Cự Long Thức Tỉnh

Chương 807



Chương 807

Lục Viễn Chí thậm chí có chút lo lắng mình có nên để Tiểu Hiên đến gần Lục Hi như vậy không, nếu Lục Hi làm hư Tiểu Hiên thì phải làm sao?

Lục Tiểu Hiên há miệng, lời trong lòng cuối cùng vẫn không nói ra.

Cô bé không thể tiết lộ chuyện của chú ba, cho nên cũng không nói nhiều.

Nhưng cô bé có cảm giác chú ba chắc chắn có thể giúp nhà mình giải quyết được vấn đề này, bởi vì cô bé mơ hồ có một cảm nhận người bên cạnh chú ba đều rất giỏi, vì khí chất, tự tin, ung dung, uy nghiêm và còn rất nhiều điều nữa của bọn họ không giống người bình thường

Lục Tiểu Hiên từ nhỏ đến lớn sống trong gia đình giàu có cũng từng gặp qua không ít cấp trên, cô bé biết những khí chất này cũng chỉ có mấy người đó mới có. Những người bên cạnh chú ba chắc hẳn rất lợi hại. Nhưng rõ ràng ông nội không tin chú ba, Lục Tiểu Hiên cũng không biết làm sao.

Một lát sau, Lục Viễn Chí thở dài nói: “Muộn rồi, ngủ đi”.

“Dạ”.

Lục Tiểu Hiên đáp lại rồi vào trong phòng ngủ. Còn Lục Viễn Chí vẫn đang nhìn chằm chằm vào tivi, nhưng suy nghĩ đã không biết bay đến nơi nào.

Sáng sớm ngày hôm sau ở Lạc Thương.

Trong một ngôi biệt thự, Vương Hiển đang ngồi ăn sáng.

Mấy năm nay nhà họ Vương phát triển không tệ, từ lúc ông ta đột phá lên cảnh giới tiên thiên, sau khi đạt đến tiên thiên sơ kỳ, nhà họ Vương liền trở thành bá chủ của thành phố Lạc Thương, không ai có thể rung chuyển.

Mấy chục năm qua, cùng với công lực ngày càng tinh tiến, cơ nghiệp của nhà họ Vương cũng ngày một vững chắc.

Ông ta bây giờ đã là cảnh giới tiên thiên đỉnh phong, ông ta cũng rất hy vọng những năm còn lại có thể bước vào hàng ngũ tông sư.

Nói như vậy, chẳng những nhà họ Vương trở thành đại gia tộc hạng nhất, mà ông ta cũng sẽ tăng thêm mấy chục năm tuổi thọ, trong lòng Vương Hiển hết sức mong đợi đến ngày đó.

Đang ăn sáng, Vương Hiển không khỏi nhớ lại lần đó ở Túy Giang Hồ, vị đại tông sư trẻ tuổi kia phong thái tuyệt đến nhường nào, cũng không biết vị đại tông sư kia có chú ý đến mình hay không. Nếu có thể nhận được chỉ bảo của anh, nói không chừng ông ta sẽ đột phá.

Nhưng ông ta cũng chỉ nghĩ một chút như vậy thôi, đại tông sư còn mạnh hơn Lâm Tiêu, làm sao có thể nhìn trúng một tiên thiên như ông ta chứ, e rằng người ta cũng không nhớ mình là ai.

Vương Hiển không khỏi thở dài, bản thân sáu mươi tuổi rồi vẫn chỉ là một tiên thiên. Anh Lục mới ngoài hai mươi tuổi đã là đại tông sư rồi, thật là không thể nào sống nổi.

Đúng lúc này, đột nhiên thuộc hạ vào nói: “Gia chủ, Vương Lâm ở bên ngoài cầu kiến, hình như bị trọng thương”.

Vương Hiển nghe xong, sắc mặt lạnh lại, Vương Lâm chính là cháu ruột của ông ta, tuổi còn trẻ đã là cảnh giới nội gia rồi, một thiên tài võ học hiếm có, còn mạnh hơn mình mấy phần so với hồi còn trẻ.

Ông ta gửi gắm kỳ vọng rất lớn với Vương Lâm, thậm chí trong lòng đã ấn định hắn ta trở thành người nối nghiệp mình. Vừa nghe thấy Vương Lâm bị người ta đánh thương nặng, nhất thời Vương Hiển lửa giận ngút trời.

“Mau cho nó vào”, Vương Hiển giận dữ nói.

Không bao lâu, Vương Khải Côn đỡ Vương Lâm đi vào.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.