Cục Cưng Có Chiêu

Chương 1638: 1638



 

Lông mày của Diệp Ân Tuấn nhíu chặt lại.

 

Anh thấp giọng nói: “Nhà họ Diệp chúng ta không cần có người nổi tiếng gì cả. Tình trạng hiện nay của Minh Triết anh cũng rất buồn, ngày mai anh sẽ thương lượng với Minh Triết, nếu như thằng bé bằng lòng, anh sẽ đi xin cho thằng bé nghỉ ngơi một năm, đợi thằng bé hoàn toàn khôi phục thì quay lại. Hoặc khiến thằng bé cắt đứt con đường tòng quân.”

 

Lời này là Diệp Ân Tuấn sau khi trầm tư suy nghĩ đã đưa ra.

 

Con trai của anh anh tự nhiên đau lòng.

 

Ở quân khu cậu bé có được bao nhiêu vinh quang, anh tự nhiên biết, những vinh quang đó từ đâu mà ra, anh càng rõ. Anh chưa từng nghĩ có một ngày những vinh quang này sẽ trở thành áp lực cho Diệp Minh Triết.

 

Hiện nay nhìn thấy con trai thành cái bộ dạng như bây giờ, Diệp Ân Tuấn vô cùng đau lòng.

 

Diệp Tranh thấy Diệp Ân Tuấn nói như vậy, cũng không nói thêm gì nữa, trực tiếp leo lên giường đi ngủ.

 

Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn sau khi rời khỏi phòng của bọn chúng, lại không có quay về phòng ngủ, mà đến phòng sách.

 

Diệp Ân Tuấn mở máy tính ra, quả nhiên đều là những thứ Diệp Minh Triết gửi đến.

 

Nhìn những thứ này, hai người đã trầm mặc.

 

Thẩm Hạ Lan nghĩ đến dáng vẻ khi con trai biến thành nhân cách thứ hai vừa nãy thì cô vô cùng khó chịu.

 

Con trai của cô mới 4 tuổi!

 

Thẩm Hạ Lan cắn môi dưới, thấp giọng nói: “Ân Tuấn, thật ra Minh Triết có thể đi theo con đường thương nghiệp. Anh xem, gia nghiệp của nhà họ Diệp chúng ta lớn như vậy tóm lại phải có người thừa kế có đúng không? Làm lính chính là một ước mơ, thằng bé nếu như thích, đợi nó trưởng thành rồi, đưa đến quân khu đào tạo hai ba năm, sau đó quay về thừa kế gia nghiệp cũng được. Với lại, con trai chẳng qua chỉ là tương đối xuất sắc ở phương diện máy tính, có lẽ vài năm nữa nó sẽ không thích nữa? Có phải không?”

 

Diệp Ân Tuấn thấy Thẩm Hạ Lan nói năng lộn xộn, tự nhiên biết ý cô muốn biểu đạt là gì.

 

Thẩm Hạ Lan muốn cắt đứt con đường tòng quân của Diệp Minh Triết.

 

Trước lúc này, ai cũng không ngờ sự tàn khốc của chiến tranh sẽ bị Diệp Minh Triết tiếp xúc sớm như vậy.

 

Một đứa trẻ 4 tuổi, chính tay cầm súng giết một người đang sống sờ sờ, năng lực thừa nhận phải lớn cỡ nào?

 

Diệp Minh Triết không có sụp đổ tinh thần đã là rất không tồi rồi.

 

Cậu bé có tài giỏi hơn nữa, suy cho cùng cũng chỉ là một đứa trẻ 4 tuổi mà thôi.

 

Người cùng độ tuổi giống như cậu bé, vẫn còn đang chơi đùa.

 

Vừa nghĩ đến đây, Diệp Ân Tuấn cũng đau lòng không thôi, trong lòng ít nhiều có chút suy nghĩ tán thành với lời đề nghị của Thẩm Hạ Lan.

 

Khi anh sắp đồng ý, bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng “bụp”, trực tiếp dọa Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn rồi.

 

“Chuyện gì thế?”

 

Thẩm Hạ Lan lập tức đứng bật dậy, sắc mặt của Diệp Ân Tuấn cũng có hơi nghiêm trọng.

 

Hai người nhanh chóng chạy ra ngoài.

 

Diệp Tranh trực tiếp bị Diệp Minh Triết ném ra trên sàn ở bên ngoài, vừa hay đụng phải chiếc tủ ở một bên, bởi vì do lực xung kích, chiếc tủ phát ra tiếng ‘bụp’, ngược lại thu hút Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn chạy đến.

 

Sau khi bọn họ nhìn thấy Diệp Tranh bị Diệp Minh Triết ném ra, Thẩm Hạ Lan lập tức trở nên đau lòng.

 

“Tranh, như nào rồi? Có đau không? Mau để mẹ xem, có bị thương ở đâu không?”

 

Diệp Tranh cảm thấy cả người sắp rã ra.

 

Cậu bé vừa ngủ, nào ngờ Diệp Minh Triết vậy mà đã tỉnh, không nói hai lời ném cậu bé ra ngoài.

 

Cái mông nhỏ này thật sự đập rất đau.

 

“Mẹ, con không sao, mau xem thử Minh Triết.’ Lời của Diệp Tranh vừa dứt, Diệp Ân Tuấn đến cửa phòng của Diệp Minh Triết, nhìn thấy Diệp Minh Triết ngồi ở trước máy tính, mở giao diện trò chơi, đang điên cuồng chơi game, đối với động tác vừa rồi của mình hình như không có cảm giác gì.

 

Lông mày của Diệp Ân Tuấn nhíu lại.

 

“Con đang làm gì?”

 

Diệp Minh Triết chỉ liếc nhìn Diệp Ân Tuấn, sau đó quay đầu tiếp tục chơi game, không nói một lời.

 

Diệp Minh Triết của nhân cách thứ hai vẫn rất lạnh lùng.

 

Thẩm Hạ Lan không dám để Diệp Tranh và Diệp Minh Triết ở cùng nhau nữa, vội vàng bế Diệp Tranh về phòng, ngay trong đêm gọi điện cho Tiêu Niệm Vi, bảo cô ta đến khám cho Diệp Tranh.

 

Tiêu Niệm Vi sau khi bị lôi đến, kiểm tra cho Diệp Tranh một phen, sau khi chắc chắn cậu bé không sao thì Thẩm Hạ Lan mới thở phào.

 

“Làm sao vậy?”

 

Tiêu Niệm Vi có hơi kinh ngạc.

 

Thẩm Hạ Lan cũng không tiện nói gì nhiều, chỉ nói Diệp Tranh ngủ không ngoan, rơi từ trên giường xuống, sợ ngã bị thương nên mới bảo cô ta đến xem thử.

 

Tiêu Niệm Vi thấy Diệp Tranh không có chuyện gì thì trở về.

 

Diệp Ân Tuấn canh ở cửa phòng của Diệp Minh Triết, một canh này là cả một đêm.

 

Diệp Minh Triết không làm gì cả, cũng không nói gì cả, chỉ ở trước máy tính chơi game online, mãi đến khi trời hửng sáng thì cậu bé mới đi tới giường trực tiếp ngã ra, sau đó ngủ thiếp đi.

 

Diệp Ân Tuấn đi tới liếc nhìn, là thật sự ngủ say rồi.

 

Anh chỉnh tư thế của con trai, sau đó đắp chăn, lúc này mới rời khỏi phòng của Diệp Minh Triết.

 

Tình hình như này không được rồi.

 

Diệp Ân Tuấn sau khi đi ra mới phát hiện Thẩm Hạ Lan cũng cả đêm không ngủ.

 

Sắc mặt của Thẩm Hạ Lan có hơi tái, dưới mắt cũng có quầng thâm rõ ràng, khiến người khác nhìn mà rất đau lòng.

 

“Đi ngủ đi, chỉ nói với ông ngoại là hôm nay chuyển tới, cũng không nói giờ nào, em quay về ngủ một lúc trước, sau đó anh gọi em.”

 

Lời của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan lắc đầu.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.