Cự Long Thức Tỉnh

Chương 816



Chương 816

Lục Viễn Cảnh và Lục Viễn Quang lập tức cúi đầu, bọn họ thì có cách hay gì? Nhiều năm như vậy đơn hàng vẫn do một mình Lục Viễn Chí kéo về, mấy người bọn họ đều chỉ phụ trách sự vụ trong nhà máy, đến Lục Viễn Chí còn không có biện pháp giải quyết, bọn họ thì có thể có cách gì?

Sau một hồi im lặng, chỉ nghe thấy Tạ Trường Mai thấp giọng nói: “Hay là, chúng ta phân chia quỹ dự trữ đi, nhà máy có thể đem bán đấu giá, sau này, mọi người là tự làm việc của mình cũng tốt”.

Lục Viễn Chí nghe vậy lập tức nổi cơn thịnh nộ: “Bà nói cái gì?”

Công xưởng của nhà họ Lục là tâm huyết của mấy thế hệ bọn họ, Lục Viễn Chí há có thể để nó cứ thế sụp đổ như vậy.

Nghe thấy Tạ Trường Mai nói muốn bán tách công xưởng, Lục Viễn Chí liền giận tím mặt.

Mà bốn người Lục Viễn Quang, Lục Viễn Cảnh và vợ bọn họ đều cúi đầu yên lặng không nói.

Một lúc sau, Lục Viễn Chí đè nén lửa giận, ông ta chậm rãi nói: “Xem ra là mấy người đã bàn bạc qua?”

Bốn người tiếp tục yên lặng.

Lúc này, Lục Viễn Chí thở dài trong lòng.

Xem ra bốn người này thật sự đã bàn bạc xong, bọn họ có dự định tách ra, trong lòng Lục Viễn Chí bi thương một trận.

Mấy năm trước khi nhà họ Lục hưng thịnh, giữa anh em đoàn kết biết bao, ông ta làm chủ bên ngoài, hai anh em làm chủ bên trong, nhà họ Lục vô cùng hài hòa. Bây giờ vừa gặp phải sóng gió, mấy người khốn nạn này lại nói muốn tách ra, thật sự khiến ông ta quá thất vọng, cũng quá đau xót.

Nhưng mặc kệ bọn họ nghĩ thế nào, Lục Viễn Chí tuyệt đối sẽ không cho phép bọn họ làm như vậy, nhà họ Lục phân tách thì còn là nhà họ Lục sao? Vị trí gia chủ này của ông ta liệu có xứng đáng với tổ tiên nhà họ Lục vất vả gây dựng không? Tuyệt đối không thể, ông ta tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra. Sự nghiệp tổ tiên nhà họ Lục vất vả xây dựng không thể bị hủy trong tay ông ta được.

Im lặng một hồi lâu, Lục Viễn Chí chậm rãi nói.

“Không cần nghĩ đến chuyện tách ra này nữa, tôi sẽ không đồng ý đâu, mấy người mau nghĩ cách để công xưởng sống lại đi. Nếu như tháng sau vẫn không thể có chuyển biến tốt, tôi sẽ lấy ra hai trăm triệu tiền dự trữ để công xưởng tiếp tục hoạt động, cho đến khi nghĩ ra cách”.

Lúc này, Lục Viễn Cảnh ngẩng đầu, nhỏ giọng nói: “Anh cả, nếu dùng hết hai trăm triệu tiền dự trữ mà vẫn vậy, chúng ta nên làm sao?”

“Đúng vậy anh cả, nhà họ Lục lúc ấy coi như xong đời”, Lục Viễn Quang cũng nói.

Thật ra thì hôm qua bọn họ đã bàn bạc qua, bây giờ nhà họ Lục rơi vào tình cảnh khó khăn lớn như vậy, ngay cả tiền lương cũng không phát nổi, nếu tiếp tục như vậy thì chỉ có thể đối mặt với phá sản.

Bốn người đã bàn bạc, cứ như vậy thì chi bằng dứt khoát tách ra.

Những năm gần đây bọn họ cũng chia nhau không ít tiền, bán đi công xưởng, chia hết tiền dự trự, bọn họ hoàn toàn có thể tìm việc khác để làm, cũng có thể sống rất tốt, làm gì phải sống chết với cái nghề gia công cơ khí này chứ.

Vì vậy ý kiến hôm nay của bốn người họ quả thật là đã thống nhất muốn tách ra.

Lục Viễn Chí nghe xong liền hừ lạnh nói: “Mấy người đừng quên tôi là gia chủ cái nhà này, là người đại diện của công ty trước pháp luật. Lời của mấy người nói không tính, cút cho tôi. Dừng hết mấy thứ tính toán theo ý mình muốn kia đi. Nhà họ Lục tuyệt đối không bán công xưởng, tôi tuyệt đối cũng sẽ không chia tiền dự trữ cho mấy người”.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.