Cự Long Thức Tỉnh

Chương 469



Chương 469

Trương Thiệu Phong giật mình quay đầu nhìn Trương Khải không biết phải làm thế nào.

Thạch Kế Đông đi theo sau, gặp phải người nào Vân Thắng Quốc không quen thì sẽ giới thiệu một phen. Thạch Kế Đông cũng là danh nhân trong giới, ông ta hầu như đều quen biết người ở đây, có không ít người là bạn hợp tác, vô cùng quen thuộc.

Lúc này, Hạ Nguyên Phi đi tới chỗ Thạch Kế Đông.

Thạch Kế Đông nhìn thấy thì lập tức giới thiệu cho Vân Thắng Quốc: “Bí thư Vân, đây chính là Hạ Nguyên Phi, giáo sư khoa khảo cổ của đại học Hoa Thanh thành phố Tây Kinh, là bạn lâu năm của tôi”.

“Nghe danh đã lâu”.

Vân Thắng Quốc lập tức nhiệt tình bắt tay với Hạ Nguyên Phi. Đừng thấy những người này mà khinh họ không có quyền lực, thực ra trong dư luận thì bọn họ có địa vị không nhỏ, Vân Thắng Quốc nào dám khinh thường.

Hai người nói chuyện đôi câu rồi Vân Thắng Quốc nói: “Viện trưởng Thạch, giáo sư Hạ là bạn lâu năm của ông, hai người hàn huyên thêm một lúc đi, tôi đi chào hỏi các vị khách khác”.

Nói rồi, ông ta rời đi, bởi ông ta nhìn thấy một người quen cũng khá có tiếng nói trong giới cấp cao nên muốn đi qua đó chào hỏi.

Vân Thắng Quốc rời đi thì hai người còn lại tâm sự, Hạ Nguyên Phi nói.

“Kế Đông à, ban nãy tôi tới đây có thấy một thanh niên đi quanh nơi này, không giống nhân viên công tác mà cũng không phải được mời tới, ông có nên cho người để ý đến kẻ đó không”.

Thạch Kế Đông nghe xong thì suy nghĩ một chút.

Hôm nay đều là được mời mới vào được bên trong, mà người không mời mà tới thì chỉ có cậu Lục kia, nhưng cậu ta còn đang có sứ mạng trọng đại đấy.

“Người mà ông nói có phải là có vết sẹo dao nhạt trên mặt không?”, Thạch Kế Đông hỏi.

Hạ Nguyên Phi còn chưa trả lời thì Hạ Huyên Huyên đã xen vào: “Đúng rồi ạ, chính là anh ta, vừa nhìn đã biết không phải loại tốt lành gì rồi. Viện trưởng Thạch, hôm nay là một ngày trọng đại, ông phải cẩn thận đừng để loại người này phá hoại”.

Hạ Huyên Huyên nói ra những lời cực kỳ bất mãn với Lục Hi.

Mà Thạch Kế Đông lại nói: “Người này có thân phận đặc biệt, cậu ta ở đây là có nguyên do cả, không sao đâu”.

Hạ Nguyên Phi nghe vậy thì cũng không nói gì nữa, chẳng qua hơi tò mò một người trẻ tuổi như thế thì có thân phận đặc thù tới mức nào.

Thời gian trôi qua từng chút một, đã đến 11 giờ, Vân Thắng Quốc nhìn đồng hồ rồi gật đầu với thư ký.

Thư ký lập tức nói: “Các vị, thời gian tham quan đã kết thúc, chính quyền đã mở tiệc ở khách sạn Tây Kinh chiêu đãi mọi người, mời các vị đi theo nhân viên công tác lần lượt rời khỏi đây”.

Mọi người nghe vậy thì ra khỏi phòng trưng bày số 1 theo sự chỉ dẫn của nhân viên, ra ngoài viện bảo tàng.

Thạch Kế Đông là người cuối cùng đi ra, chỉ thấy ông ta đóng cửa điện tử của phòng trưng bày lại, kiểm tra một chút, xác định không có vấn đề gì thì mới rời đi.

Đồng thời, một đội lính đặc chủng vác súng trên vai, đạn đã lên sẵn nòng, đứng ở bên cửa.

Nhưng vào lúc Thạch Kế Đông đi chưa được bao lâu thì một cái bóng đen đã xuất hiện một cách quỷ mị.

Đội lính đặc chủng kinh hãi, còn chưa kịp giơ súng lên thì bóng đen đó đã lướt một vòng quanh bọn họ, khiến cả đám bọn họ bị đánh ngã nhào trên mặt đất.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.