi chỉ có ngốc mà còn là kẻ câm!"

Bởi vì Dư đại nương còn trong hồ làm việc, giọng nói của đại nương kia cũng không lớn chỉ nói đủ Tứ Bảo nghe.

Nên bà không nghe nhưng lại không nghĩ câu nói lại bị Lưu Tú Liên đưa cơm trực tiếp nghe thấy.

"Trương quả phụ, nói chuyện thì cứ nói, ngươi tại sao ở đây ăn nói linh tinh còn chưa tính sao còn mắng người?"

Trên tay Lưu Tú Liên đang cầm rổ thức ăn, cơ thể mượt mà từ bên cạnh chen tới, mạnh mẽ đem Trương quả phụ cùng Tứ Bảo tách ra.

Gương mặt mang theo vẻ kinh ngạc khó hiểu, nghi ngờ nhìn chằm chằm Trương quả phụ.

Trương quả phụ không khỏi lui về sau vài bước, thiếu chút nữa đặt mông ngã ngồi trên đường đi.

"Ôi ôi ôi, Trương quả phụ ngài phải kiềm chế một chút, đừng có tự làm ngã mình, Dư gia chúng ta không chịu nổi trách nhiệm nổi đâu"

Lưu Tú Liên thấy thế không buông tha tiếp tục nói, trên mặt khó hiểu sửa lại thành chế giễu.

Quả thật không có mắt.

Trương quả phụ nắm chặt lấy cái bánh trong tay, cơ hồ bị chọc tức muốn xỉu, mạnh mẽ trừng mắt Lưu Tú Liên, mở miệng nói:" Ngươi là nàng dâu tốt của Dư gia, không có giáo dưỡng, ngươi nói chuyện với trưởng bối như thế sao?"

Lưu Tú Liên căn bản không để ý bộ dáng kia, đem rổ trong tay để xuống đất, vừa để xuống liền bắt đầu săn tay áo, ngữ khí khinh thường nói:" Ta có giáo dưỡng hay không thì chuyện này có quan hệ gì với ngươi?, Vẫn là ngươi bắt lấy em chồng nhà ta mắng mới chính là có giáo dưỡng?"

Bị Tú Liên nói tới á khẩu không trả lời được, Trương quả phụ đem bánh trong tay ném xuống đất, tức muốn hộc máu giơ tay phải hướng mặt Tú Liên đánh.

Tú Liên ôm mặt giả bộ hô to.

"Đánh người, đánh người, Trương gia quả phụ đánh người á!"

Âm thanh cực lớn, truyền đến tai những phụ nhân bên trong hồ sen, cũng không đem cánh tay Trương quả phụ đang đánh tới dừng lại, Tú Liên liền né tránh, cuối cùng cái tát rơi vào khoảng không.

Tứ Bảo ngồi trên mặt đất nhìn rổ thức ăn nghe hai người cãi lộn, tay vừa vạch cái khăn đắp trên rổ ra thì bị một tiếng rống này làm cho giật nảy mình.

Tứ Bảo không mấy vui vẻ đem khăn trên rổ đắp lại, thở phì phì nhìn về phía hai người đang cãi nhau.



Bên kia, Dư đại nương nghe tiếng liền chạy tới, không rõ nguyên do nhìn vẻ mặt tức giận của Trương quả phụ, giơ tay ngăn phía trước Trương quả phụ đem Tú Liên cùng Tứ Bảo bảo hộ sau lưng.

"Thím Trương, ngươi làm gì vậy, như thế nào động tay động chân với tiểu bối đây?"

Trong khi đang nói chuyện, các đại nương khác cũng sôi nổi nhìn về hướng bên này, còn có hai người đi về phía trước.

Làm một nữ nhân chưa tới ba mươi chồng đã chết, Trương quả phụ lắm mồm bắt nạt kẻ yếu, lá gan cùng tâm nhãn đều nhỏ, cũng chỉ dám ở trước mặt Tứ Bảo ồn ào hai câu.

Này càng nhiều người, Trương quả phụ liền có chút ỉu xìu.

Chỉ có thể tức giận hạ cánh tay xuống, liền đi đến chỗ khác.

Ngược lại, Tứ bảo bị nhiều người vây xem liền cảm thấy lo, lúc trước bị nhiều người nhìn như vậy liền bị cục đá ném lên người.

Tứ Bảo bất an đem hai tay ôm đầu, khẩn trương cúi đầu, chờ đợi.

Dư đại nương bên cạnh thấy động tác của Tứ Bảo liền hiểu rõ, đau lòng muốn ôm chặt Tứ Bảo, nhưng vừa mới cúi người, lại ngại trên người toàn bùn đất không dám ôm.

Ngược lại, Tú Liên bên cạnh phản ứng rất nhanh, ôm Tứ Bảo, lại hướng tới nhóm các đại nương đang vây xem nói:" Ở đây không có việc gì, các đại nương đều làm việc của mình đi thôi"

Lại quay đầu nhẹ giọng nói với Tứ Bảo:" Không có việc gì không có việc gì, các nàng đều đi rồi"

Còn đưa tay khẽ vuốt lưng Tứ Bảo vài cái.Nhu hòa trấn an để cảm xúc Tứ Bảo bình tĩnh.

Lát sau nàng chậm rãi đem tay đang ôm đầu hạ xuống, nhìn xung quanh lúc này mới cẩn thận từng li từng tí thở hắt ra.

Trương quả phụ nói không lại rồi mắng kia đã sớm bỏ chạy.

Dư đại nương đối với sự việc này không biết nên nói cái gì, Tú Liên chỉ cảm thấy mười phần đen đủi, cũng không có mở miệng nói chuyện, hầu hạ Tứ Bảo cùng Dư đại nương ăn cơm xong liền dẫn Tứ Bảo trở về nhà.

Về đến nhà, trong nhà không có ai khác chỉ có Tiểu Khánh nhỏ tuổi đang ngủ trong phòng.

Việc đầu tiên Tú Liên làm sau khi về nhà là đi xem con trai mình.

Tứ Bảo tự mình trở về phòng, trong tay còn ôm lấy nhiều quả táo.

Lấy cái túi vải từ dưới đáy chăn mềm của mình ra, bên trong có rất nhiều quả táo.

Bất quá tất cả đều héo rũ, không quá tươi tốt.

Những quả không quá tươi kia vẫn chưa lớn, màu sắc ban đầu là xanh đậm bây giờ đã có chút phiếm hồng.

Hiển nhiên Tứ Bảo không thích màu sắc này.

Tứ Bảo ghét bỏ lấy chúng ra từng trái bày ra bàn, lại đem quả tươi tốt vừa mới hái bỏ vào trong tú.

Nhẹ nhàng vỗ túi, Tứ Bảo đem túi thả lại dưới đáy chăn, cầm những quả táo héo trên mặt bàn. Đứng dậy đi ra hậu viện.

Sau hậu viện là chuồng dê bên trong mấy con dê rừng đang nhàn nhã ăn cỏ rất là thích ý, mắt nhỏ đảo quanh thân ảnh Tứ Bảo.

Tứ Bảo ném toàn bộ táo trong tay vào máng ăn.

Không rõ ràng mở miệng:" Ăn"

Những quả táo này đã biến đỏ, nàng không thích, liền cho mấy ngươi ăn, dù sao con dê ăn cỏ thực khổ, khó ăn chết đi được.

Tứ Bảo nhìn cỏ xanh trong máng ăn, trong miệng lại nổi lên đắng chát, nhớ lần trước nàng thử qua hương vị của nó hiện lên như mới ngày hôm qua.

Đến buổi chiều, Đại Bảo vội vàng lên núi phía sau cắt chút cỏ về nhà cho dê ăn, không có cùng Dư lão hán cùng trở về.

Dư lão hán một mình về trước tới giữa đường gặp phải Nhị Bảo.

Trước mặt Dư Nhị Bảo đang đứng trước một phòng ngói bể, giống như đang cùng ai nói chuyện gì đó.

Đợi đến lúc Dư lão hán đi đến gần, Dư Nhị Bảo cùng người kia đã ngừng nói chuyện,đang đi về hướng của hắn.

Dư lão hán quay đầu nhìn một chút phòng ngói bể kia, lại nhìn về con trai thứ hai của mình, vẻ mặt tràn đầy khó hiểu hỏi hắn:" Phòng kia là nơi ở của Trương què, ngươi có việc gì mà cùng hắn liên hệ vậy?

" A, cha, là Trương què, hắn gọi ta hỏi vài câu thôi"

"Hắn có gì muốn nói với ngươi?" Dư lão hán càng không rõ, nghĩ nghĩ rồi hỏi tiếp:" Hắn là một người què, tuổi rất cao, không học không nghề nghiệp, đòi tiền cũng không có tiền, ngươi cũng đừng đi theo hắn học đi làm trộm cắp để người ta đánh gãy chân"



Dư Nhị Bảo nghe cha hắn nói càng thái quá, chân mày không khỏi nhảy lên, dắt Dư lão hán đi ven đường.

" Cha, Trương què là người chẳng ra gì, cũng không tiền, nhưng hắn không phải có một mảnh hồ nước sao?"

Dư Nhị Bảo vừa nói vừa nháy mắt với cha mình, tay chỉ về phía Đông thôn, bên kia đều là hồ sen của các nhà các hộ nào đó.

Ánh mắt Dư lão hán nhìn theo hướng ngón tay của Nhị Bảo chỉ bên kia, hâm mộ nói:" ngươi khoan hãy nói, một mẫu hồ nước lớn như vậy, thật là làm cho Trương què đạp hư"

Dư gia ở trong thôn chỉ có chưa tới hai mẫu đất, càng đừng đề cập đến hồ nước thứ mà nhà có tiền mới có.

Nên hiện tại, Dư lão hán liền nghĩ mua hồ nước kia, nhưng đáng tiếc trong nhà không có tiền, lại không thể kiếm tiền nhiều như nhi tử.

" Không phải, chuyện này có quan hệ gì với chúng ta?" Dư lão hán ao ước xong, suy nghĩ quay trở lại, vẫn không hiểu.

Dư Nhị Bảo cũng không cùng hắn vòng vo, nói thẳng:" Vừa rồi Trương què gọi ta chính là vì nói tới cái hồ nước kia, hắn nói có thể cho Dư gia chúng ta"

" Còn có chuyện tốt như vậy?" Dư lão hán không thể tin hỏi.

" Đương nhiên không thể". Dư Nhị Bảo xem thường bộ dáng ngạc nhiên của cha mình, nói tiếp:" Điều kiện của Trương què đương nhiên là phải có, chỉ xem nhà chúng ta có đáp ứng hay không thôi."

Vẻ mặt Dư lão hán lập tức suy sụp, hiện lên vẻ khinh thường, hắn liền biết, Trương què này sao có thể tốt như vậy đem hồ nước đưa cho mình?

Điều đó dĩ nhiên sẽ không, mẹ nó còn ra điều kiện, nhà mình trôi qua khó khăn túng thiếu, có cái gì có thể đổi hồ nước kia, thật là bực mình.

Không đợi Dư Nhị Bảo, Dư lão hán cắm đầu đi về phía trước, Dư Nhị Bảo vội vàng đuổi theo phía sau.

" Cha, cha, đừng vội đi, nghe ta nói hết đã."

Dư lão hán mắt điếc tai ngơ, tự mình đi về phía trước, Dư Nhị Bảo thấp giọng kêu ở phía sau đuổi theo.

" Điều kiện này nhà ta chấp nhận nổi!"

Dư Nhị Bảo nhìn ra tâm tư cha hắn, dứt khoát gầm nhẹ một tiếng.

Quả nhiên, nghe giọng khẳng định của Nhị Bảo đã gọi được Dư lão hán kiên định bước đi dừng lại.

Xoay người sang hỏi hắn:" Thật?"

Dư Nhị Bảo gật đầu:" So với trân châu còn thật hơn"

" Vậy ngươi tranh thủ nói với ta một chút"

Dư Nhị Bảo bước mấy bước đến cạnh Dư lão hán:" Trương què không phải không lấy tức phụ?"

Dư lão hán gật đầu, đúng vậy, tuổi đã cao nhưng còn là một người độc thân, chẳng lẽ muốn Dư gia tìm cho hắn một tức phụ?

Nghĩ vậy, Dư lão hán cau mày, nhìn phòng phá ngói xa kia một chút, lại nhìn sang nhị tử nhà mình.

" Ngươi cũng hai lăm hai sâu, cũng chưa tìm tức phụ, chẳng lẽ còn nghĩ giúp hắn tìm?"

" Không phải chuyện này!" Dư Nhị Bảo thật sự bị suy nghĩ này của cha hắn chọc tức.

Thế là đem miệng tới gần lỗ tai cha hắn nhỏ giọng thầm thì.

Nghe xong Dư lão hán đầy Nhị Bảo ra, vẻ mặt tràn đầy không tin, ngây người tại chỗ"

" Ngươi điên rồi? Trương què là ai ngươi biết không?" Dư lão hán gắt gạo nhìn chằm chằm Dư Nhị Bảo:" Ngươi có đáp ứng hắn hay không?"

Thấy thần sắc Dư lão hán nghiêm túc, Dư Nhị Bảo có chút khẩn trương, ngón tay vuốt ve trên ống quần hai cái:" Còn không có đáp ứng, đây không phải đang cùng ngài thương lượng sao?"

Dư lão hán có chút buồn rầu đi về nhà, dùng tay gãi đầu giống như đang suy tư cái gì đó, một mực không nói chuyện.

Dư Nhị Bảo biết trong lòng cha hắn có suy nghĩ, cũng không dám mở miệng nói, đành phải đi theo sau bóng lưng cha hắn trở về nhà.

Thật lâu sau, đến khi hai người đến cửa nhà, Dư lão hán mới đó dự mở miệng:" Chuyện này ta đáp ứng, mẹ ngươi cũng sẽ không đáp ứng"

Dư Nhị Bảo một mực chú ý thần sắc cha mình, thấy hắn như vậy, liền biết trong lòng cha mình hẳn đã đáp ứng chuyện này, liền thuận theo câu chuyện tiếp tục nói.

" Ngài chính là chủ một gia đình, loại chuyện này không phải một mình ngài tự quyết định sao?"
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.