Ngày hôm sau giờ Thìn, xe ngựa đã đợi sẵn ở cửa cung. Lần này nam tuần, hắn cũng không chiếu cáo thiên hạ, chỉ đóng giả thành sĩ tộc quyền quý ở kinh thành, đợi tới Dương Châu rồi hắn mới quyết định xem có cần tỏ rõ danh tính hay không. Chuyến này Mộ Dung Dực theo hầu, theo sau còn có ba trăm cấm quân, đều là những người tinh nhuệ. Ngoài ra, ven đường còn có cấm quân cải trang bảo vệ, có thể nói là thiên y vô phùng. Hộ Bộ thượng thư Thẩm Dục cũng cùng đi theo, điều tra việc thu thuế ở Giang Nam.
Trước khi lên xe ngựa, Quỳnh Như sửa sang lại ngọc quan của Triệu Minh Khải, “Bệ hạ đi sớm về sớm, thiếp ở trong cung đợi người.”
“Quỳnh nhi~” Hắn nhíu mày nắm tay nàng, từ sau khi thức dậy đến bây giờ, nàng vẫn luôn có vẻ tâm sự nặng nề, ngay cả khi chỉ có hai người bọn họ nàng cũng không gọi hắn là “Lục lang”, “Nàng không thoải mái chỗ nào sao? Tối hôm qua trẫm làm đau nàng sao?”
Đêm qua… Nàng lắc đầu, cố gắng cười một tiếng, “Thiếp chúc ngài mọi điều tốt đẹp, đạt được điều mình muốn.”
Lông mày của hắn nhăn càng sâu hơn, không hiểu sao hắn cảm thấy có chút bất an, “Quỳnh nhi.”
Hắn tiến lên muốn ôm nàng một chút, nhưng lại bị lời nói của Liễu Tịch Nguyệt cắt ngang, “Hoàng thượng, đã đến giờ khởi hành”.
“Chờ trẫm trở về” hắn nói với nàng.
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, nhẹ gật đầu.
Hắn quay người, cùng Liễu Tịch Nguyệt lên xe ngựa.
Đoàn xe càng lúc càng xa dần dần biến thành một điểm đen, nàng vẫn đứng ở cửa cung nhìn về nơi xa.
Rời khỏi hoàng cung, tâm trạng hẳn là vui vẻ, ai nguyện ý cả đời bị vây bên trong cung cấm tù túng này cả đời chứ? Giờ phút này hắn và người trong lòng của hắn nên hạnh phúc mới đúng, Liễu Tịch Nguyệt không phải tiểu thư khuê các bình thường, nàng khéo léo lại hoạt bát, cùng nàng rời cung, tất nhiên một đường vui vẻ.
Có thể có người yêu đồng hành bên cạnh, loại thỏa mãn này không thể lý giải được. Nàng rất vui, thật sự rất vui, nàng vui vì người nàng yêu có được cảm giác thỏa mãn ấy.
Mà nàng, nàng có một tháng luyện tập sinh hoạt một người, có đủ một tháng để học cách giữ vững lòng mình, để bản thân không còn phải vì hắn mà bị đau lòng nữa.
Một tháng sau đó, nàng để cho bản thân hết sức bận rộn. Không chỉ cùng cung phi uống trà tâm sự, còn làm gia yến, ngoại trừ gặp nhóm cung phi, cáo mệnh tam phẩm trở lên đều tới tham gia. Thậm chí nàng còn giữ Dao Như và Cẩn Như nghỉ lại ở Trung cung.
Các nàng hàn huyên rất nhiều về thời niên thiếu, trước khi xuất giá, bọn họ là những tỷ muội thân mật nhất, muội muội nàng yêu thích nhất, các nàng ấy cũng kính yêu nàng, cùng các nàng ấy ở một chỗ, nàng mới cảm thấy mình không đơn độc ở trên đời này, lúc nàng sống trong mộng đẹp mười ba năm, nàng cũng không có nhiều thời gian dành cho các nàng ấy, nhưng cho tới bây giờ, người có thể cho nàng ấm áp vẫn là các nàng…
Nàng cũng trở về nhà gặp phụ mẫu, mọi người đều mang nước mắt hành lễ, nàng khóc không thành tiếng. Nàng xin lỗi phụ mẫu, nhưng phụ thân lại nói, nàng là niềm kiêu ngạo của ông. Năm đó ông bị quyền thế làm mờ mắt, nếu không phải nàng khiến ông dừng cương trước bờ vực chỉ sợ Lý gia hôm nay đã cửa nát nhà tan.
“Quỳnh nhi, con là vinh quang của Lý gia.” Phụ thân nàng nói.
Mẫu thân lại nói, “Vinh quang của Lý gia, nên do nam nhi Lý gia gánh vác, Quỳnh nhi, tổ mẫu con đã nói, nữ nhi Lý gia chỉ cần sống không thẹn với lương tâm là đủ rồi.”
Nàng ôm mẫu thân, khóc to một trận mãi đến khi bản thân không còn hơi sức. Lời của tổ mẫu, nàng sẽ không quên.
Không thẹn với trời đất, không thẹn với chính mình. Nàng sẽ bảo vệ tâm của mình thật tốt.
Giấc mộng mười ba năm này, nên tỉnh rồi.
Hắn và nàng, cuối cùng cũng không có duyên trở thành một đôi phu thê ân ái.